Hẻm Sâu

Chương 18: Chương 18: Chìm trong lốc xoáy




Đêm Đông, gian phòng ấm áp quẩn quanh từng làn hơi ẩm, giọt nước nhỏ xuống từ đầu ngón tay Cao Tuấn, lướt qua lồng ngực trần trụi của Dương Đào.

Sao sáng phủ kín bầu trời, ánh trăng lung linh như tinh linh nho nhỏ, nhảy vào tổ ấm con con, căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng miệng lưỡi cắn mút của Dương Đào, và tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề của Cao Tuấn.

Ánh mắt Dương Đào đặt trên khuôn mặt Cao Tuấn, đôi mắt lấp lánh, rực rỡ như pháo hoa, sáng ngời mà sâu thẳm, như bầu trời đêm phủ kín màn mưa.

Bàn tay Dương Đào trượt theo đường cong trên khuôn ngực Cao Tuấn, trượt xuống hông, nhẹ nhàng ve vuốt, đầu lưỡi nóng hổi xuất phát từ yết hầu, từng tấc hướng xuống dưới, ngậm lấy một viên thịt nhỏ, liếm láp, cắn cắn, Cao Tuấn khẽ rên một tiếng, dường như linh hồn đã hòa tan trong miệng người này.

Đôi lúc Cao Tuấn nghĩ, liệu đây có phải tình yêu hay không? Anh chỉ biết rằng, dù tận thế đến, anh vẫn muốn ở bên Dương Đào, dù phải chết vì cậu, anh cũng không chùn bước mảy may, nếu như vậy không phải là yêu thì còn thứ gì gọi là yêu được nữa?

Dẫu cho đến tận lúc này, chưa ai nói tiếng “yêu” với ai cả.

Trong lúc Cao Tuấn lơ đễnh, Dương Đào đã hôn khắp toàn thân anh, cuối cùng hướng tới phần dưới, cậu cúi xuống, đỡ lấy mông anh, ánh mắt kiên định và nóng bỏng như muốn nuốt trọn lấy anh, ngậm chặt lấy anh, bao phủ toàn bộ vật cứng rắn của anh.

Cao Tuấn thở ra một hơi dài, giọng mũi khản đặc càng thêm khêu gợi, bộ phận nhạy cảm nhất trên thân thể vùi sâu trong miệng cậu, mồ hôi tức khắc túa ra.

Luồng khí nóng xộc lên, Cao Tuấn thở hổn hển, hạnh phúc ngập tràn trong cảm giác được yêu.

Dương Đào khẽ dừng lại, đỡ lấy khuôn mặt Cao Tuấn, im lặng nhìn anh, vẻ mặt khát khao cẩu khẩn.

“Em thật sự… muốn vào trong anh!”

Cao Tuấn đỏ hoe mắt nhìn cậu, lặng im không đáp, không vui vẻ gật đầu, cũng không chần chờ cự tuyệt.

Nhưng chính những lời này khiến trái tim anh như dấy lên ngọn lửa, tĩnh lặng, lại mãnh liệt phừng phừng, lách tách nổ vang trong lồng ngực.

Cao Tuấn biết Dương Đào đã cất giữ những lời này suốt mấy năm qua, từ thuở ban đầu mờ ám đến tận lúc này, mỗi ngày chung sống, mỗi lần đối diện, mỗi khi tiếp xúc thân thể, cậu đã khát vọng Cao Tuấn vô số lần, nhưng cậu còn quá nhiều băn khoăn và ràng buộc, sợ anh tổn thương, sợ không gánh vác nổi, sợ không có tương lai, sợ dù có tương lai thì cũng gian nan lắm, lại càng sợ bản thân mình lún quá sâu, sâu tới không thể cứu vãn, rồi kết quả chỉ còn lại khổ đau tận cùng.

Nhưng hôm nay, nôn nóng và nhiệt thành sau bao ngày nhớ nhung lo lắng bùng phát thật cao, cao tới mức không thể kìm nén được.

