Hoàng Tịnh Tịnh nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, thầm nói: Vì có một phần là của Tư Tĩnh Ngọc!
Lúc này, Tư Tĩnh Ngọc không nhịn được siết chặt tay lại.
Nếu hỏi những ngày khó trôi qua của cô trong đại học là ngày nào thì đó không phải là những ngày có kinh nguyệt mà là những ngày anh mua hoành thánh đem tới ký túc xá. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Bạch Nguyệt, cô không nhịn được nghĩ, nếu những thứ đó là anh mua cho cô thì tốt biết bao nhiêu!
Bây giờ cô mới biết, thì ra những thứ đó vốn là của cô…
Cô bụm miệng lại, trái tim như bị ai đó bóp chặt. Bốn năm, anh mua hoành thánh trọn bốn năm. Lúc đó cô khổ sở đến mức nào thì lúc này cô lại cảm thấy hạnh phúc đến mức đấy.
Nước mắt tràn ra, cảm động khắc cốt ghi tâm lan tràn khắp cơ thể.
Lúc này Bạch Nguyệt đã cúi thấp đầu xuống, không nói nổi câu nào nữa.
Hoàng Tịnh Tịnh nuốt nước bọt, không nhịn được hỏi: “Mỗi lần tới ngày kinh nguyệt của Bạch Nguyệt, cậu đều đem nước đường đỏ tới, có lần cậu còn mua cả băng vệ sinh…”
Cô ta chợt dừng nói, bởi vì cô ta chợt nhớ sau nửa năm ở cùng ký túc xá, chu kỳ kinh nguyệt của cả đám đều gần ngày nhau.
Cho nên, mấy thứ đó cũng là… mua cho Tư Tĩnh Ngọc?
Thi Cẩm Ngôn tiếp tục: “Đúng vậy, tôi chỉ mua đồ cho Tĩnh Ngọc...”
Tư Tĩnh Ngọc không gượng được nữa, nước mắt từng giọt lăn xuống.
Cô nhớ Thi Cẩm Ngôn hay mua trái cây, đồ ăn vặt…
Lúc ăn, Bạch Nguyệt sẽ chia tượng trưng cho mỗi người một miếng, sau đó khen Thi Cẩm Ngôn tốt.
Suốt bốn năm, cô không ăn một miếng nào.
Nhưng những thứ đó, đều là mua cho cô.
Cô bụm chặt miệng, sợ mình nhịn không được nức nở thành tiếng.
Hoàng Tịnh Tịnh sợ ngây người nhìn Thi Cẩm Ngôn, rồi nhìn Tư Tĩnh Ngọc, sau đó nhìn Bạch Nguyệt.
Rốt cuộc sự thật là như thế nào?
Một lời nói dối trong bốn năm chắc chắn có rất nhiều sơ hở. Có điều, bọn họ của thời đại học còn rất hồn nhiên, không muốn suy nghĩ sâu hơn mà thôi. Đến khi sự thật phơi bày ra trước mặt, lời nói dối kia liền không còn có chỗ trốn nữa.
Hoàng Tịnh Tịnh nghĩ tới gì đó, cô ta hỏi Thi Cẩm Ngôn: “Quà sinh nhật của Bạch Nguyệt…”
Thi Cẩm Ngôn hơi sững sờ, “Quà gì?”
Hoàng Tịnh Tịnh kích động nói: “Một cái váy màu đỏ…”
Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, “Cáy váy đó tặng cho Tĩnh Ngọc…”
Hoàng Tịnh Tịnh bỗng nhiên nhớ lại, có lần cô ta mở ngăn tủ của Bạch Nguyệt thì thấy bên trong có một hộp quà được gói rất đẹp, nhưng cô ta không mở ra xem.
Sinh nhật Bạch Nguyệt là vào mùa đông. Đến ngày sinh nhật, Bạch Nguyệt mở hộp quà ra, nói đó là quà của Thi Cẩm Ngôn. Lúc đó bọn họ còn thấy lạ, mùa đông mà đi tặng váy?
Bây giờ ngẫm lại, sinh nhật của Tư Tĩnh Ngọc là vào mùa hè!
Nhớ lại từng việc nhỏ của quá khứ, Hoàng Tịnh Tịnh đột nhiên cảm thấy hết hồn.
Cô ta nhìn về phía Bạch Nguyệt bằng ánh mắt không thể tin nổi, cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ này thật là đáng sợ!