Em là điều tuyệt vời nhất của đời anh, nhưng anh lại là người khiến em hối hận nhất.
Thi Cẩm Ngôn cảm thấy cả người lạnh lẽo từ trong ra ngoài. Trên mặt anh có thứ gì lạnh buốt. Anh khựng lại, sờ lên đó, nhưng không phải là nước mắt. Bầu trời đã đổ mưa phùn, tuy không nặng hạt nhưng lại rất dày, cả bầu trời nhanh chóng chìm trong cơn mưa.
Anh vô thức nhìn về phía thân hình gầy guộc của Tư Tĩnh Ngọc, muốn cởi áo ra che mưa cho cô, nhưng Diêu Đằng đã nhanh hơn anh một bước, cởi cảnh phục ra choàng cho cô. Động tác cởi áo của anh khựng lại, nhưng rồi lại tiếp tục cởi ra, cầm trong tay. Anh nhìn cái áo đó, cười khổ. Anh có tư cách gì để che mưa chắn gió cho cô chứ?
Lúc kết hôn với cô, anh đã thề với lòng mình rằng cả đời này anh sẽ bảo vệ cô chu toàn, để cô được vui vẻ, hạnh phúc, nhưng bây giờ thì sao?
Cô đã gặp lại Diêu Đằng rồi. Sau khi ly hôn, cô sẽ sống cuộc sống hạnh phúc với anh ta.
Nhưng anh lại không chịu buông tay.
Diêu Đằng an ủi cô vài câu rồi nói, “Tĩnh Ngọc, trời mưa rồi, chúng ta về xe ngồi được không?”
Tư Tĩnh Ngọc ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt mù mịt. Cô gật đầu, Diêu Đằng đỡ cô dậy, sau đó hai người liền đi về hướng bên này.
Thi Cẩm Ngôn vô thức trốn vào góc, trơ mắt nhìn bọn họ đi ngang qua anh. Anh cũng không biết tại sao phải làm vậy, trong vô thức anh nghĩ có lẽ người mà cô không muốn gặp nhất lúc này là anh.
Anh đứng chôn chân tại chỗ, cứ thế nhìn bọn họ đi về bãi đỗ xe.
Tóc anh đã ướt sũng, nhưng anh lại như không nhận ra, chỉ ngây người ở đó, lẳng lặng nhìn bọn họ lên xe rồi đi mất.
Đến lúc hai người đi khuất bóng rồi, anh mới hoàn hồn, nhận ra quần áo của mình đã ướt sũng.
Quần áo lạnh lẽo dán lên người, nhưng vẫn chẳng thể lạnh bằng trái tim anh.
Anh vẫn nhìn về phía họ, lòng đau đến chết lặng.
Anh ngơ ngác nhìn về phía xa, ngay cả khi có người đến gần, cầm tay anh mà cũng không biết. Đến lúc Tân Tân gọi “ba” mấy tiếng, anh mới nhận ra là Bạch Nguyệt đã dẫn Tân Tân ra tìm anh.
Anh nhìn bọn họ với vẻ mặt đờ đẫn.
Thấy anh như vậy, Bạch Nguyệt hốt hoảng vươn tay ra, như muốn giữ anh lại, “Cẩm Ngôn, em…”
Thi Cẩm Ngôn không đợi cô ta nói xong đã hất tay cô ta ra, lui ra sau một bước. Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, “Tại sao hôm nay Tĩnh Ngọc lại đến khách sạn đó?”
Ánh mắt của Bạch Nguyệt hiện lên vẻ bối rối, tất nhiên là cô ta thuê người gửi tin nhắn cho Tư Tĩnh Ngọc với nội dung có tin tức về con cô để dụ cô đến đó. Nhưng cô ta không thể nói chuyện này ra được, đành cười nói với anh, “Cẩm Ngôn, sao em biết được? Em làm sao kiểm soát được chuyện cô ấy và Diêu Đằng đến khách sạn, sao em biết tình hình cụ thể được chứ? Cẩm Ngôn, anh…”