Bạch Nguyệt giải thích: “Mới lên đại học, Cẩm Ngôn thấy hơi xấu hổ nên không cho nói.”
Cô ta tin, bởi vì cô ta chưa từng nghĩ một sinh viên năm nhất đại học, một cô gái chưa đến hai mươi tuổi sẽ nói dối. Cô ta còn nghĩ, trai gái yêu đương mà không chịu công khai, chứng tỏ người bạn trai không được tốt lắm.
Thật không ngờ, sau đó Thi Cẩm Ngôn bắt đầu nổi danh toàn trường là người bạn trai đảm đang. Cô ta lại thấy lạ, nếu anh thật sự yêu Bạch Nguyệt như thế thì tại sao phải đợi đến nửa năm sau nhập học mới công khai?
Cô ta từng yêu đương, cô ta biết yêu một người chính là muốn tuyên bố người đó là của mình với cả thế giới.
Bây giờ…
Hoàng Tịnh Tịnh nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn.
Nếu sự thật đúng như lời Thi Cẩm Ngôn nói thì tất cả đều trở nên hợp lý.
Cũng không đúng…
Hoàng Tịnh Tịnh cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên rối loạn. Nếu bọn họ không yêu nhau thì chuyện bạn trai đảm đang là sao?
Cô ta vừa đứng phắt dậy thì nghe thấy Thi Cẩm Ngôn tiếp tục: “Hồi còn trẻ, ai chẳng có một chút kiêu ngạo ngông nghênh. Bởi vì Tĩnh Ngọc xuất thân từ gia đình giàu có nên ít nhiều tôi cũng thấy tự ti. Tôi muốn tiếp cận cô ấy nhưng lại không biết phải tiếp cận như thế nào. Lúc này, Bạch Nguyệt xuất hiện. Cô ta nói cô ta là bạn cùng phòng của Tĩnh Ngọc, tên là Bạch Nguyệt. Lúc đó, tôi mới biết cô ta là con gái của dì Bạch. Sau đó, cô ta hẹn tôi đi chơi…”
Thi Cẩm Ngôn nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, “Anh đi, bởi vì trong đám người đó có em.”
“Anh lấy hết cam đảm mua vòng tay cỏ bốn lá để tỏ tình với em. Nhưng không ngờ trong tiệc sinh nhật của em, ai cũng nói em là bạn gái của Diêu Đằng. Diêu Đằng tự mình ra mặt, mà em cũng không phủ nhận. Lúc đó, anh nhát gan không dám nói ra…”
Thi Cẩm Ngôn kể lại một cách ngắn gọn chuyện đã qua. Anh không nói vì mua được cỏ bốn lá đó mà anh phải cực khổ đi làm thêm hai tháng. Anh không nói anh phải gom biết bao can đảm mới dám đi tỏ tình với cô. Anh không nói giữa một đám con cháu giàu có trong khu nhà cao cấp, anh thấy không ngẩng đầu lên được. Anh càng không nói khi biết cô là bạn gái của Diêu Đằng, anh đã nản lòng thoái chí đến mức nào.
Tuy anh không nói chi tiết, nhưng trước mặt Hoàng Tịnh Tịnh như hiện lên rõ ràng tình cảnh của ngày hôm đó.
Trên mặt Tư Tĩnh Ngọc hiện lên vẻ khiếp sợ.
Cỏ bốn lá không phải là quà tặng của anh và Bạch Nguyệt mà là quà tặng của một mình anh!
Cô từ từ ngồi thẳng dậy.
Bạch Nguyệt ở bên cạnh chán chường ngồi xuống ghế.
Hoàng Tịnh Tịnh vẫn không thể tin được sự thật này, “Không thể nào! Cậu đối xử tốt với Bạch Nguyệt như vậy, những lúc cậu ấy không muốn đi ăn… cậu đều mua hai phần hoành thánh đem đến ký túc xá cho cậu ấy cơ mà!”
Thi Cẩm Ngôn thản nhiên nhìn Hoàng Tịnh Tịnh, “Đúng vậy, là hai phần…”
Hai phần…
Hoàng Tịnh Tịnh mở to hai mắt.
Đúng vậy, là hai phần!
Cô ta nhớ Bạch Nguyệt nói: “Cẩm Ngôn biết tôi thích ăn nên mua tới hai phần. Anh ấy thật sự rất tốt!”
Lúc đó cô ta còn cảm thấy khó hiểu, hoành thánh có bán phần lớn và phần nhỏ, phần nhỏ không đủ no thì mua phần lớn, vì sao phải mua hai phần nhỏ?