Hết Khổ Chuyển Sướng

Chương 23: Chương 23: Chương 21: Dì nhỏ




Edit: kimphuong172839

Đảo mắt đã đến cuối tháng bảy, các công trình phòng ốc của Tống Cẩn Thành đều được bán sạch, thật sự kiếm được một khoản lớn. Ánh mắt của Tống Cẩn Thành rất độc đáo, vị trí địa lý của phòng ốc, hoàn cảnh sinh hoạt đều có ưu thế hơn các phòng ốc được đưa ra thị trường cùng thời điểm đó, cho nên toàn bộ các kỳ thứ 2, 3, 4 đều được đặt hàng trước.

Truyền thông bản địa tranh nhau nói về nhân vật truyền kỳ này, đều nói người dám ăn ngụm đầu tiên của con cua là có thể ăn được mỹ vị nhiều nhất. Nhật báo chiều đều nhanh như gió đi đào tin tức để đăng lên. Sau khi Tống Cẩn Thành đón nhận một nhà truyền thông tới phỏng vấn, cũng không quan tâm đến bọn họ, bởi vì rất hao tốn thời gian.

Hơn nửa ngày dùng để trả lời vấn đề, anh không quen.

Lại nói nghiệp vụ ở trong tay Tống Cẩn Thành càng làm càng lớn, anh đã bắt đầu tổ chức đội ngũ đấu thầu hạng mục thứ hai của địa ốc, lần này hạng mục địa ốc là làm khu thương mại, siêu thị mua sắm, nhà hàng cao cấp, khu giải trí, khách sạn và nhiều công trình khác ở một chỗ, chiếm diện tích mấy ngàn mẫu, trong tương lai sau khi xây xong sẽ trở thành khu đô thị phồn hoa bậc nhất.

Tống Cẩn Thành gần như là một đêm thành danh, trong giới kinh doanh hễ là một thương nhân thì đều biết đến anh, bởi vì địa ốc kiếm được rất nhiều tiền, chỉ một đêm là có thể trở thành tỉ phú.

Triệu Thanh Hề nghĩ tới mười năm nữa ngành địa ốc cũng là một ngành rất lôi cuốn, hầu hết thương nhân nổi tiếng đều khởi nghiệp từ việc buôn bán nhà cửa nên rất ủng hộ Tống Cẩn Thành tiếp tục đầu tư vào địa ốc.

Người đàn ông một khi có tiền liền dễ dàng xảy ra vấn đề, vì thế Triệu Thanh Hề đọc Kim Cô Chú (*) với Tống Cẩn Thành: “Tống Cẩn Thành, trong khoảng thời gian này số lần anh đi xã giao càng ngày càng nhiều, khi các cô gái tiếp cận, anh sẽ làm như thế nào?”

(*): Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác.

“Thì nói anh là người đã có vợ rồi.” Tống Cẩn Thành thu hồi sổ tiết kiệm - năm trăm vạn đó!

“Còn gì nữa không?”

“Vợ của anh có ba điều luật, phải giữ khoảng cách 3 mét với những người phụ nữ khác. Rượu không thể vượt quá hai chai. . . . . .”

Triệu Thanh Hề nghe anh nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Mọi việc dựa vào ý thức tự giác, nếu anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chúng ta liền chia tay.”

Tống Cẩn Thành gật đầu bảo đảm sẽ không: “Vợ, ý định của anh là mở rộng diện tích của khách sạn Tống Thành, chờ sau khi mảnh đất trống kia được xây xong, anh dự định mở một khách sạn cấp năm sao thật lớn ở bên kia.”

“Từng bước từng bước tiến tới, nếu lúc đó trong tay có thừa tiền, vậy thì mở thêm một khách sạn Tống Thành nữa, làm thành một tập đoàn lớn. . . . .”

Bên ngoài có người gõ cửa, tiểu Đinh thở phì phò nói: “Ông chủ bà chủ, hai người mau ra đây xem một chút đi, có một đứa bé khóc muốn tìm bà chủ.”

Triệu Thanh Hề nghe vậy, cùng Tống Cẩn Thành đi ra ngoài.

