Hẹn Ước Nơi Thiên Đường

Chương 12: Chương 12




Cái đêm không trăng ấy, Lâm Tinh ra khỏi biệt thự Kinh Tây. Cô không về nhà, mà đến quán bar Ánh Trăng.

Quả nhiên Ngô Hiểu đang ở đây. Lúc Lâm Tinh đến, cả bar đang vang lên khúc nhạc “Hẹn ước nơi thiên đường” buồn thương dịu dàng. Xem ra, Ngô Hiểu và ban nhạc của anh rất thích bản nhạc này, không quan tâm nó là khúc nhạc tang lễ. Tuổi trẻ cuối thế kỷ chỉ muốn biểu thị nỗi khát khao của riêng mình, liệu ai truy tìm xuất xứ và nguyên nghĩa của những thích thú đó? Hơn nữa, đây là âm nhạc, là thứ chủ đề vô định. Hơn nữa, phản ứng âm nhạc sinh ra thường thường không phù hợp với nguyên ý. Thứ âm nhạc rút bỏ nguyên ý có thể biểu đạt hàm ý thẩm mĩ của riêng từng người. Mỗi lần Lâm Tinh nghe thấy những giai điệu duy mĩ rực rỡ giống như trở về với ngày đầu quen biết Ngô Hiểu. Đáng tiếc lúc bấy giờ cô không biết mình được Ngô Hiểu thầm yêu và theo đuổi là một việc vô cùng hứng thú.

Nhạc dừng lại. Ngô Hiểu và ban nhạc đi xuống, ngồi quanh một người đã lớn tuổi, rất cung kính gật đầu nghe người kia ba hoa chuyện trên trời dưới bể. Có thể anh ta là biên đạo hoặc nhà sản xuất của đài truyền hình. Nhìn cái anh chàng có bộ mặt khó coi đang được Ngô Hiểu và bạn bè thành kính quây quần, Lâm Tinh hết sức bất bình. Ai bảo mọi người bất hạnh sinh ra trong thời đại chủ nghĩa bá quyền truyền hình, bất luận ngành nào nghề nào hễ trông thấy người của đài truyền hình đều phải cúi đầu gọi bằng thần thiêng. Bởi đài truyền hình có quyền tạo danh tiếng cho một bọn người tầm thường, có quyền làm cho một ngành nghệ thuật, một môn thể thao hoặc một mặt hàng rất bình thường nào đó bỗng thịnh hành khắp thế giới. Tất nhiên, gồm cả âm nhạc.

Anh chàng đạo diễn truyền hình đứng dậy định đi. Mấy bạn trẻ vội vàng và rất nhiệt tình đưa ra tận cửa. Họ đi bên cạnh Lâm Tinh. Cô gọi Ngô Hiểu, làm Ngô Hiểu giật mình. Cô cười, xua tay, bảo anh cứ đi tiễn khách.

Ngô Hiểu tiễn anh chàng đạo diễn kia, rồi quay lại tìm Lâm Tinh. Anh hỏi: “Tại sao em đến đây?” Cô không trả lời, cố tình hỏi lại: “Tại sao anh ở đây, anh bảo về chúc mừng sinh nhật bố cơ mà?” Ngô Hiểu giải thích. Nhưng Lâm Tinh lại nói dối: “Em cứ ngỡ hôm nay anh không diễn nên mới đến ngồi đây.” Ngô Hiểu hỏi, tại sao không có anh thì em đến? Lâm Tinh cười, nói để anh khỏi làm phiền em.

Ngô Hiểu đã kết thúc buổi biểu diễn. Lâm Tinh nói, em đói bụng, anh có thể đưa em đi ăn đêm được không? Ngô Hiểu bảo được. Thật ra Lâm Tinh không đói, cô chỉ muốn kéo dài thời gian để Ngô Hiểu không cho cô về một mình còn anh về biệt thự Kinh Tây.

Họ rời bar Ánh Trăng, gọi một chiếc taxi, đến một nhà hàng ăn đêm rất nổi tiếng. Lâm Tinh gọi cháo trứng muối. Gần đây cô có phần thiếu tiền, cho nên cô cố khống chế chỉ tiêu trong vòng một trăm đồng. Mất một trăm đồng để được hưởng bữa ăn đêm thật thoải mái và thân mật với người mình yêu, với Lâm Tinh, dù đồng tiền có eo hẹp nữa cũng rất xứng đáng.

Trong nhà hàng ăn cháo và bánh ngọt thật dễ chịu, lúc tính tiền, rất bất ngờ, họ lại gặp Văn Khánh đã lâu không gặp.

