Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1279: Chương 1279: Tĩnh ngọc, anh xin lỗi! (5)




Con?

Thi Cẩm Ngôn cau mày, cầm lấy tay cô, “Tĩnh Ngọc, Tĩnh Ngọc, tỉnh lại đi, con nào?”

Tư Tĩnh Ngọc vẫn vung tay, nước mắt không ngừng rơi, miệng chỉ kêu một chữ, “Con… con…”

Con của cô, đứa con sơ sinh của cô, đừng bế nó đi!

Trong cơn mộng mị, cô trở lại phòng sinh, cảm thấy tay chân như bị đè nặng, không nhấc nổi tay vì vừa sinh xong, cả người kiệt sức, trơ mắt nhìn con mình bị bế đi…

Con của cô… con của cô…

Nước mắt lăn dài trên má, cô đau khổ đến tột độ.

Thi Cẩm Ngôn thấy thế thì sợ ngây người.

Anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, nghĩ đến những lời mình vừa nói, rằng liệu cô có thể đón nhận Tân Tân, sau đó cả nhà bọn họ sẽ sống hạnh phúc… Anh chưa từng biết, thì ra chuyện con cái lại khiến Tư Tĩnh Ngọc đau khổ đến thế!

Anh cho rằng đó là chuyện trước khi bọn họ kết hôn nên không liên quan gì đến bọn họ…

Anh lại nghĩ đến những câu hỏi của đám phóng viên hôm nay.

Sự tồn tại của Tân Tân đã khiến cuộc sống của cô trở nên phức tạp, đúng không?

Thi Cẩm Ngôn cúi đầu, cầm bàn tay cô.

Mùi hương quen thuộc len lỏi vào mũi, khiến Tư Tĩnh Ngọc đang chìm trong giấc mộng cũng cảm nhận được. Cô không hề nghĩ ngợi, cầm chặt tay anh, tâm trạng yên ổn hơn, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Thi Cẩm Ngôn nhìn cô, chợt nghĩ đến lúc bọn họ học năm tư, lúc sắp tốt nghiệp đại học…

Anh nghe một bạn học nói Tư Tĩnh Ngọc và Diêu Đằng tốt nghiệp xong sẽ kết hôn. Anh lẳng lặng đứng sau lưng cô suốt bốn năm đại học, đã biết từ lâu rằng cô không thuộc về anh, biết rằng sẽ có ngày phải xa nhau, anh không còn có cơ hội ở bên cạnh cô nữa. Nhưng lúc thời khắc đó đến, anh mới nhận ra tim mình vẫn đau đớn tột cùng. Nỗi đau đó khiến anh đã uống say lần đầu tiên trong đời.

Anh đến quán bar uống say khướt. Trong lúc mơ màng, anh như nhìn thấy Tư Tĩnh Ngọc, cùng cô ra khỏi quán bar rồi đến khách sạn.

Nhưng hôm sau tỉnh lại, anh mới thấy người nằm trên giường cùng anh là Bạch Nguyệt.

Đầu anh đau như búa bổ, không nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ cau mày hỏi Bạch Nguyệt, “Sao cô lại ở đây?”

Bạch Nguyệt tỏ ra tủi thân, “Cẩm Ngôn, hôm qua anh uống nhiều quá, cứ giữ em không buông. Em không còn cách nào khác, phải đưa anh đến đây. Cẩm Ngôn, chúng ta bị bạn học trông thấy, anh nghĩ bọn họ có đồn đại linh tinh không?”

Thi Cẩm Ngôn không biết, cũng không muốn biết. Anh chỉ biết hôm qua anh say rượu. Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy quần áo chỉ xộc xệch, nhưng vẫn còn mặc trên người.

Nếu vậy… có lẽ tối qua bọn họ không…

Nghĩ như vậy, anh xốc chăn lên, vừa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt vừa hỏi, “Hai chúng ta… không xảy ra chuyện gì chứ?”

Bạch Nguyệt ngây ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.