Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1434: Chương 1434: Thanh xuân của anh, chỉ có em! (5)




“Tôi xem cậu là chị em, sợ cậu chịu uất ức nên ra mặt thay cậu. Thì ra tôi mới là một con ngốc!”

“Bạch Nguyệt, cậu còn không chịu thừa nhận những việc đó sao? Cậu định nói xấu bọn họ tới khi nào?”

“Thời đại học cậu hay lập một nhóm học tập ba người chúng ta, cậu chuyên dùng nó để cô lập Tư Tĩnh Ngọc. Vậy mà tôi còn như một đứa ngốc, cùng cậu nói xấu Tư Tĩnh Ngọc khi đang thảo luận nhóm.”

“Khi nghe chuyện của Tân Tân, tôi đã gọi điện thoại mắng Tư Tĩnh Ngọc. Tôi, con mẹ nó không phải là người mà!”

Hoàng Tịnh Tịnh lớn tiếng lên án, càng nói càng uất ức, cuối cùng khóc lớn lên.

Cô ta nhìn Tư Tĩnh Ngọc, “Tư Tĩnh Ngọc, xin lỗi!”

Dứt lời, cô ta cúi người một cái, rồi đứng thẳng người, “Tôi… không biết phải nói rõ như thế nào. Trước đây là tôi không đúng! Tôi sai rồi!”

Sau đó, cô ta tự tát mình một cái, “Tôi là người không hiểu chuyện! Tôi bị quỷ ám rồi!”

Bạch Nguyệt vẫn đứng ở nơi đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Khuôn mặt Tư Tĩnh Ngọc đầy vẻ cảm động, hiển nhiên đây là lần đầu tiên cô được nghe những việc này. Cô yên lặng ngồi đó, Thi Cẩm Ngôn đứng sau lưng cô. Hai người trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Một lát sau, Bạch Nguyệt như tìm lại được lý trí của mình, hời hợt nhìn Hoàng Tịnh Tịnh, nói: “Tôi nói mà, lâu rồi cậu không liên lạc với tôi, tôi còn tưởng cậu thật sự muốn ra mặt cho tôi, thì ra… nhà họ Tư hoặc là Thi Cẩm Ngôn cho cậu bao nhiêu tiền để thuê cậu đổi trắng thay đen như vậy?”

Hoàng Tịnh Tịnh tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy, “Cậu, cậu…”

Bạch Nguyệt cười lạnh, “Đúng vậy, anh ta nói đúng hết đó! Anh ta cố ý cùng tôi giả vờ yêu nhau. Nhưng chuyện bọn họ bị bắt gian tại giường là giả sao?”

Nói đến đây, cô ta chỉ Tư Tĩnh Ngọc, “Còn cô nữa, dù Thi Cẩm Ngôn nói thật, dù anh ta yêu cô, nhưng theo suy nghĩ của cô, anh ta là bạn trai của tôi, cô ngủ với bạn trai của bạn thân, cô chính là kẻ thứ ba!”

Thi Cẩm Ngôn cười châm chọc, “Cô xác định cô ấy là kẻ thứ ba?”

Bạch Nguyệt sững sờ, không hiểu Thi Cẩm Ngôn có ý gì.

Thi Cẩm Ngôn tiếp tục: “Đêm hôm đó, tôi nhận được một tờ giấy, trên đó ghi hẹn tôi ở khách sạn, kí tên là Tư Tĩnh Ngọc. Lúc đó tôi đã thấy lạ rồi, sau này mới phát hiện là do cô sắp xếp.”

Bạch Nguyệt đứng phắt dậy, “Anh đừng nói lung tung! Anh có chứng cứ gì không? Hai người muốn đẩy hết trách nhiệm lên người tôi sao?”

“Chứng cứ?” Thi Cẩm Ngôn cười nhạt, “Đương nhiên là tôi có chứng cứ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.