Nhưng Thi Cẩm Ngôn không chờ cô ta nói xong, chỉ cười lạnh, nhìn về phía Tân Tân, sau đó thì rũ mắt, một lúc sau mới nói: “Bạch Nguyệt, để con lại cho tôi, cô muốn bao nhiêu tiền?”
Bạch Nguyệt ngây ra, sau đó liền không nhịn được mà hét lên, “Cẩm Ngôn, anh nói gì thế? Anh bảo em để lại con cho anh là có ý gì?”
Thi Cẩm Ngôn vẫn chỉ nhìn thẳng vào cô ta, “Cô muốn bao nhiêu tiền?”
“Em là mẹ Tân Tân! Sao anh có thể nói ra lời này được? Dù anh có cho em bao nhiêu tiền thì em cũng không bán con em đâu!”
Thi Cẩm Ngôn nhìn cô ta bằng ánh mắt rét lạnh đến nỗi có thể đóng băng được cô ta. Bạch Nguyệt nuốt nước miếng, “Cẩm Ngôn, em…”
“Cô không xứng làm một người mẹ! Bạch Nguyệt, ngày mai tôi sẽ đi tìm luật sư, giành lại quyền nuôi Tân Tân. Sau này hai chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa!”
Nói xong, Thi Cẩm Ngôn liền tiến lên bế Tân Tân từ trong lòng Bạch Nguyệt ra, bỏ đi thẳng.
Bạch Nguyệt chạy theo anh, cô ta bị trật chân nên hơi khập khiễng, “Cẩm Ngôn, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Cẩm Ngôn! Anh quay lại đây!”
Thấy khoảng cách giữa bọn họ ngày càng xa, Bạch Nguyệt khóc nấc lên, “Cẩm Ngôn, đó là con em, anh không tể đối xử với em như vậy được! Cẩm Ngôn, em yêu anh đến thế mà! Cẩm Ngôn!”
Nhưng Thi Cẩm Ngôn hoàn toàn không màng đến chuyện cô ta khóc lóc đến mức nào, chỉ bế Tân Tân đi thẳng.
Tân Tân thấy Thi Cẩm Ngôn thế này liền hoảng sợ, ngơ ngác nhìn mẹ ngày càng xa, nhưng lại không dám nói gì.
Hai người nhanh chóng đến bãi đỗ xe. Thi Cẩm Ngôn mở cửa xe ra, để Tân Tân ngồi vào ghế sau, sau đó thì ngồi vào ghế lái rồi lái xe đi.
Nhưng đèn vừa sáng lên, Bạch Nguyệt đã đứng chắn trước xe, giơ tay đứng chắn đường.
“Thi Cẩm Ngôn! Anh không được đi. Nếu anh muốn đi thì phải bước qua xác em!”
Thi Cẩm Ngôn nheo mắt, rồi liền đạp chân ga. Xe lao thẳng về phía Bạch Nguyệt. Lúc sắp tông phải cô ta, Bạch Nguyệt mới chật vật ngã sang bên cạnh. Cô ta ngã lăn dưới đất, trơ mắt nhìn Thi Cẩm Ngôn bỏ đi không hề dừng lại với vẻ không thể tin nổi. Cô ta thấy Tân Tân thò đầu ra khỏi cửa sổ, lẳng lặng nhìn cô ta, càng lúc càng xa cô ta…
Bạch Nguyệt khóc òa lên, “Thi Cẩm Ngôn! Anh thật độc ác!”
Nếu vừa rồi cô ta không tránh ra thì chiếc xe đó đã không hề do dự mà đâm thẳng vào cô ta rồi!
Sao anh có thể làm như vậy… sao anh dám!
Trên xe, Tân Tân nhìn Bạch Nguyệt ngã dưới đất, thấy cô ta nhìn về phía này bằng ánh mắt đầy oán hận liền hoảng sợ nói, “Ba, mẹ…”
“Tân Tân không cần mẹ nữa, được không?” Thi Cẩm Ngôn hỏi dò.
Tân Tân ngây ra, một lúc sau mới hỏi, “Vậy… để cô làm mẹ con sao?”