Từng ngày từng ngày trôi qua, hết thảy thoạt nhìn vẫn êm ả, tần suất Dương Đào lên cơn nghiện tạm thời chưa quá nghiêm trọng, chủ yếu vẫn chưa tái phát khi ở bên Cao Tuấn, trừ vài người biết chuyện, không ai phát hiện cậu có gì bất thường, Cao Tuấn cũng không nghi ngờ, nhưng chỉ một mình Dương Đào biết rõ, cậu đã nghiện rất nặng, điều này là sự thật không thể phủ nhận.
Hôm đó, Tôn Tiểu Hải đã lâu không gặp gọi cho Dương Đào, phấn khởi thông báo mình đã có bạn gái, đôi bênđã gặp cha mẹ hai nhà, là bạn thân nhất của nhau, Tôn Tiểu Hải cũng muốn Dương Đào gặp bạn gái mình.
Đúng giờ hẹn, Dương Đào đến nhà hàng gặp đôi tình nhân. Bạn gái của Tôn Tiểu Hải ngoại hình rất bình thường, nhưng trang nhã tự nhiên, cư xử cũng rất khéo léo, dễ nhận thấy sẽ là người vợ tốt.
Tôn Tiểu Hải có vẻ cũng rất thích cô bé này, không ngớt lời khen ngợi, nói cô vừa hiểu chuyện vừa có hiếu, Dương Đào gật đầu lia lịa, im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chúc phúc từ tận đáy lòng, tiện nhắc lại vài chuyện thời còn đi học, không khí rất hài hòa.
Qua bữa tối, sau khi đưa bạn gái về nhà, Tôn Tiểu Hải và Dương Đào lang thang trên đường cái.
Hai người chuyện trò hết trời Nam đất Bắc, Tôn Tiểu Hải quen thói rút hai điếu thuốc, đưa một điếu cho Dương Đào, Dương Đào xua tay tỏ ý khước từ, “Tớ đang cai thuốc, Cao Tuấn không muốn tớ hút nữa.”
“Ha ha, cậu nghe lời Cao Tuấn thật đấy.” Tôn Tiểu Hải vừa cười vừa chế nhạo, “Vợ tớ mà cũng nghe tớ như cậu nghe Cao Tuấn thì tớ đủ mãn nguyện lắm rồi.”
Dương Đào chậm rãi nở nụ cười, im lặng hồi lâu mới chợt lẩm bẩm, “Nghiện thuốc lá đã khó cai như thế, cậu bảo nghiện ma túy có cai được không?”
Tôn Tiểu Hải hoàn toàn không biết ẩn ý mập mờ trong lời nói của Dương Đào, chỉ cho rằng cậu tùy tiện tìm đề tài để nói mà thôi.
“Nghiện ma túy mà cai được ấy hả? Ha ha! Đừng đùa, tớ nói cậu nghe, ma túy ấy mà, đã dính vào là dính chặt cả đời, ba cái trường hợp cai nghiện thành công sau bao nhiêu năm trên báo này báo nọ toàn là bốc phét cả, mà dù thế nào tớ cũng không tin!” Tôn Tiểu Hải phả ra một vòng khói thuốc, nói rất xác thực, “Để tớ lấy ví dụ cho cậu xem, hồi nhỏ trong khu nhà tớ có một bà trung niên này nghiện nặng lắm, nghiện táng gia bại sản luôn, cuối cùng cậu đoán xem tiền đâu mua ma túy? Bà ta bắt con gái ruột đi bán dâm! Mẹ kiếp nó, đấy mà gọi là người làm mẹ à? Con người chẳng ai làm thế, thua cả con vật! Nhưng đối với lũ nghiện ma túy thì người thân với người yêu cũng chỉ là rác hết, miễn có tiền hít ma túy thì người quan trọng nhất trong lòng cũng bị mang ra chà đạp lợi dụng thôi.”
Những lời Tôn Tiểu Hải nói rền vang như tiếng chuông đồng, ầm ầm phát nổ trong lòng Dương Đào, như tiếng tru của con thú dữ bị nhốt, chống chọi trong đau đớn quá lâu, đôi mắt bắt đầu trào máu. Để tránh Tôn Tiểu Hải nhận ra sự khác thường của mình, cậu đành phải cố gắng trấn định, ép mình không bộc lộ nỗi sợ hãi tận sâu trong đáy lòng.