Đinh Đinh đang lau nước mắt, đứng ở trên ghế dùng sức nhón chân lên muốn tìm bóng dáng Triệu Thanh Hề. Cậu biết cô là mẹ, nhưng kỳ quái, tại sao mẹ không quen biết cha con cậu đây? Mấy bác trai bác gái trước mắt vây ở trước mặt cậu, coi cậu như con khỉ trong vườn thú, hừ, cậu muốn nói cho ba cậu biết, nói những người này không có lễ phép, không hiểu phi lễ chớ nhìn (*).

(*): bất lịch sự

“Các người tránh ra hết đi, con muốn tìm mẹ.”

Tiểu Liêu là đốc công của khách sạn Tống Thành, thấy đứa bé trề môi ra vẻ người lớn: “Người bạn nhỏ, con lạc mất mẹ phải không? Nhà con ở đâu? Cô dẫn con đi tìm chú cảnh sát có được hay không?”

“Mẹ con ở chỗ này, các người tránh ra cho con, cản trở tầm mắt tìm mẹ của con rồi!” Đinh Đinh chống nạnh, khí thế hung hăng mà nói.

Triệu Thanh Hề nhìn thấy đứa bé mặc một bộ quần áo cao bồi, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn cô, lòng cũng mềm nhũn, cô và mẹ Đinh Đinh là cị em, mặc dù chưa từng gặp mặt nhau, nhưng liên hệ máu mủ vẫn còn, huống chi đời trước cô tiếc hận không có con, nếu Đinh Đinh là cháu của mình, cô liền coi cậu là ruột thịt thôi.

“Đinh Đinh.” Triệu Thanh Hề giơ tay lên.

Lập tức, hai hàng nước mắt của Đinh Đinh chảy dài: “Mẹ, mẹ đã đi đâu vậy? Đinh Đinh cho là mẹ không cần con nữa.”

Triệu Thanh Hề ngẩn ra, đứa bé đáng thương, từ nhỏ chưa từng thấy qua mẹ ruột.

Triệu Thanh Hề có một đặc điểm là dễ dàng mềm lòng với trẻ con.

Cô nắm tay Đinh Đinh, hỏi cậu có đói bụng hay không? Muốn ăn cái gì.

Đinh Đinh lại muốn cô ôm: “Mẹ, ôm ôm.” [ tha thứ cho một đứa bé chưa từng được mẹ ruột ôm qua, sau khi Long Thiên sinh ra đứa bé, không một lần ôm qua cậu ]

Tống Cẩn Thành nhìn gần nửa ngày: “Đinh Đinh, con kêu mẹ thật ra là vợ của chú, cho nên con phải gọi chú là ba. Bằng không con phải gọi cô là dì, như vậy con liền gọi chú là dượng.”

Đinh Đinh bĩu môi, muốn chiếm tiện nghi của mình? Cậu mới không có ngu như vậy đâu. Cô giáo vườn trẻ đã sớm dạy bọn họ xưng hô với người khác như thế nào: “Dì nhỏ!”

Triệu Thanh Hề phù một tiếng, cười to không dứt.

“Là ba hoặc là dượng.” Tống Cẩn Thành sửa sai lần nữa.

“Dì nhỏ.” Đinh Đinh bĩu môi, ôm lấy bắp đùi Triệu Thanh Hề, không chút do dự nói.

Triệu Thanh Hề ha ha mà cười: “Tống Cẩn Thành, thôi đi, so đo với một đứa bé để làm gì, đi, chúng ta dẫn nó đi ăn cơm.”

Ở trong tiệm ăn cơm. Triệu Thanh Hề đặc biệt phân phó đầu bếp làm món thanh đạm một chút, hai món một canh, một món thịt cá băm, một gà hầm nấm, một món canh xương với củ cải, hai người lớn và một đứa bé.

Tống Cẩn Thành cũng thật thích đứa nhỏ này, liền hỏi cậu làm thế nào tới đây được?

Đinh Đinh ngồi ở trên ghế nhỏ: “Trí nhớ của con rất tốt, đã sớm ghi nhớ địa chỉ ở trong lòng. Sau đó con thừa lúc bà vú ra cửa mua thức ăn, con liền len lén đến phòng của ba lấy tiền, sau đó ngồi xe tới đây.”

Triệu Thanh Hề ngẩn người, trẻ con phải được giáo dục từ nhỏ: “Đinh Đinh, về sau không thể tự mình chạy đến, bởi vì trên đường không an toàn, hơn nữa có rất nhiều chú xấu xa hay lừa gạt trẻ con.”

