Edit: kimphuong172839
Triệu Thanh Hề để Đinh Đinh ăn xong cơm nước, muốn để cậu ở trong phòng mình vui đùa một chút, cô còn phải cùng Tống Cẩn Thành đi đến thị trường bất động sản xem một chút có cửa hàng nào tốt hay không, gảy bàn tính xuống, trù bị cho cái khách sạn Tống Thành thứ hai.
Cố tình, Đinh Đinh chính là muốn quấn Triệu Thanh Hề, hết cách rồi, Triệu Thanh Hề không thể làm gì khác hơn là mang theo Đinh Đinh cùng đi.
Tống Cẩn Thành vẫn có chút ghen.
Ông chủ bán phòng ốc nhìn thấy ba người, cười làm quen: “Ông chủ Tống, con trai của anh rất giống anh! Từ sóng mũi đến ánh mắt cái miệng kia đều giống nhau. Hai vợ chồng xinh đẹp, sinh ra đứa bé cũng xinh đẹp.”
“Thằng bé là cháu ngoại tôi.” Tống Cẩn Thành không nhịn được trả lời. Con mắt nào nhìn ra được anh và nhãi con này giống nhau?
“Ha ha, là tôi hiểu lầm. Vậy thì tốt, chúng ta nói tiếp chuyện phòng ốc. Tôi dự định cho thuê cái cửa hàng này, nếu ông chủ Tống có ý định mua lại, vậy tôi cũng sẽ nhường lại, giá tiền rẻ một chút.”
Triệu Thanh Hề hỏi giá bao nhiêu, kết quả lấy được là một cái giá trên trời.
Đây chính là cách thức làm ăn, chuyện buôn bán luôn để hai tay, trước tiên đưa giá tiền nhắc tới một đẳng cấp cao hơn, mới có không gian trả giá.
Tống Cẩn Thành có gần mười năm kinh nghiệm buôn bán, các hạng người muôn hình muôn vẻ anh đều từng thấy: “Ông chủ Hồ, mọi người đều là người làm ăn, cũng không cần giả bộ dối trá, nói giá thật sự, nếu như giá tiền thích hợp, tôi liền mua cửa hàng này, cái cửa hàng này cũng rất tốt, nhưng nếu như ông muốn bán ra với cái giá mới vừa rồi thì quả thực là si tâm vọng tưởng (*).”
(*): mơ mộng hão huyền.
Ông chủ Hồ nghe vậy mặt liền biến sắc, trước kia nghe người ta nói Tống Cẩn Thành mới vừa kiếm bộn một khoản, cho nên nâng giá tiền cao một chút không thành vấn đề, bây giờ tiếp xúc với Tống Cẩn Thành, nghe giọng điệu nói chuyện của đối phương, cảm giác giống như là đang giao thiệp với lưu manh, ông chủ Hồ bày ra một bộ ‘Cậu là quỷ nghèo còn giả bộ là người giàu có, tôi khinh bộ dáng của cậu’, nhếch khóe miệng cười: “Ông chủ Tống, nếu như cậu không trả ra cái giá tiền này, chúng ta cũng không còn gì để nói nữa. Trong túi không có tiền thì không nên tùy tiện khoe khoang khoác lác, nói ra làm chuyện cười cho người ta.”
“Mắt chó nhìn người thấp! Tôi chúc cái cửa hàng nhỏ này vĩnh viễn bán không được.” Tống Cẩn Thành nhíu chân mày: “Thanh Hề, chúng ta đi.”
“Cái gì, cậu mắng ai là chó đây?”
“Cái cửa hàng này của người nào, người đó chính là chó.” Tống Cẩn Thành lười quay đầu lại.
“Mẹ nó, quỷ nghèo chết tiệt, giả bộ giàu có à, làm trễ nãi thời gian của tao!”
Chờ ra khỏi cửa hàng, đi tới trên đường cái, Triệu Thanh Hề mới lên tiếng: “Tống Cẩn Thành, mới vừa rồi anh quá nóng giận rồi, chúng ta nên bình tĩnh nói với ông ta, có lẽ là có thể mua lại cửa hàng. Đối phương cố ý đề cao giá tiền là đang chờ anh cho ông ta cái bậc thang đi xuống, anh làm gì mắng ông ta như thế? Thiếu kiên nhẫn giống như anh vậy, làm sao làm được chuyện lớn?”
Trong lòng đàn ông nói chung đều có bản chất kiêu ngạo, Tống Cẩn Thành xưa nay nói một không hai, cũng cực ít nhìn ánh mắt người khác, Triệu Thanh Hề không đồng ý với anh, hơn nữa còn đứng ở góc độ của họ Hồ mà phán xét: “Anh làm sao lại không làm được chuyện lớn, họ Hồ không phải là một thứ gì tốt,em còn giúp ông ta nói chuyện, rốt cuộc ai mới là người đàn ông của em?”
