Editor: Nện Nện
Đau đớn khiến cho Trang Nại Nại hừ nhẹ một tiếng, chợt cũng thấy được động tác của anh dừng lại.
Loại cẩn thận kia từng chút từng chút một ôn hòa, làm cho Trang Nại Nại cảm giác như mình được bao bọc che chở,
Tay giấu ở trong chăn siết chặt, Trang Nại Nại chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể cũng không phát sinh ức chế.
Sau đó cô cảm giác trên người nhẹ đi, vừa muốn mở mắt ra để xem cho rõ ngọn ngành, thì chăn đã bị xốc lên, rồi cả váy ngủ cũng bị anh cường bạo xé ra.
Cô đưa tay ra muốn chống cự, nhưng đã bị anh tóm lại mạnh mẽ đặt trên đỉnh đầu, tiếp theo anh bắt đầu vào chủ đề chính.
Bị xuyên qua đau đớn, khiến thân thể Trang Nại Nại theo bản năng cong lên, lông mày nhíu lại, nước mắt cũng không nhịn được mà sắp rơi xuống rồi!
Động tác của anh dừng lại, đột nhiên kề sát vào tai cô nhẹ giọng kêu lên: Nại Nại...
Cách xưng hô quen thuộc này, làm Trang Nại Nại sững sờ.
Trong lòng có một cảm giác chua xót tự nhiên mà sinh ra.
Nhưng vào lúc này, lại một đợt sóng đau đớn tăng lên!
Trang Nại Nại cảm giác mình giống như là một chiếc thuyền đơn độc, một làn sóng rồi lại một làn sóng lớn, đẩy lên trên đỉnh sóng rồi lại mạnh mẽ rơi xuống!
Hành động này cứ lặp đi lặp lại như vậy, càng làm cho ý thức của cô trở nên mơ hồ, đang lúc nửa mê nửa tỉnh, thì âm thanh của anh lại vang lên bên tai : Nại Nại, những thứ đó, không phải là anh chuẩn bị đâu. Bởi vì không cần những thứ này, anh cũng thể cho em . . . . Ăn no thỏa mãn!
Đại não Trang Nại Nại đã ngừng hoạt động, còn chưa hiểu ý tứ của câu nói kia, lại một đợt sóng lớn kéo tới!....
Sáng sớm hôm sau, những tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua tấm rèm cửa sổ lẻn vào phòng ngủ, Tư Chính Đình lúc này đang mở mắt, nhìn về phía người bên cạnh, Trang Nại Nại đang ngủ say.
Cô chắc là mệt muốn chết rồi, nhắm chặt hai mắt, cũng không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng nhạt nhẽo tựa hồ như không tồn tại, chỉ là khóe môi chu lên, mang theo một vẻ tùy hứng.
Trang Nại Nại như vậy, khiến Tư Chính Đình tầm mắt cố định , nhìn ánh mắt của cô, toát ra một vẻ ôn nhu lưu luyến.
Mà bầu không khí cũng còn lưu lại chút hoan nồng ân ái hôm qua, nghĩ đến hôm qua điên cuồng, cuống họng anh giật giật, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ mỹ lệ của cô, không nhịn được mà chậm rãi cuối đầu, hôn lên môi cô.
Dường như cái hôn này đã quấy rầy giấc ngủ của cô, lông mày Trang Nại Nại cau lại, trở mình tiếp tục ngủ.
Khi cô trở mình như vậy, lộ ra cái cánh tay trắng mịn, phía trên có một chút vết ửng đỏ, khiến ánh mắt Tư Chính Đình chìm xuống.
Có thể thấy dáng vẻ mệt mỏi đó của cô, Tư Chính Đình hít sâu một hơi, áp chế lại nội tâm rung động, xoay người xuống giường.
Quay đầu nhìn lại, thì đã thấy thân thể kiều diễm của cô, nằm ở cái giường ba mét theo phong cách Châu Âu, thật là quyến rũ.
Tư Chính Đình luôn luôn lạnh lẽo nhưng lúc này khóe môi lại hơi cong lên.
Trong đầu dần hiện ra tình huống trước kia....
Lúc lớp mười, thầy dạy văn có ra đề văn viết về giấc mơ của mỗi người, học sinh tự làm, lúc đó anh đã phát hiện, lúc làm bài cô đều nhìn anh.
Nhưng mà anh không coi chuyện đó to tát, bởi vì.. ánh mắt này tiết nào chẳng có
Nhưng đợi đến tiết văn tiếp theo, thầy giáo chạy vọt vào phòng đem sách bài tập trực tiếp ném trên bàn cô, Trang Nại Nại em chỉ có ngần ấy tiền đồ?!
Toàn bộ bạn học sau khi nghe thầy giáo nói vậy đều đồng loạt nhìn cô, nhưng Trang Nại Nại còn tỏ ra mình vô tội: Thầy à, em làm gì sai sao?
Thầy giáo ngữ văn thấy bộ dáng lúc này của cô, tức giận đến không chịu được, Em, hay, hay! Nếu như em đã dám viết như vậy em có dám đọc cho mọi người nghe không?