Khi Dương Chiêu quay lại bàn, Tiết Miểu và Dương Cẩm Thiên đang uống rượu cùng ngẩng đầu nhìn cô. Cô dừng lại.
“Hai người ăn xong rồi?”
Tiết Miểu gật đầu, “Xong rồi.”
Dương Chiêu nói với Dương Cẩm Thiên: “Tiểu Thiên, muộn quá rồi, ngày mai em còn phải đi học, chị đưa em đến chỗ ba mẹ chị nhé.”
Dương Cẩm Thiên: “Vâng.”
Sau khi thanh toán xong, Tiết Miểu nhân lúc Dương Cẩm Thiên không chú ý,
cúi đầu thấp giọng nói với Dương Chiêu: “Anh cũng nên đến thăm hỏi hai
bác một chút đúng không?”
Dương Chiêu hỏi lại: “Hôm nay ư? Cũng
đã hơn nửa tháng em chưa về nhà, em cũng sẽ lên nhà ngồi một lúc, nếu
anh muốn thì đi luôn.”
Tiết Miểu: “Đương nhiên là muốn.”
Nhà cha mẹ Dương Chiêu ở trong khu Hoa Viên cách trường Trung học thực nghiệm không xa.
Cha Dương Chiêu là một bác sĩ, thời trẻ giảng dạy ở trường Đại học
Edinburgh của Đức, sau đó lại đến dạy ở Đại học Hong Kong. Mấy năm gần
đây về nước, đảm nhiệm chức Phó viện trưởng của Đại học Y Trung Quốc
trực thuộc bệnh viện Thịnh Kinh. Mẹ cô là một luật sư, trước đó công tác tại một hãng luật ở Mỹ, sau khi kết hôn với ông Dương rồi có Dương
Chiêu mới trở về nước, chuyên tâm chăm sóc Dương Chiêu. Lúc Dương Chiêu
thi đỗ đại học, bà mới ký hợp đồng làm cố vấn với một công ty luật trong nước.
Ông bà Dương sống trong một căn biệt thự nhỏ riêng biệt. Dương Chiêu đỗ xe rồi xuống ấn chuông cửa.
Chỉ chốc lát đã có người trả lời.
“Ai vậy?”
Dương Chiêu: “Mẹ, là con đây.”
Cửa mở, một người phụ nữ ăn mặc lịch sự ra đón tiếp. Hiện tại đã hơn mười
giờ tối, trang phục của bà Dương vẫn hết sức chỉn chu. Dương Chiêu biết
chỉ có trước khi đi ngủ mẹ cô mới thả lỏng, còn thường ngày vĩnh viễn
đều là dáng dấp nghiêm chỉnh như thế này.
Bà Dương thấy Dương Chiêu, gật đầu: “Con về đó à?”
“Vâng.” Dương Chiêu thấy ánh mắt của mẹ rơi vào người Tiết Miểu ở phía sau cô,
cô mở miệng nói: “Mẹ, đây là Kevin, là sếp của con, trước đây con đã
từng nhắc đến.”
Tiết Miểu nghe xong lời giới thiệu của cô, cười bổ sung: “Cũng là bạn ạ.”
Dương Chiêu liếc anh một cái, Tiết Miểu nhìn bà Dương, có chút áy náy nói:
“Đã trễ thế này còn đến làm phiền hai bác, cháu thành thật xin lỗi.”
Bà Dương lắc đầu, “Không đâu, hoan nghênh cháu tới chơi.”
Ba người cùng nhau vào nhà. Bà Dương gọi ông Dương: “Tiểu Chiêu và Tiểu
Thiên về.” Ông Dương đang ngồi ở sô pha phòng khách đọc sách, nghe bà
Dương nói vậy thì chuyển ánh mắt qua, bà Dương lại giới thiệu: “Cậu ấy
là Kevin, là sếp của Tiểu Chiêu.”
Dương Chiêu không nhắc quá
nhiều đến công việc của mình, nhưng ít nhiều cũng nhắc đến Tiết Miểu.
Ông Dương đứng lên, Tiết Miểu bước lên trước một bước đón ông, hai người đàn ông bắt tay. Ông Dương vỗ cánh tay Tiết Miểu: “Tiểu Chiêu còn phải
nhờ cậu chiếu cố nhiều.”
“Cô ấy không phải là cấp dưới của cháu.” Tiết Miểu nói, “Cô ấy là đồng nghiệp với cháu, bọn cháu là cùng hợp tác làm ăn.”