“Em không có giúp ông ta nói chuyện. Em chỉ là đang nói lí lẽ. Hai cửa hàng trong tay ông chủ Hồ có diện tích lớn, vị trí địa lý thuận tiện cho việc đi lại, chúng ta nên nắm bắt thời gian bàn bạc tiếp, mà không phải là hành động theo cảm tình, nói trở mặt liền trở mặt, lại nói người nào vừa ăn căng bụng một khoản tiền lớn? Họ Hồ không phải đèn đã cạn dầu, trong lòng ông ta có mấy cân đòn chúng ta không rõ ràng lắm, nhưng mới vừa rồi anh không nên nổi nóng với ông ta, người làm chuyện lớn chân chính là phải lấy ra được khí thế, trấn được đối thủ. . . . . . Mới vừa rồi anh thật sự có chút lỗ mãng.” Triệu Thanh Hề nói có căn cứ.
“Em khỏi phải nói với anh những chuyện con gà con kê, anh không thích nghe. Còn chưa có cưới vào cửa, cùi chỏ đã rẽ ra ngoài. . . . . .” Tống Cẩn Thành cau mày nói xong, xoay người rời đi, cũng không quản trong tay Triệu Thanh Hề còn dắt đứa con nít.
Triệu Thanh Hề ngây người tại chỗ, quan điểm của hai người căn bản là không giống nhau, thoạt nhìn Tống Cẩn Thành là người có lòng dạ vô cùng thận trọng và đầu óc linh hoạt, anh làm buôn bán nhiều năm không thể nào phán đoán không ra cửa hàng trong tay ông chủ Hồ tương lai sẽ đưa tới hiệu quả kinh tế vượt qua suy tính của mọi người.
Tống Cẩn Thành nổ máy, nghiêm mặt, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về cành cây ngô đồng cao lớn phía trước, xe con 'ong ong' trong chốc lát, liền lái đi.
Triệu Thanh Hề nhìn chiếc xe nhả ra một luồng khói trắng, tức giận cắn răng, lập tức gọi điện thoại tới: “Tống Cẩn Thành, anh tức giận cái gì chứ?”
“Anh phát giận, thế nào? Khó chịu à? Anh còn không thoải mái đấy. Đinh Đinh có điểm nào giống anh, họ Hồ lại có thể nịnh hót nói là con anh, em quan tâm Đinh Đinh, nhưng về sau em cũng không thể mang theo nó đến nhà anh chứ? Đinh Đinh có ba, ba thằng bé còn là em rể hoặc là anh rể của em, em. . . . . .” Tống Cẩn Thành chợt dừng lại, im miệng.
“Ai nói muốn gả cho anh!” Triệu Thanh Hề bật thốt lên, ngay sau đó cắt đứt điện thoại.
Tống Cẩn Thành ngạc nhiên, trong lòng càng thêm tức giận, đóng lại điện thoại di động, tiện tay ném ở chỗ ngồi kế bên tài xế.
“Mẹ, mẹ và dì nhỏ cãi nhau sao?” Đinh Đinh ngửa đầu hỏi.
“Không có.” Triệu Thanh Hề bất đắc dĩ cười cười: “Đi, dì nhỏ dẫn con về nhà, nếu ông nội bà nội con không tìm được con sẽ sốt ruột.”
Không thấy cháu trai bảo bối, đối với gia đình có sự nghiệp lớn, căn cơ sâu dày, nhà giàu như nhà họ Đinh mà nói là một chuyện lớn, bắt đầu từ giữa trưa mười hai giờ đến xế chiều sáu giờ, ông cụ Đinh rung cây gậy được tạo thành từ gỗ quý không dưới nghìn lần: “Đồ ăn hại, rốt cuộc có tìm được Đinh Đinh hay không hả? Không tìm được tôi sẽ hỏi tội chúng bây; nếu như vẫn không có đầu mối thì gọi điện thoại cho thủ trưởng quân khu Viên, bảo anh ta dùng tới thiết bị tân tiến nhất lục soát, nhất định phải tìm ra cháu của tôi.”
“Dạ, dạ, ông chủ.” Quản gia cúi đầu khúm núm trả lời.
Qua mấy phút, đột nhiên bảo vệ gọi điện thoại vào: “Ông chủ, có một cô gái đưa cậu chủ nhỏ trở lại, bây giờ đang ở cửa chờ đi vào.”
“Đồ ăn hại, lập tức lái xe đưa bọn họ đi vào.” Ông cụ Đinh rung cây gậy lần nữa, gỗ thô gây chấn động ‘bùm bùm’ vang dội trên sàn nhà.
Tường rào cửa chính của nhà họ Đinh cách tòa nhà lớn tới 200-300 mét, có thể thấy được nhà họ Đinh cỡ nào giàu có và sung túc.
Triệu Thanh Hề cũng là lần đầu thấy trường hợp lớn như vậy, không nói đến cái cổng xa hoa hoành tráng màu trắng đứng bốn mãnh hán, chỉ một pho tượng điêu khắc đối diện cửa đang phun nước đã đủ khí phách.
Lấy kinh nghiệm sống hơn 30 năm của Triệu Thanh Hề, điêu khắc đúc đồng tuyệt đối là giá trị xa xỉ, tượng điêu khắc là một hình dáng thân thể con người, trong tay còn vuốt viên cầu cẩm thạch hình tròn.