Ngay lập tức Đinh Đinh chỉ vào Tống Cẩn Thành đang cúi đầu ăn cơm nói: “Dì nhỏ chính là chú xấu xa.”

“Thằng nhóc này, nam nữ chẳng phân biệt được!” Tống Cẩn Thành nói đùa với cậu bé: “Chú xấu xa không thích đứa bé không có mẹ.”

Tống Cẩn Thành cũng chỉ vô tâm nói ra, không nghĩ tới lại nói trúng chỗ đau của Đinh Đinh, Đinh Đinh nức nở nghẹn ngào, để xuống thìa nhỏ: “Mẹ!”

Triệu Thanh Hề vỗ vỗ lưng của cậu: “Chú nói chơi với con thôi, đừng sợ nha.”

Tống Cẩn Thành nhận được ánh mắt trách cứ của Triệu Thanh Hề, cười cười, vợ anh có hào quang của một người mẹ hiền!

Đời trước Triệu Thanh Hề làm giáo viên ở trường học, có một nữ đồng nghiệp cùng tuổi cô, sau khi kết hôn sinh một đứa con gái, qua hai ba năm, lại phát hiện chồng ở bên ngoài nuôi tiểu tình nhân, sau khi đồng nghiệp cô phát hiện, lập tức quả quyết ly hôn với chồng, ly hôn thì đồng nghiệp cô yêu cầu con gái về mình, chồng cô ấy cũng đồng ý, anh ta ước gì hai mẹ con họ cút đi, để anh ta được đón cô tình nhân về nhà nhưng nhà chồng lại cứ muốn cháu gái. Sau đó lại nháo lên tòa án, bởi vì thế lực nhà chồng lớn, âm thầm động tay chân, kết quả con gái thuộc về nhà chồng.

Mỗi tuần đồng nghiệp cô đều đi thăm con gái, ngày hôm sau đi làm cũng không tránh khỏi oán trách —— con gái không hôn cô, cực kì xa lánh, sự cách biệt cũng càng ngày càng lớn.

Lúc con gái vừa được mười một mười hai tuổi, bắt đầu phản nghịch, xỏ lỗ tai, xâm mình, mặc quần áo kỳ dị, quen thanh niên qua internet, đêm không về ngủ. . . . . . Đồng nghiệp vì thế nhiều lần xin nghỉ đi tìm con gái, cầu xin con gái đi học cho giỏi, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin con gái trở về con đường tốt.

Kết quả có một ngày con gái đồng nghiệp cô ở trước cửa tiệm rượu nói với cô ấy, ban đầu là bà không cần tôi đấy, để cho tôi tự sinh tự diệt, hiện tại lương tâm trỗi dạy mới để ý tới tôi, tác dụng cái rắm gì. Kể từ lúc bà và cha tôi ly hôn, tôi đã sớm coi như mẹ tôi chết rồi.

Đồng nghiệp này trở về khóc lóc kể lể với Triệu Thanh Hề gần như là khóc đến thở không ra hơi.

Cho nên nói, đời sau không biết chuyện của đời trước, trong lòng liền dễ dàng sinh ra oán khí, đứa bé mười một mười hai tuổi là lúc dễ dàng phản nghịch, dạy dỗ không được thì dễ dàng học cái xấu.

Triệu Thanh Hề nghĩ thầm, Đinh Đinh chỉ có Đinh Duệ chăm sóc, Đinh Duệ lại bận bịu công việc, nhất định là có chỗ chăm sóc không chu toàn, cô quan tâm chút cũng là việc nên làm.

Đinh Đinh mở to đôi mắt sáng: “Mẹ, ba con xuất ngoại, cho nên tối nay con không trở về nhà, con muốn ngủ với mẹ.”

Tống Cẩn Thành nhất thời liền không vui, vợ của anh còn không có ngủ chung với anh, tại sao người khác có thể chiếm tiện nghi, Tống Cẩn Thành cau mày: “Không được!”

“Dì nhỏ! Dì nhỏ là chú xấu xa!” Đinh Đinh té nhào vào trong ngực Triệu Thanh Hề, hốc mắt hồng hồng: “Mẹ chưa từng ôm con ngủ, ô ô ô ô. . . . . .”

Trong lòng Triệu Thanh Hề cũng có chút ê ẩm, vỗ vỗ lưng của đứa cháu nhỏ, ý bảo Tống Cẩn Thành đừng chấp nhặt với thằng bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.