Văn Khánh uống say, không biết có chuyện gì đó mà đang đánh nhau, đám đánh nhau rất đông. Mấy người vừa đấm vừa đá tống cổ anh ta ra cửa. Lâm Tinh và Ngô Hiểu ra cửa còn thấy anh ta say bí tỉ, nằm bẹp trên vỉa hè, mặt đầy máu. Lâm Tinh thương hại, cùng Ngô Hiểu vực anh ta dậy, thuê xe đưa về nhà anh ta. Dọc đường cô sực nhớ, Aly và Hân nói, vì chuyện cổ phiếu, tiền nong mà anh ta trở mặt với bố mẹ, anh trai, chị dâu, cho nên bỏ đi chỗ khác. Lâm Tinh hỏi lúc này anh ở đâu, Văn Khánh say bét, miệng lảm nhảm không thành câu. Không còn cách nào, Lâm Tinh bảo người lái xe đưa về ngõ Tĩnh Nguyên. Vì cô còn nhiều thứ ở đấy, cho nên khi dọn đi, Aly và Hân bảo cô giữ lại chìa khóa cửa.

Đến ngõ Tĩnh Nguyên, Văn Khánh vừa xuống xe thì nôn thì nôn tháo, làm cho Ngô Hiểu văng câu chửi tục, nhưng anh với Lâm Tinh vẫn để cánh tay rã rời như bị gãy của Khánh, đưa anh ta lên lầu. Lâm Tinh lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện cửa chốt trong, gõ mãi mới có người lên tiếng. Cửa hé mở, bên trong có tiếng Aly: “Ai đấy?” Aly hỏi, giọng run run.

“Tớ đây!” Lâm Tinh trả lời.

“Tớ là ai?”

Lâm Tinh cảm thấy kỳ lạ, ra sức đẩy cửa. “Tớ mà đằng ấy cũng không nhận ra. Lâm Tinh đây!”

Họ vào nhà, Aly sợ hãi nhìn mọi người hồi lâu mới nhận ra toàn người quen. Lâm Tinh hỏi: “Tại sao hôm nay ở nhà? Hay là về sớm?” Aly ấp úng, bảo hôm nay hơi khó chịu, nên ở nhà. Lâm Tinh cũng nhận ra cái vẻ không khỏe của Aly, sắc mặt tái nhợt, nói ít. Trước đây, mỗi lần gặp Ngô Hiểu, Aly miệng như tép nhảy, hôm nay rất khác thường, ngay cả nhìn anh cô cũng không thèm nhìn.

Lâm Tinh nhờ Aly giúp một tay rửa sạch đất bẩn và máu trên người Văn Khánh. Nhìn anh ta nằm thở hổn hển trên sofa rồi để lại nhờ Aly trông coi giúp, cô và Ngô Hiểu ra về. Đêm đã khuya, Ngô Hiểu không nhắc đến chuyện về biệt thự Kinh Tây, Lâm Tinh cũng không nhắc, hai người lên taxi về ngõ Dương Châu.

Về đến nhà, cô rửa mặt qua loa, lên giường rồi mới hỏi Ngô Hiểu chuyện ghi hình thu thanh cho MTV. Ngô Hiểu mệt, anh trả lời đại khái. Lâm Tinh cũng không nói gì đến chuyện gặp Vệ Hoa. Hai người cứ thế đi ngủ. Sáng hôm sau, Lâm Tinh ngơ ngẩn như quên việc gì đó, cho đến tận hôm thứ ba cô mới nhớ ra đã bỏ quên túi xách ở ngõ Tĩnh Nguyên.

Sáng hôm ấy đúng ngày cô phải vào bệnh viện chạy thận, trước khi vào bệnh viện cô tạt qua nhà để lấy cái túi. Aly không có nhà, rất bất ngờ, Văn Khánh vẫn ở đấy, anh ta không còn nhếch nhác như hôm trước, lúc này trông rất tươi tỉnh. Lâm Tinh vào, anh ta đang ăn trái cây. Anh ta dùng con dao quá lớn gọt trái cây rất thành thạo. Thấy Lâm Tinh, anh ta tỏ ra phấn khởi, nghĩ rằng Lâm Tinh không biết chuyện say rượu đêm hôm trước, khoác lác với Lâm Tinh, biến việc anh ta bị đánh thành chuyện anh ta đánh người, nhằm giải thích vết thương trên trán.

Lâm Tinh không muốn vạch mặt nói dối của anh ta, chỉ hỏi: “Aly và Hân đi đâu?”

Văn Khánh trả lời: “Các cô ấy à, đi rồi, không ở Bắc Kinh nữa.”

Lâm Tinh hỏi: “Đi đâu?”

Văn Khánh trả lời: “Không biết, có thể đi miền nam, vùng duyên hải miền nam cởi mở hơn ở đây, tiền cũng dễ kiếm.”

Lâm Tinh nghĩ rằng Văn Khánh nói đùa: “Vậy anh ở đây làm gì?”

Anh ta thẳng thắn: “Aly đồng ý cho tôi ở đây, giúp cô ấy trông nhà. Cũng may, tôi đang không có chỗ ở.”

Lâm Tinh cau mày, càng nghe càng bực mình: “Aly đồng ý, tôi không đồng ý, đây là nhà của tôi.”

Văn Khánh cười nhạt: “Em đã cho mấy cô kia thuê rồi cơ mà, các cô ấy chồng đủ tiền thuê một năm, chưa hết hạn. Em đã học Luật hợp đồng rồi chứ? Luật hợp đồng mới vừa được ban hành, có cần tôi mua cho em một cuốn không?”