“Sao thế? Đừng bảo là cậu định thử đấy nhé?” Tôn Tiểu Hải giơ tay chọc chọc trước ngực Dương Đào, trêu chọc bảo.
“Vớ vẩn ít thôi!” Dương Đào nén đau lòng, nhàn nhạt nở nụ cười.
“Cậu đừng có mà tò mò thứ đó, bằng không thì ngoài hủy hoại mình, cậu còn hủy hoại cả Cao Tuấn, ảnh sẽ bán máu bán mạng vì cậu, nghĩa là cả hai cùng xong đời!”
Vẻ mặt Tôn Tiểu Hải rất nghiêm túc, Dương Đào biết lời khuyên này là ý tốt, nhưng đã quá muộn rồi, sai lầm lớn đã hình thành, nếu muốn cứu vãn và bù đắp, thì cái giá phải trả sẽ cao tới mức nào?
Tạm biệt Tôn Tiểu Hải, Dương Đào một mình đi về nhà, bước chân vừa chậm chạp vừa nặng trĩu, ngày trước, mỗi khi nghĩ đến Cao Tuấn ở nhà đợi mình, trong lòng cậu luôn ấm áp, chưa bao giờ cảm thấy quãng đường về nhà nặng đến như vậy, gian nan đến như vậy, khốn khổ đến như vậy.
Về đến nhà, Cao Tuấn đang nấu cơm trước bàn bếp, lưng đeo tạp dề, thoạt nhìn đúng là người đàn ông tốt, biết chăm lo cho gia đình, dù không thể sống cả đời giàu sang phú quý, thì bất kỳ ai ở bên anh cũng sẽ có một mái ấm nhỏ hạnh phúc bình yên…
Dương Đào đứng bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn, đôi mắt xinh đẹp không hề chớp, quan sát nhất cử nhất động của anh, từng vẻ mặt, thậm chí tần suất chớp mắt của anh cũng được cậu ghi tạc trong lòng, suốt đời không bao giờ quên.
– “Ngoài hủy hoại mình, cậu còn hủy hoại cả Cao Tuấn, ảnh sẽ bán máu bán mạng vì cậu, nghĩa là cả hai cùng xong đời!”
Màn sương phủ kín đôi mắt, Dương Đào lẳng lặng bước tới phía sau Cao Tuấn, giơ hai tay ôm chặt lấy hông anh, tựa mặt sau gáy anh, không nói câu nào, chỉ ôm mãi như vậy, tinh tế cảm nhận trái tim anh đập, nhiệt độ cơ thể anh, tất cả mọi thứ của anh…
“Sao thế? Đói quá à? Sắp xong rồi đây!” Cao Tuấn khẽ nói, như sợ quấy rầy người phía sau.
Vào giờ khắc này, Dương Đào chợt nhớ về câu “Em yêu anh” đã quá muộn màng nọ, nhưng cậu biết mình không thể nói, không bao giờ có thể nói, có lẽ cậu chỉ có thể mang theo ba từ này xuống mộ, mang đến kiếp sau, đời đời kiếp kiếp mang theo vào luân hồi.
Đã một tháng không gặp Lưu Lộ, hôm đó Dương Đào mua rất nhiều quà bánh đến trường học thăm cô bé.
“Lộ Lộ, anh mua ít quần áo và đồ ăn cho em đây, em cầm đi!” Dương Đào nói, đưa hai chiếc túi bự đựng đầy gói to gói nhỏ cho Lưu Lộ.
“Anh ơi, em đang định đi tìm anh đây!” Vừa thấy Dương Đào, vẻ mặt Lưu Lộ bừng sáng như gặp cứu tinh, “Ba được cứu rồi, bệnh viện nói đã tìm được quả thận thích hợp, có thể phẫu thuật thay thận ngay.”
“Phẫu thuật?”
“Đúng ạ, nhưng tiền phẫu thuật biết kiếm đâu ra bây giờ?” Lưu Lộ nôn nóng vô cùng.
Dương Đào khẽ rùng mình, “Cần bao nhiêu?”
“Bác sĩ bảo cần hai mươi vạn.” Lưu Lộ kéo tay Dương Đào, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu, “Anh ơi, anh nghĩ cách kiếm thêm hai mươi vạn đi, ba không chờ được nữa đâu!”
