Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1278: Chương 1278: Tĩnh ngọc, anh xin lỗi! (4)




Trong bóng tối, giọng nói của anh nghe rất mơ hồ. Nói xong, anh lại căng thẳng nhìn người đang nằm trên giường. Cô vẫn đưa lưng về phía anh, có vẻ thờ ơ với những lời vừa rồi của anh.

Tim Thi Cẩm Ngôn như thắt lại, anh đặt tay lên vai cô, “Tĩnh Ngọc, có thể nói với anh suy nghĩ thật lòng của em không? Em thật sự thích Diêu Đằng, nhất định phải…”

Hai chữ ly hôn vẫn chưa thốt ra, nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay đã khiến anh giật mình.

Thi Cẩm Ngôn ngây ra, sau đó vội bật đèn ngủ ở đầu giường, thấy cô nhắm nghiền mắt, hai gò má đỏ bừng.

Cô… sốt bao nhiêu độ thế này?

Anh cau chặt mày, chạy xuống nhà lấy cặp nhiệt độ kẹp vào nách cô, sờ vào lại thấy quần áo cô ướt sũng. Anh vội vàng lấy đồ ngủ thay rồi vội đắp chăn cho cô, lấy nhiệt kế dưới nách cô ra, thấy cô đã sốt đến tận ba mươi chín độ rưỡi. Thi Cẩm Ngôn vội vàng bế xốc cô lên, chạy xuống dưới lầu.

Bị anh lật tới lật lui như vậy, Tư Tĩnh Ngọc cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô mở mắt ra, thấy Thi Cẩm Ngôn liền hỏi: “Sao thế? Anh làm gì vậy?”

“Chúng ta đến bệnh viện. Tĩnh Ngọc, em sốt rồi, chúng ta đến bệnh viện thôi!”

Nghe thấy hai chữ bệnh viện, Tư Tĩnh Ngọc như bị kích thích, cô giãy giụa, “Em không đến bệnh viện! Em không đến bệnh viện đâu!”

Cô vừa giãy vừa kêu la, nước mắt tuôn như mưa.

Thi Cẩm Ngôn gần như không bế nổi cô nữa, nhưng thấy cô thế này, anh lại đau lòng, “Được, không đến bệnh viện, không đến đó nữa. Chúng ta về thôi, ngoan nào…”

Chẳng biết Tư Tĩnh Ngọc có hiểu lời anh nói hay không mà ngoan ngoãn không vùng vẫy nữa. Cô cứ như một chú mèo con, để mặc anh bế lên lầu.

Đặt cô xuống giường xong, Thi Cẩm Ngôn xuống lầu, lục tung tủ lên tìm thuốc hạ sốt, đun một ly đường đỏ rồi mang lên cho cô.

Tư Tĩnh Ngọc đã sốt đến mơ mang, lúc này cô như trở thành con người khác, rũ bỏ hết lớp gai trên người, dịu dàng, ngốc nghếch đến mức đáng yêu.

Anh đút thuốc cho cô, cô ngoan ngoãn ngậm lấy, sau đó anh lại rót nước cho cô, “Uống đi.”

Tư Tĩnh Ngọc uống xong, anh lại đưa nước đường đỏ cho cô, “Uống cái này đi.”

Tư Tĩnh Ngọc ngoan ngoãn uống hết. Sau đó, Thi Cẩm Ngôn để cô nằm xuống, đắp chăn cho cô, đắp miếng hạ sốt lên trán cô, rồi lấy khăn mặt lau lên người cô giúp hạ sốt.

Phải một lúc sau, Tư Tĩnh Ngọc mới có dấu hiệu hạ sốt.

Thi Cẩm Ngôn ngồi trên giường trông cô, thấy cô hình như gặp ác mộng, tay vung lên, miệng thút thít nỉ non gì đó.

Anh không nghe rõ nên kề tai lại, nghe thấy cô kêu lên: “… Con ơi… con…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.