Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 591: Chương 591: Trang nại nại trong truyền thuyết (3)




Trưởng ban nói chừng một tiếng, Trang Nại Nại nghe đến gật gà gật gù, đầu hết ngẩng lên lại gục xuống, cuối cùng trưởng ban mới nói: “Nghe hiểu không?”

Trang Nại Nại rất sợ bị nghe thêm gì nữa liền vội vàng gật đầu: “Hiểu ạ!”

Lúc này trưởng ban mới hài lòng thả cô rời đi.

Hôm đó bị nói tới mức ngay cả thư tình Trang Nại Nại cũng không dám lấy lại.

Lần thứ hai được mời lên phòng giáo vụ là vì cô tỏ tình với Tư Chính Đình ngay trước mặt mọi người trong lớp.

Trưởng ban vừa thấy mặt cô đã răn dạy: “Chẳng phải lần trước em đã bảo em nghe hiểu rồi sao?”

Trang Nại Nại nói: “Đúng thế, em nghe hiểu nên em đâu có viết thư tình nữa!”

Trưởng ban: “...”

Một trưởng ban như vậy, một học trò như vậy, thế nên cả hai người đều nhớ rõ đối phương.

Cho nên ông ta vừa nhìn thấy Trang Nại Nại thì lập tức hô lên: “Trang Nại Nại!!!”

“Cái gì cơ???”

Trưởng ban vừa nói tên Trang Nại Nại ra thì cả đám người bị tiếng kêu sợ hãi của Hạ Vũ làm cho kinh hồn, quay đầu nhìn sang chỉ thấy cậu ta đang kinh hãi chỉ vào Trang Nại Nại: “Cậu chính là Trang Nại Nại trong truyền thuyết!”

Trang Nại Nại: “...”

Trang Nại Nại trong truyền thuyết?

Cô sửng sốt nhìn Hạ Vũ: “Truyền thuyết? Tôi có truyền thuyết gì?”

Cậu ta lập tức lộ vẻ nghi ngờ: “Trong trường học kiểu gì cũng có mấy truyền thuyết chứ! Truyền thuyết nói có một cô gái xấu xí béo ục ịch tên là Trang Nại Nại, ngày ngày chạy theo mông đàn anh Tư Chính Đình, mặt dày không biết xấu hổ mà theo đuổi anh ấy. Đàn anh vì hoàn cảnh xô đẩy nên mới miễn cưỡng đáp ứng, sau đố cố chịu đến khi tốt nghiệp liền chia tay, lẽ nào đó không phải là cô?”

Trang Nại Nại: “...”

Sắc mặt của cô đen thui, sau đó hung hăng nhìn về phía Tư Chính Đình, cái này là cái gì thế hả?

Đã xấu xí lại còn béo?

Cô có quan hệ gì đến hai chữ này sao?

Trang Nại Nại chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông lên, vì vậy cô quay sang Hạ Vũ âm trầm hỏi: “Vậy cậu nói tôi béo không? Tôi có xấu không?”

Hạ Vũ lắc đầu nguầy nguậy.

Trang Nại Nại hừ một tiếng: “Cái truyền thuyết này do ai nói?”

Hạ Vũ nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “À, là đàn chị Tả Y Y về trường phát biểu có nói như vậy!”

“Nguyên văn là như này...” Hạ Vũ ho khan một tiếng rồi giả cái giọng cùng biểu cảm lạnh băng của Tả Y Y nói: “Điều thiếu thốn nhất trên thế giới này chính là lòng kiên nhẫn, giống như Trang Nại Nại, cái con bé đã xấu xí lại còn béo ú chết tiệt kia cũng nhờ vào lòng kiên nhẫn theo đuổi không chịu từ bỏ nên Tư Chính Đình mới đồng ý làm quen với cô ta! Nếu các em cũng có thể kiên trì như vậy thì có việc gì không thể thành công?”

Trang Nại Nại: “...”

Trang Nại Nại nghiến răng nghiến lợi hô lên ba chữ: “Tả Y Y!!!”

Hạ Vũ nhìn chằm chằm Trang Nại Nại một hồi, cuối cùng như thể đã cho ra được kết luận gì đó. Cậu ta nhìn Trang Nại Nại rồi lại nhìn Tư Chính Đình, cuối cùng hỏi: “Đàn chị Trang Nại Nại, bây giờ chị với đàn anh Tư Chính Đình là...”

“Là bà xã!” Trang Nại Nại ôm lấy cánh tay của Tư Chính Đình, nhìn Hạ Vũ cười vặn vẹo nói: “Vậy nên cậu nhất định phải thay tôi bác bỏ tin đồn!”

Hạ Vũ gật đầu như giã tỏi.

Thế nhưng Trang Nại Nại nghĩ muốn tẩy trắng đơn giản vậy sao? Ha ha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.