Hàn Lâm Lâm vừa khéo là bạn cùng bàn của cô.
Trang Nại Nại cười thầm, Tư Chính Đình mắc chứng mù mặt mà, sao biết Hàn Lâm Lâm là ai được?
Lúc cô cho rằng Tư Chính Đình nhất định sẽ ngơ ngác hỏi lại đối phương Hàn Lâm Lâm là ai, thì lại thấy Tư Chính Đình đi vào lớp, đến trước mặt Hàn Lâm Lâm, gõ xuống bàn học của cô ấy rồi hất hàm về phía cửa.
Trang Nại Nại: “...”
Trang Nại Nại tròn mắt đi đến trước mặt Tư Chính Đình, nuốt nước miếng hỏi, “Tư Chính Đình, chẳng phải cậu... cậu... cậu... cậu mắc chứng mù mặt sao?”
Tư Chính Đình dửng dưng liếc cô, “Không.”
“Nhưng mà… Sao cậu không nhớ được tên mình?”
Tư Chính Đình đi về chỗ ngồi của mình, “Người không liên quan, sao tôi phải nhớ?”
Trang Nại Nại: “...”
Tư Chính Đình lúc đó độc miệng đến mức khiến ai cũng muốn tẩn anh một trận.
Nhưng người tình trong mắt hóa Tây Thi, cô lại cảm thấy ngay cả lúc anh độc miệng cũng vô cùng đẹp trai, sau đó liền như thiêu thân lao đầu vào lửa, không hề do dự mà đắm chìm.
Cô theo đuổi anh suốt hai năm rưỡi, cuối cùng anh cũng đã đón nhận cô.
Cô cho rằng mình có công mài sắt có ngày nên kim, nhưng cuối cùng lại bỗng phát hiện ra rằng tình yêu của cô chỉ là một trò cười.
Đúng vậy!
Một đứa con cưng của trời như anh sao có thể thích cô?
Bất kể là năm năm trước, hay là năm năm sau, cũng đều làm sao có thể thích cô?
Nghĩ vậy, đôi mắt vốn nồng nàn của Trang Nại Nại chợt ảm đạm. Cho nên, anh trừng phạt Trương Siêu Văn, ra mặt thay cô chỉ bởi vì cô là vợ anh. Trang Nại Nại thầm thở dài, nhưng cô là người không có tiền đồ như vậy đấy, làm sao được đây? Anh đối xử tốt với cô một chút thôi, cô đã phóng đại lên một cách khó hiểu, sau đó sẽ trở thành... lý do tẩy trắng cho anh.
Nhìn đi, anh vẫn quan tâm cô.
Vì thế, chuyện tấm thẻ kia... tha thứ cho anh đi thôi.
Trong lúc cô nghĩ ngợi, một bát nước đen sì được anh đặt xuống trước mặt cô, tiếp đó, một mùi đắng chát liền xộc vào mũi.
Trang Nại Nại vô thức cau mày, đầy cảnh giác hỏi: “Cái gì thế?”
Cô vừa cất giọng đã phát hiện giọng mình hơi khàn, bèn ho khan vài tiếng rồi lui ra sau một chút, nhìn anh với vẻ đáng thương.
Tư Chính Đình: “...”
Rõ ràng là đang cho cô uống thuốc, nhưng sao lúc này anh lại có cảm giác đang làm-nhục-thiếu-nữ-vị-thành-niên?
Tư Chính Đình biết Trang Nại Nại rất ghét uống thuốc. Trước đây lúc còn đi học, khi cô bị bệnh phải uống thuốc thì đều lén nhổ ra. Vì thế, anh lạnh mặt đẩy bát thuốc lên trước rồi nghiêm giọng ra lệnh.
“Uống đi.”
Trang Nại Nại cắn cắn môi, sao cái người này lại dữ vậy?
Hơn nữa, cô cũng đâu phải bị bệnh nặng gì, anh lại bê thuốc bắc vào bắt cô uống, không phải là cố ý đấy chứ?
Trang Nại Nại thầm sỉ vả trong lòng nhưng lại không dám nói ra, bèn ngẩng đầu nhìn bát thuốc, “Đây là thuốc gì thế? Trị bệnh gì? Em đâu bị bệnh, cũng không thể... uống thuốc linh tinh được.”
Không bị bệnh?
Tư Chính Đình cau mày, nghĩ đến chuyện bác sĩ nói cô lao lực quá độ nên sinh bệnh, nhưng lại không tài nào giải thích với cô được, đành im lặng, sau đó mới nói, “Thuốc bổ.”
Trang Nại Nại lập tức khổ sở nói: “Không uống có được không?”
Trong mắt Tư Chính Đình hiện vẻ thương xót, nếu có thể thì anh thật sự không muốn để cô phải nếm thêm một chút đắng nào. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, cảm giác xót xa bỗng dâng lên trong lòng, anh rất muốn hỏi cô.
Rốt cuộc là thuốc này hay cuộc sống gian khổ trong năm năm qua của cô đắng hơn?