“Bạn học Tư Chính Đình, cậu học lớp nào thế? Mình ở 10A1, tên là Trang Nại Nại, Trang trong thôn trang, Nại trong nại hà, người khác đều gọi tớ là bà cụ ở trong thôn, ha ha ha~”
“Này, sao cậu không nói gì? Giọng cậu êm tai lắm, mình thích!”
“... Bla bla...”
Trang Nại Nại như trẻ con, bật chế độ tụng kinh của cô, cứ lẩm bẩm suốt dọc đường đi theo Tư Chính Đình đến phòng học.
Trang Nại Nại thấy Tư Chính Đình đi vào lớp 10A1 thì mắt sáng rực lên, dính như kẹo da trâu vào theo anh, “Bạn học Tư Chính Đình, thì ra cậu cũng học 10A1, chúng ta thật có duyên!”
Mọi người: “...”
Tư Chính Đình vẫn không để ý đến cô ngồi xuống chỗ của mình. Trang Nại Nại chạy đến, chỉ vào chỗ của cô ở cách đó không xa, “Mình ngồi ở đằng kia, tên mình là Trang Nại Nại, cậu nhớ kỹ nhé~”
Sau đó, chủ nhiệm lớp đi vào, bắt đầu để các học sinh tự giới thiệu. Trang Nại Nại chống cằm, bày ra dáng vẻ mê trai ngắm Tư Chính Đình.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, mọi người kết bạn, đến canteen mua cơm.
Trang Nại Nại cầm hộp cơm đã chuẩn bị từ trước, từ xa đã nhìn thấy Tư Chính Đình, liền đi qua đó, “Hi, Tư Chính Đình, bên cạnh cậu có ai không? Mình có thể ngồi đây không?”
Dứt lời, cô liền đặt mông ngồi xuống, nhưng vừa đặt hộp cơm xuống bàn thì lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh, “Có người rồi.”
Trang Nại Nại: “...”
Trang Nại Nại cười cười nhìn anh, “Tư Chính Đình, có người thì mình cũng ngồi được mà~ Cậu nhìn xem, bên đó, bên đó, cả bên đó nữa, đều ngồi được hết!”
Tư Chính Đình nhướng mày, dùng ánh mắt lạnh nhạt đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó cau mày nói, “Bạn này, chúng ta quen nhau sao?”
Trang Nại Nại: “...”
Trang Nại Nại tức vô cùng, uổng công cô hôm nay đi theo anh từ hội trường đến phòng học, lải nhải suốt dọc đường, tất cả đều vô ích hết sao?
Nhưng bạn cho rằng Trang Nại Nại sẽ quay người bỏ đi?
Vậy thì sai rồi!
Trang Nại Nại hếch gương mặt tươi cười lên, “Cậu không nhớ mình sao? Mình là bạn cùng lớp của cậu, Trang Nại Nại!”
Tư Chính Đình “ừ” một tiếng nhạt nhẽo, rồi cúi đầu ăn cơm. Trang Nại Nại cảm thấy bọn họ dù sao cũng được coi là bạn bè rồi, ít nhất cũng đã cùng ăn cơm trên một bàn, chẳng phải sao?
Nhưng sự thật thì lại...
Hôm sau đến trường, cô gặp phải anh trên con đường ở trong trường, Trang Nại Nại lúc đó liền vui vẻ xông lên, vẫy tay với anh, “Tư Chính Đình, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Tư Chính Đình đang đi một mình, nghe vậy thì nhìn sang cô rồi nghi hoặc hỏi: “Cậu là...?”
Trang Nại Nại: “...”
Trang Nại Nại lúc đó còn nghĩ rằng Tư Chính Đình có lẽ là người mắc chứng “mù mặt”, chẳng trách tính tình lại lạnh nhạt như thế, đối xử với ai cũng hờ hững. Ngay cả Tô Ngạn Bân hay chơi với anh mà hai người đi cạnh nhau cũng đều là Tô Ngạn Bân nói không dứt miệng, còn anh chỉ nghiêng tai lắng nghe.
Ý chí chiến đấu của Trang Nại Nại rất mạnh. Để Tư Chính Đình nhớ khuôn mặt này của cô, từ đó về sau, chỉ cần có cơ hội là cô lại nhảy đến trước mặt Tư Chính Đình, giới thiệu bản thân với anh, “Hi Tư Chính Đình, mình là Trang Nại Nại! Trang trong thôn trang, Nại trong nại hà!”
Cô ngây thơ cho rằng, có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần cô xuất hiện nhiều nhiều chắc chắn anh sẽ có ngày để ý đến cô.
Mãi cho đến một ngày, lúc đi học, Trang Nại Nại từ xa đã thấy Tư Chính Đình đeo cặp sách đi phía trước. Lúc sắp đến lớp, cô đang định xông đến trước mặt anh tiếp tục giới thiệu bản thân thì lại thấy có người gọi anh
“Bạn gì ơi, có thể gọi Hàn Lâm Lâm giúp mình được không?”