Lâm Tinh ngớ ra, lúc này mới trắng mắt nhìn: “Anh nói thật hay đùa đấy? Tôi không có tâm trạng nào nói đùa với anh đâu.”

Văn Khánh ngồi trên sofa ăn táo, rất thoải mái vắt chân chữ ngũ, lắc lư thân mình, nói: “Chúng ta bây giờ không còn quan hệ, tôi đùa em làm gì.”

Lâm Tinh tìm thấy cái túi xách của mình trên mặt bàn. Cô không muốn ngồi lại thêm nữa. Giọng điệu của Văn Khánh làm cô rất ghét. Cô mở cửa, nói: “Bao giờ Aly và Hân về bảo các cô ấy gọi điện cho tôi. Trong hợp đồng có điều khoản không được chuyển nhượng cho người khác đấy.”

Văn Khánh đứng dậy theo ra tận cầu thang, nói: “Làm gì thế, đừng như vậy. Tôi đây sắp phát tài to rồi, sợ tôi chiếm mất của em à? Dù sao thì trước kia chúng ta cũng là bạn, đừng có khắt khe làm khó nhau như vậy.”

Lâm Tinh đi xuống, không trả lời anh ta.

Từ đây Lâm Tinh đến thẳng bệnh viện, không biết có phải chỉ số u-rê tăng cao hay vì những lời Văn Khánh nói vừa nãy, dọc đường cô thấy buồn nôn. Cô nôn ọe hồi lâu trong nhà vệ sinh bệnh viện, nhưng không nôn được gì. Hai bác sĩ cùng khám, trong đó có bác sĩ chủ nhiệm khoa, vẻ mặt nghiêm khắc tìm cô nói chuyện. Bác sĩ chưa nói thì cô đã dự cảm được điều chẳng lành.

Quả nhiên, bác sĩ đề nghị hiện tại mỗi tuần chạy thận lọc máu một lần, nay tăng lên ba lần. Vẻ mặt bác sĩ vẫn bình thường, nhưng ông rất tường tận giảng giải bệnh của cô và lý lẽ của nhiều chuyên ngành y học, giảng giải cho cô hiểu hậu quả nếu không tăng số lần chạy thận. Tuy hiện tại y học đang tìm cách gia tăng lợi nhuận, nhưng từ vẻ mặt của các bác sĩ, cô tin rằng họ rất có trách nhiệm. Song điều cô nghĩ ấy là tiền! Chưa tính chi li nhưng đại thể cô biết nếu mỗi tuần ba lần, cô và Ngô Hiểu sẽ không kham nổi.

Từ bệnh viện ra, cô đứng bên đường, gọi taxi, xe đến, cô lại xua tay bảo đi. Cô nghĩ mình lúc này không thể vẫy tay là ngồi lên taxi. Cô biết, sáng nay Ngô Hiểu đi, trưa không về, nhưng cô không dám bỏ tiền ra ăn bữa trưa ở nhà hàng. Ngồi xe buýt về đến nhà, cô lấy miếng bánh hấp từ mấy hôm trước đã khô cứng, dùng nước canh làm cho mềm đi rồi ăn. Sau đấy chờ Ngô Hiểu về.

Nhưng Ngô Hiểu về cô sẽ nói thế nào? Tiền thuê nhà Aly và Hân đặt trước một năm, đã cạn đến đáy. Số tiền mỗi ngày Ngô Hiểu có hai buổi biểu diễn phần lớn chi dùng cho cô. Trông bề ngoài Ngô Hiểu vẫn như trẻ con, điều ấy khiến Lâm Tinh không đành lòng. Cô biết anh ham chơi, thích mặc đẹp, thích đi làm tóc, thích tụ tập bạn bè, thích bày biện sắp xếp lại mọi thứ trong nhà, đi phố lúc nào cũng vẫy taxi, ít ra là loại taxi Hạ Lợi, những xe rẻ tiền khác cũng ít ngồi... Nhưng chừng nửa năm nay anh từ bỏ nhiều ý thích và thói quen, phải tiết kiệm dành tiền chữa bệnh cho Lâm Tinh. Hai người vẫn thích dạo siêu thị, siêu thị cao cấp nào mới khai trương họ cũng đến. Nhưng chỉ đi dạo vậy thôi, chẳng mua bán gì. Thấy Ngô Hiểu cứ đứng tần ngần chăm chú đến những thứ đồ dùng đẹp, lòng Lâm Tinh những xót xa. Trông thấy anh mặc thử những bộ đồ hàng hiệu, soi gương rồi không nỡ cởi ra trả lại cho nhân viên phục vụ, cô cảm thấy mình không còn chỗ nào để trốn. Cô không dám nghĩ đến phải chạy thận ba lần mỗi tuần, hai người sẽ túng đến mức nào. Cô cảm thấy mình không có quyền để Ngô Hiểu phải cùng sống thiếu thốn cực khổ.