Đây là lần đầu tiên, vì không để Cao Tuấn khó chịu, hai người dạo đầu rất lâu, nới rộng, kích thích tuyến tiền liệt, Dương Đào nằm trên người Cao Tuấn, chóp mũi kề chóp mũi, nhìn ngắm khuôn mặt yêu thương đã bao ngày gần trong gang tấc, gấp chân anh đặt lên trước ngực, hai tay nắm lấy hông anh, chầm chậm đẩy vào.

Cao Tuấn khổ sở rên một tiếng, run rẩy bên dưới Dương Đào, dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng cảm giác bị vật lạ đâm vào vẫn khiến anh rất khó chịu, cả người căng cứng, bàn tay nắm chặt, móng tay cơ hồ đâm rách da thịt.

“Thả lỏng, thả lỏng…” Dương Đào không dám động đậy, đỡ lấy mặt Cao Tuấn, nhẹ hôn đôi môi và khóe mắt ướt át của anh.

Dương Đào cắn lên vai Cao Tuấn, nhắm mắt lại, bắt đầu di chuyển chầm chậm, vách thịt chật chội kẹp chặt lấy cậu, nuốt chửng cậu, khiến cậu hưng phấn, rung động, điên cuồng, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh theo nhịp đập con tim, cho tới lúc phi thường kịch liệt, va chạm mãnh liệt khiến Cao Tuấn không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập.

Mà Dương Đào trước sau vẫn nhắm mắt, tập trung toàn bộ tinh thần, vài nhịp cuối còn mất hẳn tiết tấu, hổn hển một tiếng thật to, rồi xụi lơ trên người Cao Tuấn, từng dòng từng dòng chất lỏng bắn vào thân thể anh, hệt như tình cảm luôn dành cho anh, nồng nàn mà sâu đậm.

Dương Đào mồ hôi đầm đìa, đỏ ửng từ đầu tới chân, Cao Tuấn vuốt ve khuôn mặt cậu, để đôi con ngươi gói trọn khuôn mặt cậu, vô cùng rõ nét, chân thật, hoàn mỹ, ánh mắt hai người quấn quít dưới ánh trăng tĩnh lặng, một cái nhìn lưu luyến ngàn năm, khắc sâu vào xương tủy.

Sáng hôm sau thức dậy, Cao Tuấn chỉ thấy cả người như sắp rời ra từng mảnh, đêm qua hai người vật lộn quá khuya, sáng nay duỗi lưng cũng đau ê ẩm.

Ngoài cửa sổ ánh nắng chan hòa, bầu trời trong trẻo, ba chú se sẻ ríu rít gọi nhau, mà người bên cạnh anh, hình như đã tan trong sương khói.

Nhưng chỉ mấy phút sau, Cao Tuấn nhận ra đó chỉ là ảo giác.

Dương Đào trần trụi tựa vào đầu giường, miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt vấn vít trên mặt Cao Tuấn, “Anh dậy rồi à?”

“Bớt hút thuốc đi, không phải anh trách gì em, anh chỉ muốn tốt cho em thôi!” Cao Tuấn ngồi dậy, tựa vào đầu giường, vai kề vai với Dương Đào.

Dương Đào mỉm cười, dụi thuốc xuống gạt tàn, “Vâng, nghe anh hết.”

Cao Tuấn cũng mỉm cười nhìn Dương Đào, vẻ mặt hạnh phúc mãn nguyện, tiện thể nhớ ra gì đó, ngập ngừng mấy bận mới nói thẳng suy nghĩ trong lòng, “Đào Đào, đừng làm ở quán bar nữa, nghỉ việc đi, mình cùng tìm việc khác nhé!”

Dương Đào nghe vậy thì sượng ngắt, nghiền ngẫm cảm xúc trong mắt anh, “Vì sao?”

“Làm ở đó vừa mệt vừa lương thấp, còn nhiều việc khác tốt hơn làm ca sĩ quán bar mà, anh không muốn em ra vào nơi đó nữa.”

