Tối hôm đó Dương Cẩm Thiên ở lại nhà, Dương Chiêu và Tiết Miểu quay về khu Hoa Khải Kim.
Từ lúc hai người rời khỏi nhà cha mẹ Dương Chiêu đến lúc quay về nhà Dương Chiêu rửa mặt đi ngủ, không ai nói một lời.
Ban đầu, Tiết Miểu cũng muốn nói gì đó phân tán tư tưởng của Dương Chiêu,
khiến cô vui lên một chút, nhưng Dương Chiêu vẫn giữ nguyên một nét mặt. Trước lúc vào nhà, Dương Chiêu chỉ ném cho Tiết Miểu một câu: “Sáng mai em ra ngoài, tự anh gọi thức ăn đi.”
Tiết Miểu hỏi cô đi đâu, Dương Chiêu không đáp, đóng sầm cửa phòng lại.
Tiết Miểu biết với tâm trạng lúc này, Dương Chiêu sẽ không nói với anh ta, cho nên Tiết Miểu không hỏi thêm nữa.
Sáng hôm sau, anh ta ngồi chờ cô trong phòng khách.
Bảy giờ hơn, Dương Chiêu bước ra khỏi phòng ngủ, lúc đó cô đã sửa soạn đầy
đủ, ăn mặc chỉnh tề. Thấy Tiết Miểu đang ngồi trên sô pha, cô bình thản
chào: “Chào buổi sáng.”
Tiết Miểu chỉ chỉ cái bàn.
Dương Chiêu nhìn qua, bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn.
Tiết Miểu chuẩn bị bữa sáng theo kiểu tây, có sữa tươi, ngũ cốc yến mạch, mì ống, chân giò xông khói, trứng ốp la, và salad hoa quả. Đồ ăn bày đầy
một bàn, sắp xếp rất khéo léo.
Dương Chiêu chỉ liếc nhìn qua rồi đáp: “Em không có khẩu vị.”
Tiết Miểu bình thản: “Không có khẩu vị cũng phải ăn chứ.”
Dương Chiêu nhìn Tiết Miểu, sau khi cởi bỏ âu phục, khí chất sắc bén của anh
ta dường như đã giảm đi nhiều, anh ta mặc quần áo ở nhà khá rộng rãi,
thản nhiên nhìn Dương Chiêu, Dương Chiêu bắt gặp vẻ quan tâm trên nét
mặt anh ta.
Dương Chiêu ngồi vào bàn, ăn từng miếng từng miếng cho xong bữa sáng.
Sau khi ăn xong, cô uống nước, bước đến cửa huyền quan mới nói với Tiết Miểu: “Em ra ngoài một lát.”
Tiết Miểu: “Khi nào em về.”
Dương Chiêu: “Chắc giữa trưa.”
Tiết Miểu gật đầu, cũng không hỏi cô muốn đi đâu. Dương Chiêu rời khỏi, Tiết Miểu ngồi một lát rồi đứng dậy, bưng chén dĩa trên bàn vào bếp.
Lúc bước ra khỏi bếp, anh ta ngáp một cái, xoa xoa gáy.
Nhìn một lượt căn phòng khách gọn gàng, thoáng đãng. Cuộc sống của Dương
Chiêu rất nề nếp và sạch sẽ, từng đồ vật bày biện trong phòng luôn luôn
ngăn nắp trật tự.
Sau khi Tiết Miểu ngắm một vòng, anh ta ngáp
cái nữa. Lúc ngáp, khóe mắt anh lướt qua bộ quần áo mình đang mặc, rất
thoải mái và cực kỳ mềm mại.
Ngay trong khoảnh khắc này, anh cảm thấy sự bình yên, thanh thản trào dâng ngập cõi lòng.
Anh ta bỗng thấy hơi quyến luyến cảm giác này.
Tiết Miểu bước vào thư phòng, muốn tìm một quyển sách đọc giết thời gian.
Nhưng lúc bước vào, chưa kịp nhìn giá sách, ánh mắt anh ta lại bị bức
tranh kia cuốn hút.
Bức tranh đó đã vẽ được một nửa.
Màu của bóng đêm, càng thêm trầm thêm đậm.
***
Sau khi Dương Chiêu rời khỏi nhà, cô lái xe thẳng tới văn phòng giao dịch
công ty viễn thông. Văn phòng giao dịch vừa mở cửa, không đông khách
lắm. Vì còn quá sớm, văn phòng chỉ mở một cửa ra vào, trước cửa có hai
ông bà cụ đang chờ đến lượt giao dịch.
Dương Chiêu đứng xếp hàng.
Cảm thấy lồng ngực hơi bí bách, cô bèn bước ra cửa rút một điếu thuốc, đôi vợ chồng trẻ đứng xếp hàng phía sau lập tức tiến lên.
Khói thuốc lấp đầy, rốt cuộc cô cũng có thể thở phào một hơi.
Có người bước vào trung tâm thương mại, lúc đi ngang qua Dương Chiêu, vô
tình liếc nhìn qua. Dương Chiêu không trang điểm, tóc không chải chỉ
vuốt sơ sơ xõa tung ra.