Ánh mắt van nài của Lưu Lộ khiến Dương Đào tan nát cõi lòng, nhưng cậu vẫn né tránh cô bé, lạnh lùng nói thẳng, “Không phải anh không muốn giúp ông ta, anh đã cho ông ta hai mươi vạn rồi, không kiếm đâu được nhiều tiền như thế nữa, anh đã hết lòng giúp đỡ rồi, em giúp anh chuyển lời, giờ anh lực bất tòng tâm.”
“Anh! Sao anh có thể nói như vậy? Cái gì mà hết lòng giúp đỡ rồi?” Lưu Lộ tức giận nhìn Dương Đào, khuôn mặt xinh xắn vặn vẹo vì thất vọng, “Em chỉ còn biết nhờ anh, không thì em nhờ ai được nữa? Em biết ngày xưa ba không tốt với anh, nhưng dù gì ba vẫn là ba của anh, không phải của riêng em, sao anh tuyệt tình thế?”
“Em cũng nói anh tuyệt tình?” Dương Đào trợn mắt, ngọn lửa âm ỉ trong lòng suốt bao năm hừng hực bùng lên, nuốt chửng ngũ tạng lục phủ cậu, “Đến giờ em vẫn chưa biết mẹ anh vì sao mà chết phải không?”
“Ba nói là bị bệnh qua đời.”
“Bị bệnh qua đời?” Dương Đào cười khẩy, “Thế mà cũng dám nói, mẹ anh bị lão ba ngày hai lượt đánh đập hành hạ tới mức phải tìm đường chết, em biết không? Lộ Lộ, nếu anh tuyệt tình thật thì hồi trước đã không đưa cho em hai mươi vạn, nếu anh tuyệt tình thật thì đã bảo em dọn về sống với anh từ lâu rồi, tránh xa cái lão giết heo kia ra, giờ em còn muốn anh thế nào?”
Lưu Lộ còn quá nhỏ, hoàn toàn không tiếp thu được những lời Dương Đào nói, chưa đợi cậu nói xong đã lắc đầu quầy quậy, nhắc đi nhắc lại một câu, “Em không tin.”
“Anh cũng hết cách rồi, chẳng lẽ em muốn anh đi bán thận?”
“Được thôi, anh hết cách, thế thì em đi bán!”
Dương Đào giận tím mặt vì câu nói điên rồ của Lưu Lộ, “Em nói cái quái gì thế?”
Mà Lưu Lộ lại giàn giụa nước mắt, oán hận trừng Dương Đào, lớn tiếng thét to, “Dương Đào! Tôi hận anh!”, rồi ném hết quà bánh của cậu xuống đất, quay gót chạy về trường, không ngoái đầu nhìn lại.
Dương Đào chết sững, bàng hoàng nhìn theo bóng lưng em gái bỏ đi, đối với cậu, ngoại trừ Cao Tuấn thì Lưu Lộ là người quan trọng nhất trên đời này, ba chữ “Tôi hận anh” phát ra từ miệng cô bé không khác gì lưỡi dao đâm vào lòng cậu.
Dương Đào cúi xuống nhìn hai túi quà dính đầy bụi đất, cuối cùng đã hiểu tuyệt vọng là như thế nào, khi trước cậu làm quá nhiều điều xấu, giờ quả báo nối tiếp nhau mà tới, như bão tố cuồn cuộn đánh tan ý chí vốn đã chẳng còn bao nhiêu của cậu.
Về đến nhà, Dương Đào trước sau vẫn rất bình tĩnh, cũng không nhắc tới chuyện đi gặp em gái với Cao Tuấn, chỉ bình tĩnh ăn cơm, bình tĩnh tắm rửa, bình tĩnh nằm lên giường, ngẩn ngơ không chớp mắt nhìn lên trần nhà.
Cao Tuấn trở mình hướng về Dương Đào, ngập ngừng một lát mới mở miệng, “Hôm nay… Lộ Lộ gọi cho anh.”
Dương Đào giật mình, ánh mắt chuyển sang nhìn Cao Tuấn.
“Lộ Lộ khóc thảm lắm, nói cuối cùng ba cũng có hi vọng, nhưng tiền không đủ dùng.” Cao Tuấn thấy Dương Đào thoáng sầm mặt thì cũng hơi đổi giọng, “Anh biết em không thích nghe, nên anh chỉ nói một câu thôi, anh hoàn toàn không phải vì Lưu Đại Quốc, mà là vì Lộ Lộ.”