Dương Đào im lặng một thoáng, rũ mắt trả lời, “Em cầm hai mươi vạn của Chu Hạo Vũ, coi như là ứng trước tiền lương, tạm thời em không nghỉ được.”

“Cái gì?” Cao Tuấn kinh hãi, ngồi thẳng dậy nhìn cậu, “Sao cầm hai mươi vạn của hắn?”

“Anh bảo em chữa bệnh cho lão giết heo còn gì? Tiền đó để cho lão.”

“Sao em không bàn bạc với anh trước?” Cao Tuấn biến sắc, giận dữ cực kỳ, “Chúng ta có thể nghĩ cách khác, còn đầy cách kiếm ra tiền, sao em lại cầm tiền của Chu Hạo Vũ?”

Dương Đào ngắt lời Cao Tuấn, hùng hồn đáp trả, “Anh có cách gì khác? Dân thường không gia thế không địa vị như chúng ta, làm cách nào đột ngột kiếm ra nhiều tiền thế? Trộm cắp giết người à? Chu Hạo Vũ thân với em lắm, hắn giúp đỡ em cũng là chuyện thường tình, em cũng chỉ ứng trước tiền lương, lương đó là của em chứ đâu phải hắn cho không.”

“Nếu không có mục đích gì, sao hắn phải tốt bụng ứng trước hai mươi vạn cho em? Em hát mấy đời mới trả được? Em nghĩ anh đần à?” Cao Tuấn phản bác, lông mày nhíu chặt, “Chúng ta bán căn hộ mới đi!”

“Không được!” Dương Đào không cần suy nghĩ, trợn mắt lườm Cao Tuấn, “Căn hộ đó là công sức bao năm của hai chúng ta, không bao giờ em chắp tay dâng nó cho lão giết heo!”

Cao Tuấn hiểu, căn hộ đó mang ý nghĩa rất lớn đối với Dương Đào, nó không chỉ là một căn hộ, mà còn là hi vọng sinh tồn của cậu, là khát khao về tương lai tươi sáng, đối với cậu, nó là tất cả niềm tin phải giữ vững.

“Dù không bán nhà thì em cũng không được nhận số tiền đó, mang trả lại cho anh!” Cao Tuấn nhất quyết không tha.

“Không trả được, em đưa hết cho Lộ Lộ rồi.”

“Em…”

Cao Tuấn giận không nói nên lời, nghiến răng nghiến lợi trừng Dương Đào, mà cậu đã mặc xong quần áo, chỉ bỏ lại câu “Em phải đi làm”, rồi cất bước ra cửa.

“Em thân với Chu Hạo Vũ đến mức nào?” Cao Tuấn lạnh lùng chất vấn, “Hắn tốt với em đến kỳ quặc, hay là… hay là em ngủ với hắn rồi?”

Giọng Cao Tuấn vừa khàn vừa nhỏ, nhưng lại như kéo theo lưỡi dao đâm một nhát vào tim Dương Đào, máu tươi phun ra, không cách nào kìm lại.

“Anh nói gì?” Dương Đào quay lại nhìn Cao Tuấn, ánh mắt lạnh băng.

Câu hỏi này, Cao Tuấn không thể lặp lại, anh lặng lẽ nhìn thẳng vào Dương Đào, ánh mắt ngổn ngang và lạnh lẽo.

“Anh nói đúng, tiền đó là em bán thân mới có, anh vừa lòng chưa? Dương Đào này hèn hạ cặn bã thế đấy, cả đời vẫn sẽ như thế đấy, anh không chịu được thì đừng để ý đến em!”

Dương Đào bỏ lại một câu, hai mắt nhòe đi, quay lưng bỏ chạy khỏi nhà như đứa nhỏ giận dỗi, bước chân hối hả, dứt khoát không ngoái lại.

Dương Đào đi rồi, Cao Tuấn hững hờ nhìn ô cửa trống trơn, đáy mắt cuộn lên sắc đỏ kinh người, thình lình anh giơ nắm đấm, nện thằng xuống chiếc gương lớn treo cạnh giường, mặt gương nứt toác.