Lời giải thích của anh ta hiển nhiên ý coi Dương Chiêu là người một nhà,
cũng cho Dương Chiêu đầy đủ thể diện, ông Dương cười nói vẻ rất hài
lòng. Bà Dương chuẩn bị trà và bánh ngọt trong nhà bếp, Tiết Miểu đang
nói chuyện phiếm với ông Dương, thấy vậy đứng dậy đi vào giúp đỡ.
Ông Dương và Tiết Miểu trò chuyện khá ăn ý, Dương Chiêu ngồi ở bên cạnh
nghỉ ngơi, nghe hai người nói chuyện. Cô quay đầu nhìn Dương Cẩm Thiên,
nhỏ giọng nói với cậu: “Tiểu Thiên, đưa phiếu điểm cho bác nhìn một chút đi.”
Dương Cẩm Thiên vội vàng lắc đầu, “Không cần không cần.”
Dương Chiêu hỏi: “Sao lại không cần chứ?”
Mặt Dương Cẩm Thiên hơi đỏ, nói nhỏ: “Điểm cũng không quá cao, không cần nhìn…”
Nếu như là nơi khác, một hoàn cảnh khác, chắc chắn Dương Cẩm Thiên sẽ lấy
phiếu điểm ra. Tuy nhiên hiện tại người cậu đối mặt lại là cha mẹ của
Dương Chiêu. Họ không chỉ đơn giản là người thân, mà còn là nhà giáo,
hơn nữa lại còn là giáo sư, với thành tích đạt được ấy, cậu hoàn toàn
không dám đưa cho họ xem.
Dương Chiêu dường như cũng hiểu rõ tâm lý của cậu, nên không ép cậu nữa.
Lúc này, bà Dương chợt nói với Dương Cẩm Thiên: “Tiểu Thiên, con dẫn anh Tiết Miểu đi tham quan một chút đi.”
Dương Cẩm Thiên đang vô cùng mong muốn được rời khỏi đây, lập tức đứng lên dẫn Tiết Miểu lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người nhà họ Dương.
Bà Dương rót một ly trà, đặt trước mặt Dương Chiêu, cười nói: “Là cậu ta sao?”
Dương Chiêu hỏi lại: “Cái gì ạ?”
Bà Dương: “Lần trước con gọi điện thoại về, nói muốn dẫn một người về ra mắt, là cậu ta sao?”
Dương Chiêu giờ mới nhớ ra buổi tối đầu tiên lúc từ Ngũ Đài Sơn về, cô có
gọi điện thoại về nhà báo bình an, rồi thuận miệng hàn huyên những
chuyện khác luôn.
Khi đó Dương Chiêu nói với ba mẹ, sắp tới có khả năng sẽ dẫn một người về ra mắt.
Dương Chiêu nhìn vào mắt mẹ, cúi đầu hờ hững nói: “Dạ, không phải.”
Ông Dương và bà Dương đều ngẩn người, sau đó bà Dương nói: “Không phải cậu
ta? A… mẹ còn tưởng rằng là người này, hai đứa thoạt nhìn rất xứng đôi.”
Dương Chiêu: “Anh ấy là sếp, cũng là bạn của con, nhưng giữa con và anh ấy không có gì hết.”
Bà Dương hỏi lại: “Vậy người con muốn dẫn về kia, tại sao vẫn chưa đến?”
Dương Chiêu ngập ngừng: “Anh… Anh ấy gần đây có việc, nên về quê rồi.”
Bà Dương: “Quê cậu ta ở đâu?”
Dương Chiêu: “Thanh Hải.”
“Đúng là hơi xa.” Ông Dương cũng lên tiếng, ông đẩy kính mắt, “Vì công việc nên cậu ta mới được điều đến nơi này sao?”
Dương Chiêu: “Có lẽ vậy.”
Ông Dương: “Cậu ta làm gì?”
Dương Chiêu dừng một chút, sau đó nói: “Hiện tại anh ấy đang lái taxi.”
Ông Dương và bà Dương đồng thời sửng sốt, bọn họ liếc nhìn nhau, trong ánh
mắt cả hai đều tràn đầy nghi hoặc. Ông Dương lại hỏi một lần nữa: “Cậu
ta… làm nghề gì?”
Dương Chiêu cảm thấy trong lòng có chút lo lắng và buồn bực không hiểu được, cô nói: “Là lái xe taxi.”
“Tài xế lái thuê?” Bà Dương hỏi.
“Vâng.”
Bà Dương buông ly trà, tiếp tục nói: “Hai đứa quen nhau thế nào?”
