Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 590: Chương 590: Trang nại nại trong truyền thuyết (2)




Hạ Vũ nói đến đây chợt nhớ tới lúc giới thiệu tên với cô bạn xinh xinh này, người kia nói mình tên là gì ấy nhỉ?

Có lẽ do lúc đó Tư Chính Đình giới thiệu rất cặn kẽ cho nên Hạ Vũ vừa mới nhớ lại liền ngẩn ra: “Anh cũng tên là Tư Chính Đình?”

Vừa dứt lời thì đã bị trưởng ban giáo vụ gõ đầu một cái: “Cái thằng ranh con này mau tránh ra!”

Sau đó trưởng ban giáo vụ vội vàng tiến lên một bước rồi chìa tay với Tư Chính Đình: “Ngài Tư, sao ngài lại tới đây thế? Đến để thị sát à? Sao ngài không báo trước một tiếng?”

Hạ Vũ như vừa tỉnh mộng, ngay cả đám giáo viên vừa đòi mang Tư Chính Đình và Trang Nại Nại đi xử lý cũng đang sợ đến ngây người.

Tất cả mọi người nhìn về phía Tư Chính Đình, sau đó lại nhìn Trang Nại Nại... vậy ra ngài Tư danh tiếng lẫy lừng lại tới trường học dụ dỗ nữ sinh à?

Hạ Vũ càng nhịn không được há mồm nói: “Ớ, thầy trưởng ban, cứ coi như đó là ngài Tư thì cũng không thể làm gì với học sinh nữ trong trường chứ...”

Một câu này vừa dứt thì trưởng ban giáo vụ sửng sốt, tiếp đó nhìn sang Trang Nại Nại...

Trang Nại Nại lập tức nhe răng nhếch miệng cười cười, bắt chuyện: “Chào thầy trưởng ban ạ!”

Trưởng ban: “...”

Năm đó, Trang Nại Nại chính là khách quen của chỗ này. Nhất là cái người chủ nhiệm có gương mặt vuông này, vừa nhìn đã thấy nghiêm trang, đạo mạo kinh người, ông đã từng là một thầy giáo dạy văn, nói tới nói lui, mắng người cũng có thể mắng suốt hai tiếng không sợ lặp câu. Trang Nại Nại nghe đến nỗi lỗ tai mọc kén luôn, cho nên chỉ cần vừa thấy ông ta thì Trang Nại Nại lập tức cảm thấy đau đầu.

Cô nhớ rõ học kì II năm lớp 10, có một ngày cô thấy thầy trưởng ban kéo một đám giáo viên khác đi về phía khu lớp học.

Tiếp đó là loa trường bắt đầu điểm danh!

Mà cái tên được gọi đầu tiên chính là Trang Nại Nại!

Trang Nại Nại đứng lên, hùng hùng hổ hổ, dương dương tự đắc đi ra ngoài, hoàn toàn không có vẻ gì là vừa làm chuyện xấu. Hàn Lâm Lâm thấy vậy thì không nhịn được phải phất tay với cô: “Cậu làm cái gì vậy?”

Trang Nại Nại quay đầu, chẳng thèm hạ giọng mà nói: “Thư tình tớ viết cho Tư Chính Đình bị lấy đi rồi! Tớ phải đi đòi về!”

Hàn Lâm Lâm: “...”

Mọi người: “...”

Sau đó Trang Nại Nại vọt tới phòng giáo vụ, thầy trưởng ban bắt đầu nói chuyện với cô.

“Trang Nại Nại! Em biết lỗi chưa?”

“Em làm cái gì ạ?”

“Đây là cái gì?!”

“Đây là thư tình em viết cho bạn học Tư Chính Đình!”

“... Em mới lên lớp 10, viết thư tình cái gì hả?”

Trang Nại Nại càng thêm khó hiểu: “Thầy trưởng ban, em biết văn học của nước ta vô cùng tinh thâm quảng đại, em mới lên lớp 10 chắc chắn không biết tới một phần trăm của nó, thế nhưng chừng đó cũng đủ cho em viết thư tình! Thầy nhìn thư tình em viết mà xem, tình cảm phong phú, nội dung chặt chẽ, xúc động lòng người! Em có thể đi làm tác giả viết văn trên mạng rồi đó!”

Trưởng ban: “!!!”

Quả thực trưởng ban đã bị lời của Trang Nại Nại làm cho câm nín: “Bạn học Trang Nại Nại! Chẳng lẽ em không biết rằng yêu sớm là sai sao?”

“Thầy trưởng ban! Ở nước ngoài đủ mười sáu tuổi đã là thành niên rồi, em đã trưởng thành, không thể coi là yêu sớm!”

Trưởng ban: “...”

“Thầy nói cho em nghe... bla bla... Không thi được đại học... bla bla... ảnh hưởng tới tình cảm... bla bla...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.