Cao Tuấn cứ ngẩn ngơ đứng trong phòng như vậy, mu bàn tay đầm đìa máu, mảnh gương vỡ chui vào da thịt anh, máu nhỏ từng giọt tí ta tí tách…

Thêm một lần cãi vã, tâm trạng Dương Đào đã rơi xuống vực sâu, cậu lê bước nặng nề trên con hẻm, thể xác và tinh thần cùng mệt rã rời, nhưng chưa ra tới đầu hẻm, cậu chợt cảm thấy dạ dày quặn lên, không thể không dựa vào tường nôn thốc nôn tháo, khung cảnh trước mặt nhòe đi, cậu cố gắng ổn định nhịp thở, kiên cường đi tới quán bar.

Tới được quán bar, cả người cậu đã mồ hôi đầm đìa, trông thấy A Lượng đếm tiền sau quầy bar, cậu lảo đảo chạy tới trước mặt gã, vội vàng nói, “A Lượng… Cho em điếu thuốc!”

A Lượng nhìn quanh một lượt, kéo Dương Đào ra góc cầu thang, khẽ trả lời, “Anh không còn thuốc đâu, nhưng anh Hạo ở trên lầu đó, cậu lên tìm ảnh đi.”

Dương Đào mơ màng gật đầu, cất bước lên cầu thang, A Lượng nhếch mép cười, đang định tránh ra, lại chợt thấy Thiên Lệ nấp một bên liếc trộm, bèn lớn tiếng nạt nộ, “Nhìn cái gì? Cút đi làm việc!”

Thiên Lệ giật mình sợ hãi, bĩu môi lắc lắc mông bỏ đi.

Gõ cửa phòng Chu Hạo Vũ, Dương Đào vội vã vào trong, không kịp chờ đợi xòe tay trước mặt gã, “Cho tôi thuốc, tôi muốn hút thuốc!”

Thứ bứt rứt vô hình bất ngờ ập đến khiến Dương Đào càng lúc càng khó chịu, đôi môi tái nhợt khô khốc, thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt.

Vẻ mặt Chu Hạo Vũ nghiêm nghị lạnh lùng, vững vàng như đỉnh núi, không hề có bất ngờ, cũng không hề có mừng vui khi đạt được mục đích, mà chỉ thoáng qua chút bàng hoàng cùng xót xa cực kỳ ngắn ngủi.

“Tạm thời chưa có thuốc, mà loại thuốc đó cũng vô dụng với em rồi.” Chu Hạo Vũ thẳng thắn nói.

Dương Đào kiệt sức ngồi xuống sô pha, ánh mắt rệu rã, ngoài miệng vẫn chất vấn, “Mẹ kiếp anh cho tôi hút thứ gì?”

“…”

“Anh cho tôi uống thứ gì?” Thực ra, Dương Đào không cần đáp án, cậu biết mình đã rơi vào cơn lốc xoáy, đã chìm đắm rất sâu, không có cách tự cứu lấy mình, chỉ còn biết giãy giụa trong bất lực…

Chu Hạo Vũ ngồi xuống chiếc ghế tròn trước sô pha, nhướn mày nhìn cậu, “Tôi tiêm cho em một mũi nhé.”

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Dương Đào kinh hãi nhìn Chu Hạo Vũ, run rẩy đứng dậy, định bỏ ra ngoài.

“Em đi đâu?” Chu Hạo Vũ kéo Dương Đào lại, “Em định đến bệnh viện hả? Đừng ngu ngốc thế, đến bệnh viện, bác sĩ sẽ gọi cảnh sát đưa em đi ngay! Bây giờ không ai giúp được em hết, chỉ có tôi thôi!”

Dương Đào khàn giọng, không thể tin trừng mắt nhìn Chu Hạo Vũ, “Rốt cuộc anh là người hay quỷ?”