Dương Chiêu: “Bọn con tình cờ quen nhau thôi.”
“Vậy…”
“Mẹ.” Dương Chiêu ngẩng đầu, ngắt lời bà Dương, “Hiện tại anh ấy không ở đây, đợi anh ấy trở về con sẽ dẫn anh ấy đến gặp ba mẹ. Con mong đến lúc đó, hai người đừng khiến anh ấy khó xử.”
“Không, Tiểu Chiêu, con
hiểu lầm rồi.” Ông Dương nói, “Ba và mẹ con sẽ không vì công việc mà chế giễu cậu ta, ba mẹ chỉ cảm thấy kỳ lạ vì không hiểu làm thế nào mà con ở bên cậu ta được thôi”
Dương Chiêu hơi khó chịu: “Sao lại lạ, có gì lạ đâu chứ.”
Ông Dương nghe ra sự chống đối của Dương Chiêu, ông nói: “Tiểu Chiêu, ba mong con có thể bình tĩnh nói chuyện với ba mẹ.”
Dương Chiêu nhìn chiếc bàn trước mặt đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhất thời hơi ngẩn người.
Bộ bàn ghế bằng gỗ lim đã được vài chục năm tuổi, ngay từ khi Dương Chiêu
còn rất nhỏ đã được đặt ở đây. Ông Dương rất thích bộ bàn ghế này. Gỗ
lim theo thời gian, sẽ dần lắng đọng tạo ra một bầu không khí mang đậm
phong cách cổ xưa. Khi còn bé Dương Chiêu thích ngồi ở nơi này đọc sách, hồi đó cô đọc sách một lúc lâu, sẽ tự nhiên ngửi được mùi gỗ kín đáo.
Bởi vì bối cảnh gia đình, mọi ngóc ngách trong nhà đều tràn ngập không khí
thư hương, ngay cả trong phòng khách cũng bày hai tủ sách. Ba mẹ đều
thích đọc sách, cũng thích sưu tầm sách, trong tủ có rất nhiều sách quý
giá không còn xuất bản nữa.
Dương Chiêu nhìn, rồi nhắm chặt mắt lại, lúc mở mắt ra, cô thấp giọng nói: “Anh ấy là một người tàn tật.”
Trên bàn, lá trà Thiết Quan Âm nhỏ bé chậm rãi quay tròn trong ly trà men sứ trắng.
Tiếng ông Dương rất thận trọng, cũng rất lạnh lùng, “Người tàn tật? Cơ thể cậu ta bất tiện ở chỗ nào”
Dương Chiêu thẳng thắn: “Dạ, chân.”
Ông Dương: “Có nghiêm trọng không?”
Dương Chiêu dừng một chút, nói: “Đùi phải của anh ấy đã bị cắt cụt.”
Cô nghe tiếng thở nặng nề của ba, sau đó toàn bộ phòng khách đều rơi vào yên lặng.
Một lát sau, ông Dương lên tiếng: “Tiểu chiêu, ba mẹ không đồng ý.”
Thực ra từ nhỏ đến lớn, ba mẹ Dương Chiêu rất hiếm khi ép buộc cô điều gì.
Tuy nhiên, một khi họ đã đưa ra yêu cầu thì nhất định là phải đạt được. Ý kiến của họ tựa như quân cờ trên bàn cờ vây, không đen thì trắng.
Bây giờ, họ nói không đồng ý.
Dương Chiêu nói: “Là ba mẹ hỏi, cho nên con mới nói cho ba mẹ một tiếng. Ba
mẹ đồng ý hay không thì cứ chờ đến lúc gặp anh ấy rồi bàn lại.”
Bà Dương nói: “Con muốn ba mẹ gặp cậu ta sao?”
Đồng hồ trên tường từng giây từng giây chuyển động về phía trước, Dương Chiêu không biết mở miệng thế nào.
Cô muốn sao ư?
Đương nhiên là muốn rồi.
Su đó thì sao?
Trần Minh Sinh không có khả năng đối đáp thoải mái với ba mẹ cô giống như
Tiết Miểu, giữa họ không có bất kỳ tiếng nói chung nào. Còn ba mẹ cô
cũng không thể nào bằng lòng nhân nhượng anh giống như cô.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra, Trần Minh Sinh ngồi ở sô pha, đối mặt với ba mẹ cô, xấu hổ và trầm mặc.
Dương Chiêu bỗng nhiên đứng lên, “Con lên lầu trước đây.”