Nhưng Lâm Tinh lại không thể xa Ngô Hiểu, đừng nói gì đến tiền nong. Ngô Hiểu còn là trụ cột tinh thần của cô. Nếu cô không có những cảm nhận sống chết bên nhau với Ngô Hiểu, cô hoàn toàn có thể tiếp nhận lời đề nghị của bố anh - dùng tiền của ông Ngô Trường Thiên để chữa bệnh, sau đấy xa con trai ông ta. Giả sử phải xa Ngô Hiểu, cô thà không chữa bệnh, để chết còn hơn!

Buổi tối, Lâm Tinh đoán Ngô Hiểu sẽ về sớm, cô bắt đầu thổi cơm. Càng ngày cô càng buồn nôn nhiều hơn, không muốn ăn gì, nhưng vẫn chuẩn bị bữa tối, tuy không có món gì ngon nhưng cố gắng bữa ăn cho tươm tất, phong phú. Một quả cà chua và hai quả trứng, rau xào và thêm một tô canh, thái một quả dưa chuột ngâm dấm, một củ khoai tây xào với ớt ngọt, như vậy đã có một bữa ăn. Lâm Tinh chưa xào thì Ngô Hiểu đã về. Mỗi lần nghe thấy tiếng anh lạch cạch mở cửa, tim cô lại rộn ràng niềm vui, tưởng như mỗi ô cửa trên cơ thể cùng mở toang. Vào lúc ấy dạ dày cũng không cồn cào buồn nôn. Vừa vào nhà, Ngô Hiểu phải gặp cô ngay, anh nói: “Sắc mặt em không được khỏe lắm.” Cô rất muốn thông báo cho anh biết đề nghị của bác sĩ, nhưng không làm sao nói nên lời. Cô sợ, không biết nói ra Ngô Hiểu sẽ phản ứng như thế nào.

Ngô Hiểu vào bếp nấu nướng thay cho Lâm Tinh, để cô lên giường nằm. Lâm Tinh không đi nằm, lấy cái ghế ngồi ở cửa bếp nói chuyện gặp Văn Khánh. Cô nói chuyện này như nói chuyện bình thường, không chút bực mình. Ngô Hiểu hình như không để ý đến chuyện Văn Khánh ở trong căn nhà bên ngõ Tĩnh Nguyên, chỉ nói anh ta ở đấy, từ nay về sau em ít về bên ấy. Anh cũng sẽ nói với bố có cho gì cũng đừng nhờ Aly và Hân chuyển, nếu không các cô ấy sẽ đem chuyện nói với nhiều người. Các cô gái này cũng có nhiều cô hiền lành, tử tế, nhưng phần lớn rất hay đưa chuyện.

Hai người lại nói sang chuyện khác, chuyện trên trời dưới biển. Ngô Hiểu nói hôm nay anh không đi diễn, cho nên hai người rất ung dung nhàn rỗi. Ăn xong, thu dọn bát đũa, Ngô Hiểu mới nhớ đến và hỏi:

“Hôm nay em có đến bệnh viện không? Bác sĩ bảo thế nào?”

Lúc này Lâm Tinh mới nói lại ý kiến của bác sĩ: “Bác sĩ bảo phải tăng số lần lọc máu, nếu không, không thể khống chế nổi chỉ số độc tố. Em bảo gần đây cảm thấy buồn nôn nhiều hơn.” Cô cố ý nói thật nhẹ nhàng thoải mái.

Ngô Hiểu dừng tay quét nhà, cau mày hỏi: “Phải tăng lên mấy lần?”

Lâm Tinh thấy anh cau mày, lòng những căng thẳng: “Mỗi tuần phải ba lần.”

Ngô Hiểu tiếp tục quét nhà, không nói gì. Tim Lâm Tinh đập thình thình, cô nói: “Em không đồng ý với bác sĩ. Em muốn mỗi tuần chỉ lọc máu một lần, dù sao thì buồn nôn cũng đã quen, cứ để đấy xem sao.”

Ngô Hiểu buồn rầu nói: “Như thế không được!”

Không được nhưng phải thế nào, anh không nói. Quét nhà xong, anh đứng bên cửa sổ, không biết đang nhìn ngoài kia hay đang sững sờ. Lâm Tinh cũng không nói lại chuyện ấy nữa. Cô vào phòng ngủ, thu dọn áo quần trên giường. Cô thoáng nghe ngoài phòng khách Ngô Hiểu đang gọi điện cho ai đó bằng máy điện thoại di động. Cái máy điện thoại di động anh vừa lấy ở nhà. Cô mở cửa buồng lén nhìn. Anh đứng quay lưng về phía này, giọng nói kích động. Cô nghe rõ, anh đang gọi điện cho bố, hai bố con cãi nhau. Tiếp theo, cô lại nghe thấy hai bố con tranh cãi chuyện của cô. Ngô Hiểu nói: “Yêu cầu của con rất đơn giản, tại sao phải mấy hôm nữa bố mới nói chuyện trực tiếp? Con biết bố đang họp, bố chỉ cần nửa phút nói với con có được hay không mà cũng không được à?” Không biết bố Ngô Hiểu nói gì mà giọng anh bỗng dịu lại: “Bố, con xin bố đấy, có được không, xin bố, mỗi tháng cho con ba ngàn đồng...” Không biết bố nói gì mà anh nghe hồi lâu, rồi không nghe thấy gì nữa, anh từ từ tắt máy, ngay cả câu chào bố cũng không.