Dương Đào im lặng không lên tiếng, không nổi giận, chỉ sâu xa chăm chú nhìn Cao Tuấn.
Hình như cũng biết Dương Đào đủ bình tĩnh, Cao Tuấn bèn lặp lại đề nghị, “Bán căn hộ mới đi, cùng lắm sau này mua căn khác.”
Dương Đào suy xét nhiều lần, cảm thấy hiện giờ ngoài cách này thì không còn cách khác, mặc dù cực kỳ không cam tâm, nhưng vì Lộ Lộ, cậu đành phải buông bỏ hận thù, vững vàng đối mặt.
“Ừ…” Dương Đào không nói thêm gì, chỉ chậm rãi gật đầu.
Khuôn mặt Cao Tuấn nở rộ ý cười, khóe mắt đuôi mày, cả má lúm đồng tiền cũng tràn trề xúc động và mừng rỡ, anh ôm lấy Dương Đào, siết chặt cậu vào lòng, da thịt áp sát, quấn quýt giao hòa.
Mấy đêm liền, Dương Đào luôn mơ thấy những lời Tôn Tiểu Hải nói, những lời khiến cậu không rét mà run.
— “Ma túy ấy mà, đã dính vào là dính chặt cả đời!”
— “Đối với lũ nghiện ma túy thì người thân với người yêu cũng chỉ là rác hết, miễn có tiền hít ma túy thì người quan trọng nhất trong lòng cũng bị mang ra chà đạp lợi dụng thôi.”
Cậu bắt đầu hoảng sợ, sợ Cao Tuấn phát hiện ra bí mật của mình
Sau khi bán căn hộ mới, Dương Đào lập tức chuyển hai mươi vạn vào tài khoản của Lưu Đại Quốc, vừa cùng Cao Tuấn ra khỏi ngân hàng, cậu chợt cảm giác cả người khó chịu, đây là dấu hiệu sắp lên cơn nghiện, mà giờ phút này Cao Tuấn đang ở bên cạnh, ý nghĩ duy nhất trong đầu cậu là không thể để anh biết.
“Tuấn này, em hơi đau bụng, chắc ăn gì lạ rồi.” Dương Đào chỉ vào nhà vệ sinh công cộng ven đường, dặn Cao Tuấn chờ cậu bên ngoài.
Dương Đào trốn vào WC, vốn tưởng cứ nhịn một lát sẽ đỡ, nhưng triệu chứng kinh khủng nọ càng lúc càng nghiêm trọng, không hề có dấu hiệu biến mất.
Cao Tuấn chờ mãi bên ngoài không thấy Dương Đào trở ra, bèn đi vào WC tìm cậu, chỉ thấy cậu mồ hôi đầm đìa ngồi dưới đất, lưng dán chặt vào tường.
“Đào Đào? Em sao thế?” Cao Tuấn hoảng sợ, vội vàng ngồi xuống đỡ Dương Đào dậy.
“Em không sao, chắc bệnh tiêu hóa gì thôi.” Để Cao Tuấn không nghi ngờ, Dương Đào đành phải ôm bụng, giả vờ bị bệnh tiêu hóa.
“Thế mình đi bệnh viện nhé!”
“Thôi, bệnh viện làm gì!” Dương Đào thót bụng, miễn cưỡng vui vẻ khoát tay, “Về nhà uống nước ấm với hai viên thuốc là khỏi ngay ấy mà.”
“Ừ, thế mau về nhà thôi!”
Vừa về đến nhà, Cao Tuấn lập tức đỡ Dương Đào nằm lên giường, rót nước ấm cho cậu uống, sau đó đắp kín chăn cho cậu, rồi vội vội vàng vàng ra ngoài mua thuốc, nhưng tới lúc anh quay lại thì Dương Đào đã chẳng thấy đâu.
Trong căn phòng ngủ kín đáo phía trên quán bar Devil, Chu Hạo Vũ đổ một liều ma túy lên giấy bạc, đưa cho Dương Đào, sau đó cầm bật lửa hơ dưới mặt giấy, ma túy trên giấy nhanh chóng bốc hơi, Dương Đào không cầm nổi lòng, dồn sức hít vào thứ hơi độc nọ, nhắm mắt chìm trong thế giới không biết là Địa Ngục hay Thiên Đường, bồng bềnh lên tiên.
