Editor: Nện Nện
Trạm xe lửa, Trang Nại Nại mua vé đi Hàng Châu.
Trong lúc Lâm Hi nhi đưa mẹ cô tới đây, trong lòng cô tràn đầy lo lắng.
Ở trước cửa trạm xe, cô đứng ngồi không yên, đi tới đi lui.
Lần này, rốt cuộc cũng đã đắc tội với Tư Chính Đình rồi.
Nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng kia.
Trang Nại Nại cảm thấy sống lưng lành lạnh, run lập cập, kết cục của cô chắc chắn là vô cùng bi thảm.
Cho nên. . . . . .Hiện tại đương nhiên phải chạy trốn rồi !
Biển người mênh mông, mình chạy trốn, Tư Chính Đình nhất định sẽ không tìm được cô.
Có điều, nếu anh tức giận. . . . . Hẳn sẽ không làm ảnh hưởng tới Cố thị xí nghiệp chứ ?
Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại liền cảm thấy phiền lòng.
Cô lắc lắc đầu, nghĩ tới những việc này làm gì chứ?
Trước tiên còn không xác định được Cố Đức Thọ cùng Lý Ngọc Phượng có phải là . . . ba mẹ ruột của mình không, coi như chính là ba mẹ ruột của mình đi, nhưng hai người kia cũng không có tình cảm gì với cô, cho nên . . . .Trang Nại Nại không cho phép mình suy nghĩ về bọn họ nữa !
Đã vài ngày không ngủ, bây giờ thần kinh căng thẳng, có thể thân thể vì không chịu nổi, liền ngồi ở trên ghế giải lao, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô gặp một cơn ác mộng.
Trong cơn mơ, Cố Đức Thọ cùng Lý Ngọc Phượng đặt tay trên ghế, phát ra giọng khàn khàn !
Hai người bọn họ oán giận nhìn chằm chằm vào cô, đối diện với cô hô to: Cố Khuynh Nhan, con làm sao có thể đối với chúng ta nhưng vậy? !
Không! Tôi không phải là cố ý! Trang Nại Nại đột nhiên bừng tỉnh, vùng lên lập tức liền từ trên ghế đặt mông xuống mặt đất.
Ha ha ha!
Xung quanh người chờ xe, phát ra âm thanh châm biến, còn có một đứa bé nhìn cô lè lưỡi ra làm mặt quỷ.
Trang Nại Nại lúng túng hận không có một cái lỗ để chui xuống, cô một tay che lại mặt mình, một tay chống dưới đất đẩy người lên sau đó đứng dậy đi tới cách đó không xa ngồi xuống, nhưng mà trong lòng, không thể nào bình tĩnh được.
Trong mơ, Cố Đức Thọ cùng Lý Ngọc Phượng hai người vẻ mặt thê thảm đứng trước mặt mình.
Khua tay, như muốn xóa tan hình ảnh của bọn họ đi, sau đó Trang Nại Nại cúi đầu nhìn điện thoại di động một chút, xe còn nữa giờ nữa sẽ đến, tại sao mẹ cùng Lâm Hi vẫn chưa tới ?
Gọi điện cho Lâm Hi nhi, Lâm Hi suýt nữa phải gào khóc, Nại Nại, bên này xảy ra tại nạn gia thông, kẹt xe rồi ! không quá nữa giờ nữa sẽ hết, lập tức tới ngay.
Trang Nại Nại nhất thời cảm thấy, việc chạy trốn của mình như thế nào lại không thuận lợi ?
Cúp điện thoại, cầm điện thoại loay hoay, thì thấy số điện thoại của Cố Đức Thọ.
Ma xui quỷ khiến, cô gọi cho đối phương.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Cố Đức Thọ thanh âm đều mang theo vẻ nhẹ nhàng, Khuynh Nhan ? Có chuyện gì vậy? Sự tình xử lý không tốt sao ?
Trang Nại Nại cảm giác trong lòng đau xót, Tốt rồi.
Vậy thì tốt, ta với mẹ con đang lo đồ cưới cho con đây! Ôi, nhiều năm như vậy, ba mẹ thật là có lỗi với con, cho nên chúng ta dự định mua cho con nhiều một ít. Con gái, con cũng đừng trách mẹ con không nói chuyện êm tai, thật ra. . . . .con thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, con gái mình bị trộm đi, hiện tại vẫn bảo vệ người đó, trong lòng bà ấy cũng thật sự rất khổ sở a !
Nghe đến đó, Trang Nại Nại viền mắt có chút chua xót, cô dừng lại một chút rồi mới lên tiếng, Con biết rồi.
Ừ, đứa bé ngoan, con nếu như giải quyết xong mọi việc rồi thì nên trở về nhanh một chút, mấy ngày nay bận chuyện khác, đều không tổ chức cho con một buổi ăn tối để chào đón, ngày hôm nay vừa vặn đúng Chủ nhật, buổi tối em con cũng sẽ về nhà ăn cơm, gia đình chúng ta chào mừng con luôn.