Sao Tô Ngạn Bân lại biết cô cần laptop?
Người biết cô cần laptop chỉ có những ai ở trong phòng họp ngày hôm qua, vì thế laptop này là anh ta đưa cô sao?
Thấy Trang Nại Nại ngẩn người, Tô Ngạn Bân liền nói, “Tôi nghe trợ lý Quý nói cô đánh cược với đám người trong công ty, phải vẽ được sáu bản thiết kế trong hai ngày? Vấn đề là cô ngay cả máy tính cũng không có thì vẽ bản thiết kế gì chứ! Não cô bị rút gân à?”
Trang Nại Nại nghe vậy liền quẳng suy đoán của mình ra khỏi đầu, đánh vào đầu Tô Ngạn Bân một cái, “Cái tên này, não anh mới bị rút gân ấy!”
Tô Ngạn Bân rụt đầu vào xe rồi ngáp lấy ngáp để.
Trang Nại Nại nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh ta, hình như cả đêm không ngủ, bèn tò mò hỏi, “Anh đã đến rồi thì sao không đưa laptop vào?”
Tô Ngạn Bân lễ phép như vậy từ bao giờ thế? Như bình thường thì anh ta đã đập cửa “rầm rầm” từ lâu rồi.
Tô Ngạn Bân nghe vậy liền bực bội, “Tôi thích ngủ trong xe đấy, thì sao?”
Nếu không phải Đình Lão Đại đau lòng cho cô vợ nhỏ của anh, nói cái gì mà tối qua cô ngủ muộn, nhất định phải chờ đến sáng lúc cô tỉnh lại, cô cho là anh ta thích tự ngược, ngủ trong xe chờ cô chắc?
Tô Ngạn Bân nói xong lại nhìn Trang Nại Nại với vẻ thăm dò, “Này, cô định bao giờ làm lành với Đình Lão Đại thế?”
Trong mắt anh ta, bất kể là Trang Nại Nại thời cấp ba hay bây giờ thì ngày nào cũng đều tò tò theo sau mông Đình Lão Đại. Bây giờ tuy giận dỗi, nhưng cuối cùng chẳng phải người thỏa hiệp vẫn là cô sao?
Anh ta chỉ cầu mong bọn họ làm hòa nhanh lên, đừng có giày vò anh ta nữa! Anh ta đã có mấy đêm chưa được ngủ ngon rồi?
Trang Nại Nại nhếch môi cầm lấy laptop, không trả lời câu hỏi đó.
Làm lành?
Cô cảm thấy lần này bọn họ sẽ không làm lành được.
Mỗi lần hiểu lầm, mỗi lần không tin tưởng, bọn họ đã tổn thương quá nhiều, có lẽ rời xa nhau mới là lựa chọn tốt nhất.
Cô vừa đi được hai bước, Tô Ngạn Bân ở sau lưng đã lại đi theo, sau đó đưa một túi đồ ăn cho cô, “Này, thiết kế sáu bộ trang phục trong hai ngày, cô thật sự cho rằng cô là siêu nhân chắc? Tôi mua đồ lót dạ cho cô ăn, cô tuyệt đối đừng để bị mệt đến nỗi thành kẻ đần, đến lúc đó thì không có ai đấu võ mồm với tôi nữa!”
Nói rồi, Tô Ngạn Bân lại thầm thở dài.
Đình Lão Đại và Trang Nại Nại, một người thì khó tính, ngạo kiều, một người thì bị cuộc sống mài mòn đến nỗi nghi thần nghi quỷ, vẫn cần đến anh ta giảng hòa.
Có điều, lúc nào mới có thể nói với cô rằng tất cả những chuyện này đều là Đình Lão Đại làm vì cô?
Trang Nại Nại không hề khách sáo nhận lấy túi, sau đó trở về căn nhà trệt.
Hai ngày tiếp theo, cô liền ở lì trong nhà. Cơm cũng do Lâm Hi Nhi nấu giúp cô, đưa đến tận miệng thì cô mới ăn được vài thìa, mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng. Cứ như thế, thứ hai đã đến rất nhanh, cuối cùng cô cũng đã thiết kế xong.
Thứ hai này là lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập công ty. Cả công ty ngập tràn không khí vui mừng, các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế sân khấu cũng phải chạy tới chạy lui bố trí tốt trong hội trường khách sạn. Các đồng nghiệp còn lại, buổi sáng đi làm, 2h chiều đã có thể tan tầm về nhà thay trang phục dạ hội xinh đẹp để tham gia tiệc tối của công ty.
Vì đây là lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập của Đế Hào nên quy mô rất lớn, nghe nói đã mời rất nhiều phóng viên và truyền thông viên. Toàn bộ nhân viên đều được yêu cầu phải mặc lễ phụ dạ hội trang trọng.