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, khoác
một cái khăn quàng cổ. Làn da của cô rất trắng, mái tóc rất đen. Cô lạnh lùng đứng trên bậc thang hút thuốc, làn gió rét buốt thổi qua, từng sợi tóc bồng bềnh trong làn khói trắng.
Tay phải Dương Chiêu đặt trước ngực, tay trái kẹp điếu thuốc. Bàn tay phải cô siết chặt lấy chiếc di động.
Dương Chiêu nhìn những chiếc ô tô qua lại trên đường, lòng thầm nhủ đừng căng thẳng.
Nếu lúc cô đến văn phòng giao dịch không có khách, cô sẽ xuống xe, bước lên bậc thềm, đẩy cửa ngồi vào bàn. Nếu chuỗi hành động đó liên tục diễn
ra, cô vốn sẽ không căng thẳng.
Nhưng giữa chuỗi hành động đó lại có thêm một quãng đợi chờ.
“Thò đầu rụt đầu đều là một đao…” Dương Chiêu phà hơi thuốc cuối cùng ra,
bình thản nói với mình: “Cho người ta sống thoải mái chút được không!!!”
Cô dụi tắt tàn thuốc, đi vào văn phòng giao dịch.
Bên bàn tiếp khách hàng đôi vợ chồng trẻ vừa đúng lúc được tư vấn xong, Dương Chiêu ngồi xuống đối diện nhân viên giao dịch.
Nhân viên giao dịch là một cô gái trẻ, nhìn thoáng Dương Chiêu rồi chào: “Chào chị, chị muốn làm gì ạ?”
Dương Chiêu: “Xin chào, tôi có thể tra thông tin số điện thoại gọi tới không?”
Nhân viên giao dịch: “Dạ được, xin hỏi chị muốn tra số của ai?”
Dương Chiêu: “Tôi làm mất di động, nhưng có vài số gọi đến tôi không nhận được, cô có thể tra dùm tôi không?”
Nhân viên giao dịch: “Dạ được, xin hỏi chị có mang theo chứng minh không?”
“Có.” Dương Chiêu mở túi lấy bóp rồi lấy chứng minh ra. Lúc đưa chứng minh
cho nhân viên giao dịch, cô nhân viên ngẩng đầu nhìn cô, Dương Chiêu mới phát hiện tay mình đang run rẩy.
“Chị vui lòng cung cấp số điện thoại.”
Dương Chiêu thấp giọng đọc một dãy số, nhân viên giao dịch nói: “Được rồi, xin chờ một lát.”
Nhân viên giao dịch đã được huấn luyện chuyên nghiệp, giọng nói vừa nhẹ
nhàng vừa dịu dàng, xác thực xong thì trả chứng minh cho Dương Chiêu.
Dương Chiêu cầm chứng minh, tay cô cứ để mãi như vậy không với ra cũng
không rụt lại.
Cô hơi cúi đầu, nhìn bục đá cẩm thạch đen dưới khuỷu tay mình, nó sạch sẽ bóng loáng tản ra cảm giác lành lạnh.
Dương Chiêu không biết đã qua bao lâu, có lẽ rất nhanh cũng có lẽ rất chậm.
Tầm mắt cô chăm chú nhìn khối đá cẩm thạch, trên mặt đá hiện lên những
đường vân nhỏ, cô nhìn chằm chằm tựa như đang chăm chú ngắm bầu trời đêm đến say sưa mê mẩn.
“Thưa chị, xong rồi.” Nhân viên giao dịch lên tiếng.
Tầm mắt Dương Chiêu chậm chạp ngẩng đầu nhìn cô gái trẻ.
“Chị có cần in ra không?”
Giọng Dương Chiêu rất nhỏ nhẹ thoáng chút run rẩy.
“Bảng kê nhiều lắm sao…”
Nhân viên xem nhật ký cuộc gọi trên máy tính, gật đầu đáp: “À, số gọi tới
phần lớn đều lặp lại, có một số điện thoại gọi hơn mười cuộc.”
Trái tim Dương Chiêu trong phút chốc đập mãnh liệt.
Cổ họng cô thít chặt lại, Dương Chiêu cảm thấy giọng nói của cô rối loạn
không thể thốt thành lời. Cô đọc một dãy số cho nhân viên giao dịch, sau đó hỏi: “Là số này à?”
Nhân viên giao dịch lắc đầu: “Không phải, là số này.”
Cô nhân viên nhiệt tình xoay màn hình qua, hàng trên cùng là một dãy số.
Dương Chiêu nhìn qua thấy đó là một dãy số lạ.
Nhân viên giao dịch nói: “Nếu chị cần có thể in bảng kê này ra.”
Dương Chiêu hoàn hồn gật đầu: “Tôi cần, làm phiền cô.”
Nhân viên giao dịch đáp: “Phí in bảng kê là hai tệ.”
“Được.” Dương Chiêu hít sâu một hơi, mở bóp tìm tiền lẻ, nhưng tay bỗng khựng
lại, ngẩng đầu hỏi nhân viên giao dịch: “Xin hỏi… số điện thoại này đăng ký ở đâu.”