Đúng lúc đó, điện thoại của Dương Đào đổ chuông, thấy cậu vẫn lờ đờ say thuốc, Chu Hạo Vũ bèn cầm lên nhìn, Dương Đào tức khắc tỉnh lại, vội vàng giật lấy điện thoại, dùng ánh mắt cảnh giác trừng hắn.
“Đào Đào, em đi đâu thế? Anh mua thuốc về rồi này, sao chẳng thấy em đâu?”
“À, em đến quán bar rồi.” Dương Đào cố gắng kiểm soát giọng nói, sao cho nghe có vẻ bình tĩnh.
“Em không khỏe cơ mà? Sao lại…”
“Hôm nay có khách quan trọng, không xin nghỉ được.” Dương Đào qua loa giải thích, “Không sao đâu, em đỡ nhiều rồi mà.”
“Ừ, thôi được rồi, nhưng nếu khó chịu thì về ngay nhé, đừng cố nhịn.”
“Vâng, em biết rồi.”
Dập máy, nụ cười miễn cưỡng của Dương Đào sượng ngắt nơi khóe miệng, cậu lạnh lùng liếc Chu Hạo Vũ, không nói hai lời bỏ ra ngoài, đúng lúc cậu ra khỏi cửa, giọng điệu ngả ngớn của Chu Hạo Vũ vang lên phía sau, “Hắn quan tâm đến em quá nhỉ!”
“…”
“Nếu em chịu ở bên tôi, chắc chắn tôi sẽ quan tâm đến em nhiều hơn hắn.” Chu Hạo Vũ sắt son thề thốt.
Dương Đào quay lại nhìn hắn, nét mặt vô cảm, chính xác hơn là vẻ khinh thường cũng chẳng muốn làm.
“Tình cảm của tôi và anh ấy không phải thứ mà loại như anh có thể hiểu được.” Ánh mắt Dương Đào thấp thoáng ngạo nghễ, “Tôi yêu anh ấy, yêu vô cùng, yêu đến chết.”
Dứt lời, Dương Đào dứt khoát bỏ đi, cũng không để ý vẻ mặt Chu Hạo Vũ lúc này ra sao, tâm trạng hắn như thế nào, đột nhiên cậu cảm giác được, bản thân cậu không phải không có sức phản kháng lại hắn, ít nhất, tình yêu của cậu vẫn là thứ hắn không thể khống chế.
Rời khỏi quán bar, Dương Đào không về nhà mà đi đến ký túc xá, cậu đã không dám về nhà nữa.
Những gì Tôn Tiểu Hải nói giống hệt một lời nguyền lặp đi lặp lại trong đầu cậu, khiến cậu trằn trọc trăn trở, trắng đêm không ngủ, cậu biết cuộc đời mình coi như đã hết, cậu biết mình đã là thứ vứt đi, nhưng cậu không biết phải đối diện với Cao Tuấn như thế nào, không biết phải đối mặt với cuộc sống sau này như thế nào.
Cao Tuấn, anh đã trả giá quá nhiều vì cậu, bỏ lỡ quá nhiều vì cậu, nếu cậu không tồn tại, có lẽ anh sẽ gặp được người tốt hơn, sống cuộc đời bình yên và hạnh phúc hơn, nhưng anh lại ngốc nghếch như thế, vẫn cứ bao dung cho cậu, để cậu chiếm đoạt cuộc sống của anh, mà chưa bao giờ có một câu oán hận.
Trong đêm tối, ký túc xá nhỏ hẹp chật chội, tiếng bật lửa ken két đóng mở, đốm lửa nhỏ nhoi sáng lên rồi vụt tắt, liên tục cả đêm, nước mắt trào ra như vỡ đê, Dương Đào biết, ngày phải chính thức nói lời từ biệt đã đến thật rồi, cậu đã không còn lý do và cái cớ nào để ở lại bên người kia, tiếp tục làm hại anh nữa.
Một người đàn ông có bao nhiêu lần mười năm để hoang phí? Anh đã trao trọn mười năm đáng quý nhất cuộc đời cho cậu rồi…
— Đủ rồi, đủ quá rồi, Dương Đào, đủ quá rồi…