Không nhịn được trong lòng nói lảm nhảm, trần trụi giàu có a!
Đang lúc ánh mắt mọi người ngàn lần khác thường nhìn soi mói, Triệu Thanh Hề dắt Đinh Đinh vào cửa chính vừa dầy vừa nặng của nhà họ Đinh.
Ông cụ Đinh vừa thấy đứa cháu nhỏ xuất hiện, lập tức hưng phấn giang hai tay, “Cháu nội ngoan, mau để cho ông nội bế nào.”
Cái gì tiểu gây sự, trái tim nhỏ, bảo bối nhỏ. . . . . . Từ gì cũng kêu tới rồi.
Sau một phen thân thiết với cháu trai, ông cụ Đinh để cháu trai ngồi ở trên đùi mình, sau đó mới nhìn lại người phụ nữ đứng trước mặt, ông vừa nhìn, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Long Thiên? Không phải cô đã chết rồi sao?”
“Ông nội, ai là Long Thiên vậy?” Đinh Đinh ngồi ở trong ngực ông cụ Đinh, bình thường Đinh Đinh thường nghe được hai chữ Long Thiên này, nhưng cậu cũng không biết Long Thiên là ai.
Ông cụ Đinh cười ha ha, dụ dỗ cháu trai: “Là một cô gái mà ông nội biết.”
Thấy phản ứng cả kinh của ông cụ, Triệu Thanh Hề bĩu môi, bày tỏ không thèm để ý.
Cô và Long Thiên có bề ngoài giống nhau như đúc, cô đã sớm có thể đón nhận.
“Cụ Đinh, con không phải Long Thiên, con là Triệu Thanh Hề. Buổi chiều Đinh Đinh và con ở cùng nhau, hiện tại con đưa cháu trở lại, đã để cho cụ lo lắng, xin lỗi.” Triệu Thanh Hề nói.
Ông cụ Đinh kinh ngạc nhìn lên nhìn xuống đánh giá Triệu Thanh Hề, mấy năm trước, con trai cứng đầu cứng cổ mọc rễ tình với con gái người hàng xóm, gây ra chuyện ám muội như vậy, ông đã bị tức đủ, cũng may sinh ra được đứa cháu trai hoạt bát khỏe mạnh, làm không khí trầm lặng ở nhà họ Đinh xuất hiện ánh mặt trời sáng rỡ, ông vốn oán giận Long Thiên, còn nhỏ tuổi đã u mê dẫn tới có đứa bé, cho nên sau khi sinh Đinh Đinh, ông liền mệnh lệnh rõ ràng không cho phép Đinh Duệ lui tới nhà họ Long, làm trễ nãi tương lai con trai ông, cơ nghiệp mấy chục năm của Đinh gia, Đinh Duệ không thể vì chút tình yêu với Long Thiên mà bị ngăn trở tay chân.
Đáng tiếc, không ngờ lại xảy ra tai nạn máy bay, toàn bộ người nhà họ Long gặp nạn. Mới có thể đưa đến Đinh Duệ cố ý không chấp nhận công ty của gia tộc, một mình đi ra ngoài phấn đấu gây dựng sự nghiệp.
Lúc này, ông cụ Đinh nhìn Triệu Thanh Hề, hừ lạnh nói: “Biết chúng tôi sẽ lo lắng cô còn mang theo đứa bé đi khắp nơi, nếu tôi truy cứu tới, có thể kiện cô tội lừa bán trẻ con.”
Sau khi ra oai phủ đầu, tiếp tục nói: “Nói đi, cô và Đinh Đinh không quen không biết, là thế nào gặp gỡ nhau? Người gác cổng nhà họ Đinh tôi rất nghiêm khắc, Đinh Đinh mới mấy tuổi, không có bản lãnh dưới mười mấy con mắt chạy ra ngoài, chẳng lẽ là cô xui khiến hay sao? Hay là cô mua chuộc nhân viên của tôi?”
Đánh ngược lại mình? Triệu Thanh Hề ngạc nhiên, cô không chỉ tốt bụng chăm sóc cho Đinh Đinh, còn đưa đứa bé trở lại, không có một câu cảm ơn, ngược lại bị đối phương vu oan, còn muốn truy cứu trách nhiệm hình sự với mình? Tức giận, phẫn nộ nói: “Thưa cụ, con và Long Thiên là chị em song sinh, theo lý thuyết con chính là dì nhỏ của Đinh Đinh, hơn nữa con cũng không biết nhà họ Đinh của cụ ở nơi nào, là Đinh Đinh nói cho con biết địa chỉ, con mới có thể an toàn đưa thằng bé trở lại. Cụ nói con mua chuộc nhân viên của cụ, ha ha, buồn cười.”
“Cô và Long Thiên là sinh đôi?” Ông cụ Đinh kinh ngạc nói: “Không trách được dáng dấp giống nhau như đúc. Được rồi, nếu là chuyện như thế, vậy tôi liền không truy cứu nữa, hiện tại cô có thể đi được rồi.”
Triệu Thanh Hề “O__O” . . .