Anh quay lại, thấy Lâm Tinh đứng ở cửa buồng ngủ, anh tránh ánh mắt của cô. Nhưng Lâm Tinh nhìn anh, hỏi:

“Anh nói chuyện với ai đấy?”

Ngô Hiểu nói: “Nói chuyện với một người bạn.”

Lâm Tinh có cảm giác ngực mình như có cái gì chẹn lại, muốn nôn, nhưng cố gắng chống đỡ. Cô nói: “Anh Hiểu, anh biết em không muốn anh cầu xin bố, không muốn vì em mà anh phải cầu xin. Em biết anh là con ông Ngô Trường Thiên. Nhưng em, em và anh sống với nhau, em rất muốn được tôn trọng, anh cũng nên để em tôn trọng.”

Ngô Hiểu muốn giải thích: “Ông ấy là bố anh. Anh là người thân duy nhất của bố, tại sao lại không yêu cầu?”

Bỗng Lâm Tinh rất kích động, cô có vô số nỗi khổ tâm, lo lắng và buồn tủi chẹn ngang ngực, chợt không khống chế nổi, bất chấp thời cơ, cứ thế trào ra: “Em sẽ không dùng tiền của bố anh! Bố rất kì thị em, phản cảm đối với em, liệu em có thể dùng tiền của bố anh được không? Em là người, không phải động vật để người khác đến cho ăn.”

Ngô Hiểu đang tức giận, lại bị cô lớn tiếng dồn ép, anh cũng nổi nóng: “Được, em là con người khí khái, thà chết không húp cháo ngô, đúng không? Được, vậy thì anh nói, hiện tại anh không có tiền. Bar Ánh Trăng cũng hủy hợp đồng với bọn anh rồi. Anh nói với em cũng không tác dụng gì. Anh không kiếm ra tiền cho em. Em cần tôn trọng, anh cũng cần tôn trọng. Em cần tôn trọng thì đừng suốt ngày kêu khó chịu với anh.”

Chẳng qua đấy chỉ là lời cãi nhau, có đúng hay không, cũng không nên coi là thật. Nhưng Lâm Tinh nhạy cảm, rất sợ sẽ có một ngày nào đó Ngô Hiểu không tốt với mình. Ngô Hiểu lớn tiếng, tâm trạng Lâm Tinh bị đổ vỡ, cô bỏ chạy như điên ra khỏi cửa. Cô nghĩ, có thể mình cũng nên chết! Chết sẽ không còn buồn nôn, thể xác và nội tâm không còn bị giày vò.

Cô thất thểu ra khỏi con ngõ nhỏ, đi qua tấm biển trạm xe buýt Dương Châu. Đường phố về đêm xe chạy như mắc cửi. Cô không biết nên đi về hướng nào, cứ mù quáng ôm hai vai đi trong dòng người qua lại, thực tế trong lòng lại mong Ngô Hiểu đuổi theo dỗ dành, khuyên nhủ như lần trước. Nhưng lần này Ngô Hiểu không làm như lần trước khiến cô vô cùng thất vọng.

Lâm Tinh một mình đi ngoài phố rất lâu, tâm trạng bị giày vò bởi ý nghĩ sống không bằng chết. Nhưng lúc nghĩ đến cái chết, cô lại cảm thấy không nỡ rời bỏ Ngô Hiểu. Bình tĩnh lại, cô nghĩ đến những câu nói vừa rồi của Ngô Hiểu, mình phản ứng có phần quá mức. Cô muốn quay về nhà, bề ngoài có thể còn băng giá. Đi ngoài phố cho đến lúc không còn sức lực, cô vẫn phải trở về.

Trong nhà đèn đã tắt. Cô nghĩ, Ngô Hiểu giận mình nên đi ngủ sớm. Vào phòng ngủ bật đèn mới phát hiện anh đã đi. Cô khóc, vì ngay lúc ấy bỗng có cảm giác bị bỏ rơi. Cô nghĩ, có thể Ngô Hiểu về biệt thự Kinh Tây, sẽ không về đây nữa.

Nỗi sợ ập đến làm cô như phát điên. Cô lê đôi chân tê dại, bất chấp tất cả, xông ra đường, vẫy taxi đến ngay biệt thự Kinh Tây. Cổng biệt thự yên tĩnh, ánh đèn uể oải, chung quanh không một bóng người. Cô bấm chuông gọi cửa, nghĩ mình sẽ chết ngay trong đêm nay cũng phải gặp được anh. Cô muốn nói với anh rằng, rất yêu anh. Muốn nói với anh, không bao giờ giận anh, lại muốn nói với anh, ở dưới âm phủ cô sẽ phù hộ cho anh... Cửa mở. Một phụ nữ giống như người giúp việc hỏi cô tìm ai? Cô thở dốc, nói tìm Ngô Hiểu. Người giúp việc nhìn cô, nói: “Anh Hiểu lâu lắm không về, với lại bố anh ấy cũng đã về Cát Hải, trong nhà không có ai.”