Nhân viên giao dịch: “Chị vui lòng chờ một lát, để em tra thông tin số điện thoại này.”
Nhân viên giao dịch rất quen việc, gõ lách cách trên bàn phím vài cái, Dương Chiêu còn chưa xem kịp thì nhân viên đã cất tiếng.
“Chị ơi, đây là số điện thoại ở Côn Minh – Vân Nam.”
“Côn Minh?”
“Đúng. Xin chị chờ một lát, để em in bảng kê ra cho chị.”
Nhân viên giao dịch lấy bảng kê, Dương Chiêu vẫn luôn dõi mắt theo cô ấy,
không lâu sau, nhân viên giao dịch lấy một tờ giấy mỏng đưa cho Dương
Chiêu.
“Xin gửi chị.”
“Cảm ơn…”
“Xin hỏi, chị còn cần gì nữa không?”
Dương Chiêu chỉ nhìn chằm chằm chuỗi số.
“Chị ơi? Xin hỏi chị còn cần thêm gì không?
Dương Chiêu hoàn hồn lại, vội vã lắc đầu: “Không, không cần đâu, cảm ơn.”
“Vậy xin chị vui lòng đánh giá chất lượng phục vụ.” Nhân viên giao dịch cười cười chỉ máy chấm điểm nhỏ đặt trên bục đá cẩm thạch, Dương Chiêu lướt
nhìn thuận tay nhấn nút ‘hài lòng’.
Dương Chiêu nhường chỗ cho người kế tiếp, xếp hàng sau cô là một người còn rất trẻ.
Dương Chiêu đứng dậy, cầm đồ đạc của mình bước qua một bên. Văn phòng giao
dịch vẫn không đông lắm, cô chậm rãi đi sát một bên vách. Vách tường
trơn nhẵn lạnh lẽo phản chiếu hình bóng Dương Chiêu.
Cô lặng nhìn dãy số kia, lòng loáng thoáng đã đoán ra đáp án. Qua một quãng thời
gian căng thẳng, trái tim cô bây giờ thoáng buông lỏng nhưng không thể
an tâm, nó vẫn căng chặt đau buốt.
Dương Chiêu lấy di động ra, đứng tần ngần khoảng một phút.
Sau lưng cô là văn phòng giao dịch, ai làm việc nấy. Một người phụ nữ trung niên bước vào, dường như hơi sốt ruột nên bước thẳng đến bàn phục vụ,
giày cao gót gõ từng bước lanh lảnh trên nền đá cẩm thạch.
Trên màn hình di động từ lâu đã hiện rõ mười một con số.
Đứng một lúc nữa, rốt cuộc Dương Chiêu vẫn nhấn nút gọi.
Sau vài giây, âm thanh tút truyền đến.
Một tiếng, hai tiếng…
Chờ đến tiếng thứ ba điện thoại bị ngắt ngang.
Dương Chiêu buông di động, chăm chú nhìn màn hình. Tay cô đặt lên phím gọi một lần nữa nhưng rốt cuộc không nhấn nổi.
Dương Chiêu tựa lưng lên vách tường lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn trần nhà cao cao, không biết phải làm gì.
Nếu nói lúc gọi cuộc điện thoại vừa nãy cô vẫn hơi căng thẳng, vậy bây giờ cô đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực.
Hơi lạnh từ vách tường thẩm thấu qua khăn quàng cổ, xuyên qua quần áo ngấm
sâu vào cơ thể. Đầu Dương Chiêu khẽ dựa vào tường, nhìn những bóng hình
lướt qua trước mắt, lòng cô thấy mờ mịt.
Bỗng nhiên tiếng rè rè vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của cô.
Cảm giác rung động trong tay, đều đều lại trật tự từng đợt từng đợt.
Dương Chiêu rút tay từ sau lưng lên, trên màn hình hiện lên dãy số lúc nãy.
Ngón cái Dương Chiêu khẽ trượt nhận cuộc gọi, cô đưa di động lên bên tai.
Cô khẽ khàng đáp một tiếng: “… Alo?”
Đầu dây bên kia yên lặng hai giây, hai giây dài đăng đẳng, dài đến mức
khiến Dương Chiêu nghe rõ tiếng hít thở ở đầu dây bên kia.
Trong phút chốc Dương Chiêu suýt nữa giơ tay bịt kín miệng mình.
Trong điện thoại là một giọng nam trầm khàn khàn rất quen thuộc.
“Dương Chiêu, là em ư…”
Nghe giọng nói đó, trái tim Dương Chiêu lập tức bình yên.
“Trần Minh Sinh, em là Dương Chiêu.”
Cô dứt lời, bỗng nhiên phát hiện, từ lúc cô quen Trần Minh Sinh tới giờ,
hai người chưa từng dùng cách xưng hô thân mật với nhau bao giờ.
Chỉ gọi Trần Minh Sinh và Dương Chiêu… bình thường, đơn giản lại thẳng thẳn.
Nó thật giống như tình cảm của họ.