“Đúng, tôi đã mê mệt em tới người không ra người, quỷ không ra quỷ.” Chu Hạo Vũ gượng cười, “Tôi làm như vậy chỉ với mục đích duy nhất là giữ em ở bên tôi, tôi sẽ không hại em, chỉ cần em chịu ở bên tôi, tôi sẽ không trơ mắt nhìn em bị dày vò, nhìn em chịu khổ sở, mỗi khi em khó chịu, tôi sẽ khiến em thoải mái, việc này đối với tôi rất dễ dàng thôi.”

Dương Đào không ngừng vã mồ hôi trán, thân thể cũng run lẩy bẩy, cậu muốn dời đi lực chú ý, bèn tiện tay túm lấy chiếc gối ôm trên sô pha, dùng răng dùng sức cắn xé, như chú chó săn đã phát cuồng.

“Có phải bây giờ em càng lúc càng khó chịu? Như có hàng nghìn con sâu vừa bò vừa cắn khắp người?” Chu Hạo Vũ ôm lấy Dương Đào, không ngừng thủ thỉ vào tai cậu, “Để tôi tiêm cho em một mũi, tiêm một mũi là em khỏi ngay.”

Ý chí của Dương Đào đã bị dồn đến cực hạn, cậu không chịu nổi nữa, đẩy Chu Hạo Vũ ra, thét to với hắn, “Nhanh lên!”

Sau tiếng thét này, Dương Đào biết mình không còn sức tranh đấu nữa, bởi cậu đã chìm nghìm trong cơn lốc xoáy kia rồi…

Chất lỏng trong ống tiêm chảy vào cơ thể Dương Đào, kim tiêm được rút ra, mấy phút sau, nhịp thở của cậu dần trở lại bình thường, các triệu chứng suy sụp khi nãy cũng dần biến mất.

“Thanh Vũ, ngày em ném tình cảm tôi dành cho em xuống cống, cũng là ngày ấn định chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã thề với mình rằng sẽ không bao giờ cho phép em phớt lờ tôi nữa, tôi sẽ khiến em mãi mãi không thể rời khỏi tôi…” Chu Hạo Vũ ném ống tiêm vào thùng rác, cuối cùng mới nở nụ cười, như thể tất cả đã nằm gọn trong tay hắn.

“Anh điên thật rồi!” Dương Đào nhìn Chu Hạo Vũ như nhìn quái vật, tông cửa xông ra ngoài.

Một lát sau, A Lượng chạy vào, vội vàng báo cáo với Chu Hạo Vũ, “Thanh Vũ đang dọn đồ trong phòng hóa trang, hình như định bỏ đi đó anh!”

Chu Hạo Vũ ung dung ngồi tại chỗ, vẻ bình tĩnh khác hẳn sự hốt hoảng của A Lượng, “Cuống lên làm gì, em ấy sẽ quay lại, em ấy sẽ không bao giờ thoát khỏi tay tao.”

Dương Đào xếp vật dụng cá nhân vào túi, đang định bỏ đi thì nghe có người khẽ gọi tên mình, cậu nhìn theo tiếng gọi, phát hiện Thiên Lệ đứng cách đó không xa, len lén vẫy tay với cậu.

Dương Đào ngẫm nghĩ một lát, đi theo Thiên Lệ tới góc khuất kín đáo nhất bên ngoài quán bar.

“Thế nào? Vừa lên cơn nghiện hả?” Thiên Lệ khoanh tay trước ngực, bộ dạng hả hê trước nỗi đau của kẻ khác.

“Cậu định nói gì?” Dương Đào tái mặt, vẻ mặt như muốn giết người.

“Tôi chỉ định giải đáp tất cả thắc mắc của cậu thôi mà.” Thiên Lệ cẩn trọng nhìn quanh, xác nhận không ai chú ý mới quay lại thì thào, “Thuốc lá cậu hút là cần sa, thuốc cảm cậu uống là ma túy đá, là dạng “đá” nén thành viên, một lần cũng đủ gây nghiện, vừa nãy anh Hạo chích cho cậu chứ gì? Thứ đó là heroin, bây giờ trong máu cậu đang có hai loại trà và một loại thịt.”

