Editor: Nện Nện
Trang Nại Nại cúi đầu, Anh không thích tôi, không muốn làm việc kia, tôi cũng không miễn cưỡng anh.
Tư Chính Đình quả thực là không nói gì.
Năm năm, cô trải qua nhiều biến cố bản lĩnh đúng là càng ngày càng mạnh !
Tư Chính Đình bị đèn nén một hồi lửa giận, đột nhiên mở miệng, Cô biết, tôi với cô kết hôn là vì cái gì không?
Vì cái gì?
Vì. . . . Người thừa kế.
Người thừa kế?
Cho nên, anh ta cưới mình, chỉ vì sinh đứa bé?
Trang Nại Nại lập tức cắn môi, tia hi vọng cuối cùng cũng đã bị dập tắt. Tim như bị một con dao nhỏ đâm vào vậy, từng tia từng sợ đau đớn.
Trang Nại Nại vẫn còn đang suy tư, vẻ mặt buồn bã, anh đi tới trước mặt cô, đón lấy, cô bị Tư Chính Đình ôm chặt!
Một trận trời đất quay cuồng, người đã bị ném mạnh lên giường, sau đó có cảm giác như bị chìm xuống, hơi thở của đàn ông tràn đầy đè ép cô.
Trang Nại Nại theo bản năng muốn phản kháng, nhưng mà cả tay và chân đều bị chăn bao bọc lại, anh lại nặng nề đè lên, dẫn đến cô giờ khắc này như cái xác ướp vậy, bị che phủ không thể động đậy được.
Vì bị chăn bao bọc, nên cô thấy căng thẳng, Trang Nại Nại cảm thấy hô hấp không thoải mái, tim đập liên hồi.
Cô nước mắt rưng rưng nhìn sát vào mặt anh.
Lông mày rậm, đôi mắt hẹp dài, khóe mắt giương lên vẻ kiêu ngạo, đồng tử đen nhánh như bóng đêm, trong con người lấp lánh ánh sáng hiện lên vẻ bí ẩn, chóp mũi cao, vẻ mặt cứng rắn, hiện ra một loại mị lực mê người.
Trang Nại Nại hoảng hốt.
Còn nhớ tới lần đầu tiên thấy anh, là tám năm trước ở lễ chào mừng học sinh mới vào nhập học, anh làm Đại Tân sinh, lên sân khấu phát biểu.
Ánh mặt trời vì anh mà dát lên một tầng vòng ánh sáng, anh lãnh đạm, vẻ mặt lộ ra một chút kiêu ngạo, mặc áo sơmi màu trắng, hào hoa phong nhã, diễn dịch vô cùng sâu sắc.
Trang Nại Nại lúc đó có một chút ái mộ.
Từ nhỏ lớn lên với tính liều lĩnh, tuy rằng cuộc sống có nghèo khó, nhưng bởi vì mẹ cô có đức tính tuyệt vời, được mẹ dạy dỗ, giáo dục cho nên cô chưa bao giờ cảm thấy mình kém ai một bậc.
Cô bắt đầu vào học cấp ba.
Cô căn bản không cho phép tình cảm của mình dừng lại, trong ba năm đã vô tình thấm sâu vào trong xương tủy, cho dù sau này có biệt ly, nhưng tình cảm ở trong lòng cũng bắt đầu lên men, thay đổi càng ngày càng rõ ràng và mãnh liệt hơn.
Trang Nại Nại trong lòng đau xót, khi còn trẻ tùy ý làm bậy sớm đã bị hiện thực làm cho mất mặt, hiện tại, cô rốt cuộc cũng đã học được cách thỏa hiệp, cách cúi đầu, cũng đã nhận ra rõ ràng giữa cô và Tư Chính Đình có sự chênh lệch rất lớn.
Anh là một người toàn diện về mọi mặt, làm so có thể đem cô để ở trong lòng được cơ chứ?
Ngay cả đồng ý cưới cô, bất quá cũng chỉ vì muốn nối dõi tông đường.
Cuống họng cứng lên, Trang Nại Nại cắn môi, nhìn hắn rồi đột nhiên kích động, sau đó mở miệng nói : Tư Chính Đình, anh đến cùng . . . A!
Câu nói kế tiếp, lập tức bị anh ngăn lại.
Tư Chính Đình cúi đầu chăm chú nhìn Trang Nại Nại, khoảng cách gần như vậy, trong đầu hắn đều toàn là hình bóng của cô, nhưng mà ánh mắt của cô, rõ ràng là nhìn anh, nhưng càng nhìn lại càng xa, cuối cùng, thậm chí lộ ra sự tự giễu cùng thương cảm chính mình.
Cô thương cảm cái gì?
Bởi vì kết hôn với mình, bởi vì giống như năm năm trước không thích là chuyện như vậy, cho nên cô cảm thấy khổ sở sao?
Tư Chính Đình bỗng dưng cảm thấy sự hài lòng và hưng phấn vừa nãy hết thảy đều biến mất, vào giờ khắc này đó đều là một chuyện nực cười.
Con thú hoang đang ẩn trong đáy lòng kia lại bắt đầu làm loạn, khiến anh phải điên lên.
Cô mở miệng, anh không do dự mà trực tiếp ngăn chặn lại.
Anh sẽ không bỏ qua cho cô!
Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, mang theo vẻ cấp thiết chiếm lấy môi Trang Nại Nại, nhất thời, một lòng mùi tanh ở trong miệng tràn ngập ra.
------------------------
Cho tớ chút động lực đi )), có nên dừng lại – Talk to me