“Tiểu Chiêu.” Bà Dương cũng theo cô đứng lên, gọi cô lại: “Ngồi xuống.”
Dương Chiêu chống đối: “Con đi toilet.”
Vẻ mặt của bà Dương rất bình thản, nhưng lại rất kiên quyết, dung mạo của bà rất giống Dương Chiêu.
“Con không muốn đi toilet.” Bà Dương nói, “Ngồi xuống.”
Dương Chiêu không di chuyển nữa.
Bà Dương: “Tiểu Chiêu, hiện tại con đang trốn tránh, chẳng khác nào chuyện này căn bản không có giá trị thảo luận.”
Hai người căng thẳng một lúc, cuối cùng Dương Chiêu xoay người, ngồi xuống.
“Nói cho ba mẹ nghe, con quen cậu ta thế nào?” Ông Dương nói.
Thực ra Dương Chiêu như vậy, làm cho ba mẹ cô cảm thấy kỳ lạ nhiều hơn bất
mãn. Xưa nay Dương Chiêu chưa bao giờ khiến họ lo lắng, tuy không hẳn là quy củ, nhưng hầu như không có thời kỳ phản kháng.
Cho nên Dương Chiêu nói cho họ một tin tức như vậy, trong lòng họ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Dương Chiêu mở miệng, nhưng lại không biết nói bắt đầu từ đâu.
“Anh ấy, con quen biết anh ấy từ một lần ngoài ý muốn.”
Bà Dương hỏi: “Ngoài ý muốn như thế nào?”
Dương Chiêu kể sơ lược chuyện lúc trước của Dương Cẩm Thiên, nói xong, cô
ngẩng đầu nhìn thoáng qua mẹ, tiếp tục nói: “Là như vậy đó.”
Bà
Dương lại hỏi tình hình bình thường của Trần Minh Sinh, Dương Chiêu
giống như một cái máy, mẹ hỏi câu nào, cô đáp lại câu ấy. Nói xong lời
cuối cùng, cô thậm chí cảm thấy cổ họng đã bị gỉ sét, mỗi từ, mỗi câu
đều sít chặt lại, tạo thành tiếng vang sắc nhọn trong đầu cô.
Ngược lại vẻ mặt bà Dương vẫn bình thản, sau khi nghe xong, bà bưng ly trà
trước mặt lên uống một ngụm trà rồi nói: “Tiểu Chiêu, chia tay cậu ta
đi.”
Trên mặt Dương Chiêu không có bất cứ thay đổi gì, không nói được cũng chẳng nói không.
Bà Dương hỏi: “Cậu ta cũng thích con ư?”
Ngọn đèn trên trần nhà ôn hòa sáng sủa, nhưng khi chiếu trên mặt Dương Chiêu lại khiến sắc mặt cô tai tái.
“Thích.” Dương Chiêu thấp giọng nói: “Anh ấy thích con.”
“Cậu ta thu hút con ở điểm nào?”
Dương Chiêu im lặng.
Ông Dương lên tiếng, ông nhìn Dương Chiêu, hoàn toàn là dùng ánh mắt của bề trên.
“Tiểu Chiêu, ba mẹ không muốn đánh giá gì người này, nhưng ba mẹ muốn nói cho con, hành vi hiện tại của con là thiếu trách nhiệm.” Ánh mắt và tông
giọng của ông Dương đều rất nghiêm khắc.
“Con đã cân nhắc đến
cuộc sống sau này chưa. Không riêng gì con, còn cả cậu ta nữa. Ba biết
hiện tại con khăng khăng ở bên cậu ta, chắc chắn là bởi vì trên người
cậu ta có chỗ nào đó thu hút con, nhưng chỉ là một chút thì có thể duy
trì được bao lâu? Cuộc sống của các con không cùng các mối quan hệ xã
hội, không có tiếng nói chung, tình cảm như vậy căn bản không gắn bó lâu dài được.”
Tiếng hít thở của Dương Chiêu đã có chút nặng nề, cô nhìn ly trà sứ trên bàn, không nói lời nào.
“Hôn nhân không phải là trò đùa.” Ông Dương nói, “Con phải chịu trách nhiệm
với bản thân mình, với đối phương. Tiểu Chiêu, cha mẹ biết con vẫn luôn
là người lý trí, ba mẹ sẽ không ép buộc con, tự con suy nghĩ cho cẩn
thận.”
Nói xong, ông đứng lên, còn nói một câu, “Người như cậu ta tình cảm tiến triển rất nhanh. Thời gian con vướng mắc với cậu ta càng
lâu, đến lúc chia tay lại càng khiến cậu ta tổn thương nặng nề.”