Câu trả lời của chị giúp việc khiến Lâm Tinh đang kích động mạnh chợt chùng xuống, lồng ngực như có sức sống. Cô cảm ơn chị giúp việc lạ mặt, lại ngồi taxi đến quán bar Ánh Trăng. Trên sàn diễn có một ban nhạc khác đang trống phèng ầm ĩ. Lúc này cô mới nhớ, Ngô Hiểu nói chủ quán đã hủy hợp đồng với ban nhạc Thiên Đường. Cô lại ngồi taxi đến một quán bar khác có tên Chim Vành Khuyên, cuối cùng ở đấy Lâm Tinh thấy ban nhạc Thiên Đường, thấy người chơi piano, thấy người chơi trống và tay chơi organ, nhưng không thấy Ngô Hiểu. Ban nhạc cho biết, hôm nay Ngô Hiểu kêu mệt, nghỉ một buổi, nhưng vừa rồi anh đến vay tiền anh em trong ban nhạc, bảo để cho cô chữa bệnh. Lâm Tinh nghe nói, vừa cười, nước mắt lưng tròng. Anh em trong ban nhạc hết người nọ đến người kia an ủi, cổ vũ, bảo với cô đừng sợ, rất nhiều người bị bệnh này nhưng cũng chẳng sao, có nhiều người chữa khỏi.

Lâm Tinh không sợ, thậm chí quên cả mệt mỏi và buồn nôn, về nhà với tâm trạng ấm áp. Đúng như mong đợi, Ngô Hiểu đã nằm ở giường, nghe thấy tiếng cô vào phòng khách anh vội tắt đèn phòng ngủ. Lâm Tinh vào, không bật đèn, mò mẫm trong tối cởi đồ, lên giường. Ngô Hiểu nằm quay lưng ra ngoài, giả vờ ngủ, mặc kệ cô. Lâm Tinh lặng lẽ nằm sau lưng anh, giống như mọi ngày gãi ngứa cho anh, gãi xong cô ôm anh suốt đêm, suốt đêm không ai nói chuyện.

Sáng hôm sau, Ngô Hiểu lôi cô đi bệnh viện, nộp đủ số tiền mười hai lần chạy thận trong tháng. Sau đấy, anh ngồi chờ cô chạy thận suốt buổi sáng, gần một giờ hai người mới ra khỏi bệnh viện. Ngô Hiểu nói, lúc này đã muộn, hai người đi ăn thứ gì ngoài phố. Nhưng Lâm Tinh kéo anh ngồi xe buýt về nhà. Cô nói về ăn ở nhà cho tiết kiệm, em làm cơm cho anh.

Lọc máu xong, thể lực và cảm giác của cô đều rất tốt, làm cơm cho Ngô Hiểu cũng là một sự hưởng thụ. Bữa tối cũng do cô làm. Đêm, Ngô Hiểu về, cô nấu sẵn cháo cho anh ăn đêm. Cô biết, những người tối nào cũng biểu diễn ăn bữa đêm đã trở thành thói quen. Hai người vẫn ôm nhau ngủ. Lâm Tinh không vội ngủ, cô thích tắt đèn rồi ôm Ngô Hiểu, thì thầm nói đủ thứ chuyện. Thông thường, cô hay hỏi để anh trả lời, Lâm Tinh đã quen hỏi năm câu, anh trả lời một câu. Nhưng hôm nay cô hỏi nhiều câu nhưng anh chưa trả lời câu nào, hình như trong lòng có điều gì nặng nề lắm. Lâm Tinh vuốt ve anh, hỏi anh có điều gì không vui? Lâm Tinh không ngờ, trong bóng tối Ngô Hiểu trả lời một câu không hỏi:

“Em, chúng mình cưới nhau nhé!”

Lâm Tinh giật mình, nói: “Tại sao anh lại nghĩ đến chuyện này?”

Ngô Hiểu giọng buồn buồn, nói: “Chỉ có cưới nhau bố anh mới chịu giúp. Anh không thể cứ đi vay tiền anh em mãi được.”

Lâm Tinh không hiểu nổi ông Thiên, một người làm cha. Nhưng trước mặt Ngô Hiểu cô không muốn nói một câu không tốt về ông. Cuối cùng thì hai người là cha và con, có những tình cảm tự nhiên. Trong vương quốc doanh nghiệp của ông, ai cũng công nhận ông là lãnh tụ đạo đức và là một chính nhân quân tử, có thể chỉ có Lâm Tinh mới cảm thấy đằng sau cái bộ mặt đạo mạo nghiêm túc ấy tiềm ẩn một sự ngụy biện nào đó. Để hôn nhân của con trai phù hợp lợi ích kinh doanh, ông không tiếc gì cố chấp và tàn nhẫn. Có thể trong con mắt lớp người như ông, tình yêu giữa cô và Ngô Hiểu không là gì, quậy phá cũng vậy, tùy hứng cũng vậy, chỉ là sự bồng bột nhất thời của tuổi trẻ.

