Tô Mi không thông báo chuyện của bộ phận thiết kế sân khấu cho Trang Nại Nại để cô cùng đến, hơn nữa hôm nay cô còn phải giao bản thiết kế nên cô liền đến thẳng công ty.
Vì chuyện giao kèo với Tư Quang Tùng lần trước nên chuyện Trang Nại Nại sao chép đã bị chú ý hơn, vả lại các bộ phận đã làm xong việc từ trước, chỉ đợi đến bữa tiệc tối nên mọi người đều nhàn rỗi không có việc gì làm, chạy đến bộ phận thiết kế để xem kết quả.
Lúc Trang Nại Nại đến cửa phòng làm việc của Mino thì đã có một đám người túm tụm xung quanh. Đám người chỉ chỉ trỏ trỏ cô, vài lời nói khó nghe truyền đến.
“Thật không biết xấu hổ, đã sao chép bản thiết kế của TZ rồi mà lại còn nói là cô ta tự thiết kế, bây giờ còn có mặt mũi đưa bản thiết kế của cô ta cho công ty dùng?”
“Đúng vậy! Thật chẳng biết da mặt cô ta làm bằng cái gì, sắp bằng Trường Thành rồi!”
“Lại nói, đầu óc cô ta không biết bị gì mới nói ra được câu bản thiết kế đó là do cô ta thiết kế?”
“Đừng nói nữa, không chừng người ta thật sự có tài năng thiết kế ‘trời cho’ đấy!”
“Chậc chậc, cô cũng tin vào cái chữ ‘trời cho’ đó sao? Ai mà chẳng phải dựa vào cố gắng? Ngay cả trưởng bộ phận Mino, tác phẩm đoạt giải năm đó cũng quá non nớt, qua bao nhiêu năm mới từ từ đẹp lên!”
“Nói nhiều như vậy cũng vô dụng, dù sao hôm nay cũng sẽ có kết quả, để chúng ta nhìn xem rốt cuộc cô ta có tài năng trời cho gì!”
Trang Nại Nại cũng không để ý đến những giọng nói châm chọc, trào phúng đó. Cô có cảm giác hình như tâm lý của cô càng lúc càng mạnh hơn trước kia rồi, hai ngày trước còn buồn bã, nhưng lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng giao ra bản thiết kế, chứng minh sự trong sạch của mình rồi rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Trang Nại Nại không hề do dự gõ cửa văn phòng Mino. Tất cả mọi người đứng bên ngoài liền ngỏng cổ chờ xem tình hình bên trong. Trang Nại Nại nhìn họ, trong mắt lộ vẻ ranh mãnh.
Muốn biết kết quả?
Cô cứ không cho họ biết đấy!
Đám người này tuy không phải cực kỳ đáng giận, nhưng ai bảo bọn họ ai nói gì nghe nấy, ức hiếp cô, nói xấu sau lưng cô chứ?
Cô là người cực kỳ hẹp hòi, có cơ hội là sẽ phải trả thù.
Thế là cô từ từ khép cửa phòng lại, chắn ánh mắt của bọn họ.
Mọi người: “...”
Phòng làm việc của Đế Hào được thiết kế hết sức cao cấp, hiệu quả cách âm vô cùng tốt. Văn phòng của Mino là của trưởng bộ phận nên kết cấu cực tốt, ngồi trong này cũng có cảm giác trở thành người thành công.
Cửa phòng làm việc bị đóng lại, tiếng xì xào bàn tán bên ngoài lập tức biến mất. Trang Nại Nại tiến lên, đưa USB cho Mino.
Mino sững sờ nhìn cô, trong mắt hiện vẻ không tin nổi. Chỉ trong hai ngày, Trang Nại Nại thật sự có thể thiết kế được sáu bộ?
“Trưởng bộ phận Mino, còn phải mời cô xem thử có đủ tiêu chuẩn hay không.”
Trang Nại Nại gắng sức đè giọng xuống, nói xong liền bình tĩnh nhìn cô ta.
Mino rũ mắt nhận lấy. Cô ta nhìn USB, đang định làm gì đó thì lại nghe thấy Trang Nại Nại nói, “Trưởng bộ phận Mino, chiếc USB này mà bị rơi vào nước cũng chẳng sao, tôi có bản dự phòng.”
Tay Mino lập tức cứng đờ.
Cô ta ngẩng phắt lên, nheo mắt nhìn Trang Nại Nại, “Cô có ý gì?”
“Có ý gì à?”
Trang Nại Nại chống hai tay lên bàn, cả người nghiêng về phía trước, nghiêm túc sắc bén nói: “Trưởng bộ phận Mino không biết ý của tôi sao?”
Bàn tay nắm USB của Mino hơi siết lại. Sau đó cô ta dời mắt tránh đi ánh mắt của Trang Nại Nại, cắm USB vào máy tính.