(Trà và thịt là tiếng lóng dùng để chỉ ma túy: Trà là cần sa và ma túy đá, thịt là heroin.)

Dương Đào như sét đánh ngang tai, cả người cứng đờ, hai mắt trợn trắng, như cái xác đã mất linh hồn.

“Vừa uống trà vừa ăn thịt, uy lực khác hẳn chỉ dùng một thứ đấy nhé.” Thiên Lệ giải thích rất tận tình, cũng không để ý Dương Đào nghe hiểu hay không, “Có phải dạo này cứ thích gây gổ với người nhà không? Có phải dạo này cứ muốn dùng bạo lực với người yêu không?”

Hai cánh tay kiệt sức buông thõng của Dương Đào giật nảy, cậu trợn mắt kinh ngạc nhìn Thiên Lệ.

“Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, những ngày khốn khổ còn ở phía sau kìa! Nhưng cậu vẫn còn lựa chọn để không phải chịu khổ mà, cách duy nhất là cứ tiếp tục, để anh Hạo giúp cậu.” Thiên Lệ nhíu mày, bỡn cợt cười nói, “Đó là cái giá phải trả khi bị anh Hạo yêu, chúc mừng cậu nhé!”

Dứt lời, Thiên Lệ nghênh ngang phơi phới bỏ đi, để lại Dương Đào như pho tượng đất, không nhúc nhích đứng lặng tại chỗ, gió lạnh thổi tung mái tóc, đôi mắt sâu thẳm chằng chịt tơ máu…

Trước khi Dương Đào về, Cao Tuấn đã thay tấm gương khác, nấu sẵn cơm đợi ở nhà.

Về tới cửa, Dương Đào điều chỉnh lại cảm xúc, che giấu tất cả bế tắc dưới nụ cười sượng ngắt cứng đờ.

“Về rồi hả? Ăn cơm đi!” Nhác thấy Dương Đào, Cao Tuấn xới cơm, gắp đồ ăn cho cậu như thường lệ, không đề cập đến trận cãi vã vừa rồi.

Nhìn bàn tay Cao Tuấn quấn băng vải, Dương Đào ngẩn ngơ hỏi, “Tay anh sao thế?”

“Không có gì, đi làm bất cẩn thôi.”

Dương Đào tin là thật, cúi đầu ăn mấy miếng cơm, rồi chợt cất tiếng như thỏa hiệp, “Sắp tới em sẽ không làm ở đó nữa, nhưng bây giờ chưa nghỉ ngay được, anh cho em thêm ít thời gian.”

Cao Tuấn không hỏi nguyên do, chỉ khẽ gật đầu, “Ừ, anh nghe em.”

Câu trả lời của Cao Tuấn như nhát búa giáng xuống tim Dương Đào, khiến trái tim cậu quặn đau rỉ máu, “Nếu… Nếu càng ngày em càng mất chí khí, càng ngày càng bạc nhược, ngày ngày vạ vật ăn rồi chờ chết, anh có khinh thường em không? Có chán ghét em không?”

“Em nói cái gì thế?” Câu hỏi bất chợt của Dương Đào khiến bối rối, chẳng hiểu ra sao.

“Không có gì, đùa chút thôi.” Dương Đào miễn cưỡng gượng cười.

Cao Tuấn cười không nổi, nhưng anh không để tâm, chỉ đặt tay xuống, giục Dương Đào ăn nhanh, “Trò đùa của em chẳng buồn cười tẹo nào.”

Đêm lạnh như băng, vầng trăng thuần khiết tỏa sáng, ánh sáng trong veo rót xuống mặt đất mênh mông.

Dương Đào cay xè sống mũi, hàng mi xinh đẹp khẽ run run, cậu gắng sức nuốt nước mắt trở về, cùng ăn cơm với Cao Tuấn như thường lệ, cùng tán gẫu, cùng ngủ, hai người đều cố gắng giữ bình tĩnh, rất ăn ý tỏ vẻ chưa có gì xảy ra.

— Nhưng mà, tâm trạng của cả hai, giờ phút này đã khác xưa nhiều lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.