Ông Dương nói xong, đứng dậy đi vào thư phòng.
Bà Dương nói với Dương Chiêu: “Tiểu Chiêu, con đừng trách ba con nói
thẳng, con nghe thì tốt, không nghe cũng vậy, đó là đạo lý. Thực ra mẹ
cảm thấy, con bây giờ chẳng qua chỉ là bị mê hoặc nhất thời. Có thể con
muốn khám phá gì đó trên người cậu ta, nhưng mẹ nói cho con biết, trên
đời này, đại đa số đều là người bình thường. Con ở lâu với cậu ta sẽ
hiểu.”
Nói xong bà cũng đứng lên, chỉnh lại áo choàng đen trên
người một chút, nói câu sau cùng: “Con đừng đưa cậu ta tới đây, điều đó
không còn cần thiết nữa.”
Bà Dương cũng rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Dương Chiêu.
Cô dường nhìn ly trà sứ trắng kia đến xuất thần.
Dương Cẩm Thiên và Tiết Miểu nói cười từ tầng trên đi xuống, Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Bọn họ cùng một thế giới, được cuộc sống ưu đãi, nhưng đâu phải ai cũng được như thế.
Tiết Miểu chú ý tới ánh mắt của Dương Chiêu, anh ta đi tới bên cạnh cô, nét
mặt đầy ý cười, đang định lên tiếng thì Dương Chiêu đột ngột đứng lên,
lướt qua người anh ta.
“Tiểu Chiêu?”
“Xin phép vắng mặt một chút.”
Tiết Miểu nhạy cảm nghe ra giọng nói của Dương Chiêu hơi khàn khàn, anh ta
ngẫm nghĩ nhìn nhìn phòng khách vắng vẻ, lại nhìn thoáng qua hướng Dương Chiêu rời đi.
Dương Cẩm Thiên hỏi: “Chị em sao vậy?”
Tiết Miểu yên lặng một lúc, nói với Dương Cẩm Thiên: “Em đi nói chuyện với bác đi, để anh đi xem chị em.”
“Vâng.”
Tiết Miểu đi theo Dương Chiêu lên lầu, bên phải tầng hai có một toilet.
Qua khe cửa toilet, Tiết Miểu loáng thoáng nghe tiếng nước chảy bên trong truyền ra.
Tiết Miểu gõ cửa, khẽ gọi: “… Tiểu Chiêu?”
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Tiết Miểu bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh Dương Chiêu đứng ở bờ sông trước đó
không lâu. Trong lòng anh không hiểu sao bắt đầu khẩn trương, trực tiếp
đẩy cửa ra.
Hai tay Dương Chiêu chống vào hai bên bồn rửa mặt, đầu cúi thấp, nước trong vòi tuôn xối xả.
Tiết Miểu nhìn đôi vai gầy của Dương Chiêu, bỗng nhiên câm lặng.
Dương Chiêu ngẩng đầu.
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất trong đời Tiết Miểu thấy Dương
Chiêu yếu đuối và phẫn nộ như vậy. Hai loại cảm xúc cực đoan trộn lẫn
vào nhau khiến hai mắt cô ửng đỏ, dường như đang run rẩy.
Cô nhìn Tiết Miểu không chớp mắt, lại giống như không chỉ nhìn anh ta.
“Tiểu Chiêu…”
“Dựa vào đâu?”
Tiếng nước ào ào khiến Tiết Miểu dường như cho rằng câu nói nhẹ nhàng này chỉ là ảo giác của anh ta.
Anh ta tiến về phía trước một bước, nhưng ánh mắt của Dương Chiêu khiến anh ta không thể tiếp tục bước nữa.
“Dựa vào đâu?”
Lúc này cuối cùng Tiết Miểu đã nghe rõ.
Tiết Miểu không có cách nào hình dung ánh mắt của cô.
Dường như mê man, rồi lại kiên định không gì sánh được. Hai tay cô nắm chặt lavabo, các đốt ngón tay trắng bệch.
Cô chỉ cách anh có hai bước, nhưng Tiết Miểu cảm thấy Dương Chiêu đã cách anh ta rất xa rồi.
Cô giống như một người lưu lạc bị ép đến đường cùng, đất trời rộng lớn như vậy nhưng không có nơi nào có thể sinh tồn.
“Dựa vào đâu…” Tiết Miểu chỉ biết đứng đó nghe Dương Chiêu lặp đi lặp lại câu nói này.
“Các người dựa vào đâu…”