Nhưng lúc này, bóng tối bỗng ngưng tụ. Lâm Tinh coi chuyện cầu hôn của Ngô Hiểu chỉ là bồng bột nhất thời, hoặc vì anh tức giận bố. Cho dù Ngô Hiểu thực tâm vì bệnh tật của cô, cô cũng không muốn để hôn nhân của mình, để việc tốt đẹp lớn nhất trong đời trở thành thủ đoạn câu móc viện trợ kinh tế của ông Thiên. Cho dù lấy Ngô Hiểu và giữ được giấc mơ đẹp trong đời, nhưng cô vẫn cần sự tỉnh táo cần thiết. “Cưới đâu phải chuyện vội vã như thế, quá vội vã sau này anh sẽ hối hận. Hơn nữa, bây giờ chúng ta không có tiền, muốn cưới cũng không có cách nào.” Lâm Tinh nói.

Ngô Hiểu nói: “Không có tiền không cưới được à? Chả phải đã có lần em chủ động nêu vấn đề cưới, chỉ sợ anh không có tiền đấy thôi?”

Nước mắt Lâm Tinh tràn bờ mi, cô ôm chặt Ngô Hiểu, nức nở: “Em có thể chê anh không có tiền ư? Anh Hiểu, em sống với anh chỉ làm khổ anh, em buồn lắm, buồn lắm. Em không biết phải đền đáp công ơn anh thế nào, em có thể chê anh không có tiền ư!” Cô nói, rồi nằm co người trong lòng anh, khóc sụt sùi.

Ngô Hiểu ôm Lâm Tinh, hôn cô, nói: “Vậy thì được, chúng ta cưới.”

Hôm sau trời vừa sáng, hai người lặng lẽ dậy, lòng chứa chan hạnh phúc và buồn thương. Họ tay nắm tay nhau đến văn phòng hộ khẩu đường phố nơi Lâm Tinh thường trú để đăng ký kết hôn. Nhân viên phòng đăng ký bảo với họ chỉ chứng minh thư chưa đủ, phải có chứng nhận chưa vợ chưa chồng, giấy kiểm tra tình trạng hôn nhân, phải ký cam kết kế hoạch hóa gia đình... Hai người chạy đôn chạy đáo mất ba hôm, chạy đủ giấy tờ hợp pháp. Tuy rất mệt, nhưng tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Chỉ có khi Ngô Hiểu đến phòng đăng ký hộ khẩu nơi anh thường trú để lấy chứng nhận chưa vợ, mọi người nhận ra anh là con ông Ngô Trường Thiên đều lấy làm lạ: “Ôi, cậu còn ít tuổi vậy mà đã lấy vợ à?” Ngô Hiểu nói: “Đủ tuổi rồi còn gì.” Họ lại hỏi: “Lấy ai đấy?” Ngô Hiểu trả lời: “Lấy một cô gái.” Anh bất chấp những cán bộ đường phố xì xào bàn tán, cầm tờ giấy chứng nhận rồi đi ngay.

Ngay chiều hôm đó, vào lúc phòng đăng ký kết hôn sắp hết giờ, con dấu tượng trưng cho hôn nhân hợp pháp cộp vào tờ giấy chứng nhận kết hôn, chị phụ nữ trung niên sợ không rõ, cố ấn thật mạnh con dấu, rồi ngước lên, nói to theo phép công: “Chúc anh chị có cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc trăm năm!”

Tiệc cưới chỉ một bàn được đặt tại một nhà hàng nhỏ không bắt mắt trong một con phố nhỏ không bắt mắt, nhà hàng có tên “Tiểu Tứ Xuyên.” Bàn tiệc tính cả rượu chỉ ba trăm đồng. Khách dự không có song thân phụ mẫu và họ hàng thân thuộc, chỉ mời mấy thành viên trong ban nhạc Thiên Đường. Chứng kiến tình yêu quan tâm, hiểu biết, tán thành và tự nguyện này chỉ có mấy người bạn của Ngô Hiểu. Trừ cô dâu và chú rể trang điểm như kim đồng ngọc nữ ra, bên bàn tiệc không có cao lương mĩ vị là mấy người khách trang phục bình thường, người khác nhìn vào không thể biết đây là đám cưới của một cô gái xinh đẹp và con trai một vị cự phú.

Hôm ấy mọi người uống rất nhiều rượu, cười đùa vui vẻ. Tay chơi organ say rượu, nói với Ngô Hiểu: “Cậu lấy vợ mà chẳng báo trước cho tớ biết, nhà tớ có cuốn hoàng lịch của Hồng Kông. Tớ xem rồi, hôm nay không tốt ngày, hoàng lịch bảo hôm nay không phải là ngày cưới xin.” Ngô Hiểu và Lâm Tinh nhìn nhau. Những người khác an ủi họ: “Cái thằng này uống nhiều quá, chỉ nói nhảm!” Anh chàng chơi organ cãi lại: “Tớ uống không nhiều, không tin các cậu về nhà tớ xem...” Cho đến khi mỗi người một tay ấn cậu ta ngồi xuống, cậu ta kêu lên: “Hiểu, không sao đâu, vợ chồng cậu sau này có chuyện gì, bọn tớ sẽ dạy cậu một tuyệt chiêu...”

Đều là những lời nói vui của cánh trẻ sau khi rượu vào, không ai cho là thật, không cảm thấy có gì là xui xẻo, Ngô Hiểu và Lâm Tinh không bực mình.

Sau bữa ăn mọi người chia tay, đứng trước nhà hàng Tiểu Tứ Xuyên, mọi người trong hơi rượu nói những lời chúc mừng. Không ai theo họ về để bắt họ chơi trò động phòng. Trong phòng tân hôn của họ bày biện hoa tươi và những tặng phẩm của bạn bè và tòa soạn tạp chí nơi Lâm Tinh làm việc tặng, ngoài những thứ đó ra, còn nữa không khác gì ngày thường. Tặng phẩm đều là những đồ dùng hàng ngày: chăn len, xoong nồi, một bộ ly... nhưng tất cả đều gói giấy kim tuyến có in hình hai trái tim liền kề và chữ song hỉ đỏ thắm, làm cho căn phòng tràn ngập không khí vui tươi.

Ngô Hiểu nói, mấy hôm nay chạy mệt quá, chúng mình đi ngủ sớm. Anh vừa nói vừa tung chăn, Lâm Tinh ngồi lên giường, cô nói: “Anh Hiểu, đây là đêm tân hôn của chúng ta đấy.” Ngô Hiểu ngáp dài, nói: “Ờ, đều là vợ chồng lâu rồi, còn nói gì đến tân hôn.” Lâm Tinh có vẻ bực mình: “Tại sao anh không hiểu lãng mạn là thế nào, cả cuộc đời chỉ có một đêm tân hôn, tại sao anh nằm xuống là ngủ ngay?” Ngô Hiểu uể oải bò dậy, nói: “Tại sao anh không hiểu lãng mạn là gì, anh mua hoa cho em. Em có mua hoa cho anh không nào? Anh tổ chức sinh nhật cho em, em có tổ chức sinh nhật cho anh không nào? Lâm Tinh hỏi: “Anh tổ chức những gì?”

Ngô Hiểu lườm: “Sinh nhật của em, anh treo hai mươi mốt quả bóng bay, chọc vỡ làm pháo. Anh còn vẽ cho em một tấm thiếp mừng sinh nhật...” Anh kể ra những việc làm lãng mạn, có những thứ anh không nhắc thì Lâm Tinh cũng quên mất.

Đêm tân hôn có thể làm gì, nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng làm. Từ lâu họ không còn vuốt ve âu yếm nhau, đúng là vợ chồng già. Chỉ cần Lâm Tinh gãi lưng cho anh, gãi một lúc anh lăn ra ngủ. Đêm tân hôn Lâm Tinh vẫn gãi lưng cho anh. Gãi xong, cô ôm anh, muốn được anh vuốt ve. Cô không muốn tình dục, chỉ muốn được thể hiện tình yêu, muốn được có bằng chứng về tình yêu. Cô biết rõ, con trai sẽ không còn thèm khát đối với người con gái ngày nào cũng bên mình, nhưng cô vẫn rất muốn được anh vuốt ve, âu yếm. Cảm ơn đêm tân hôn, khi tắt đèn, Ngô Hiểu rất hiểu biết, rất có tình có lý, vuốt ve Lâm Tinh, tuy chỉ vài cái rồi anh ngả vào lòng cô mà ngủ, nhưng đã đem đến cho cô niềm vui và sự thanh thản đủ để nhớ đời.

Sáng hôm sau Lâm Tinh đem ít kẹo và thuốc đến cơ quan để cảm ơn. Vì cô là người mới trong tòa soạn, chưa thân lắm với mọi người, nên cô không mời ai đến dự hôn lễ tối hôm qua. Lại vì câu chuyện của cô cũng chưa nói với ai trong tòa soạn, một người con gái xinh đẹp nhưng tổ chức hôn lễ quá mức đơn giản và keo kiệt, đồng nghiệp trông cũng kỳ lạ. Biếu kẹo và thuốc như thế cũng đủ lịch sự, trong một đơn vị hầu hết là trí thức, như thế cũng coi được.

Đường phố buổi sáng rất đông. Đông người khiến Lâm Tinh thêm vui. Tự đáy lòng cô cảm nhận giữa đám người tất bật này, mình là người hạnh phúc nhất. Cô lên xe buýt rồi tàu điện, lòng vui phơi phới đến tòa soạn đúng giờ làm. Có thể người vẫn chưa đến, cửa tòa soạn còn vắng vẻ. Từ xa cô trông thấy một chiếc ô tô màu đen đậu gần đấy. Cửa xe mở, một người bước xuống, cô giật mình, bất chợt dừng bước. Người ấy không ai khác chính là ông Ngô Trường Thiên, bố của Ngô Hiểu, người đứng đầu một doanh nghiệp nổi tiếng, người có tiền và có thế lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.