Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Chương 72: Chương 72




Đường Vực, dường như em đã không còn lo lắng về cái định luận mười phần thích của anh nữa rồi. Dù cho anh không thích em cả mười phần, dù anh không mê đắm em nhiều đến thế cũng không sao.

Anh vẫn có thể dễ dàng làm em vui, làm em thích thú.

_ “Nhật ký Tiểu Đường Tâm”_

Đường Hinh còn đang ngồi trên sô-pha, đang do dự xem không biết có nên gọi điện cho Đường Vực hay không thì đột nhiên WeChat bị “oanh tạc” đến mức điện thoại rung bần bật. Cô ngây ra, mở WeChat...

Vưu Hoan: “Tổng giám đốc Đường xử trí hơi bị được đấy, khi nãy là mình hiểu lầm anh ta rồi. Nữ đại gia cậu sướng nhất rồi, sau này cậu thành nữ vương luôn rồi.”

Chung Nghiên: “Chị họ, chúc mừng chị, em và các bạn học đều rất ngưỡng mộ chị.”

Minh Tiểu Chủ: “Bao nhiêu chờ đợi đều đáng giá.”

Hàn Tiêu Tiêu: “Cả công ty đều phát điên rồi! Đường Hinh, cô sắp thành bà chủ của bọn tôi hả?”

...

Còn cả đống cô dì chú bác, anh chị em, họ hàng gần xa, bà con khối phố nhắn tin thăm hỏi. Đường Hinh xem lướt qua một lượt, đầu óc ngơ ngẩn mở khung chat với Đường Đinh Đinh. Đường Đinh Đinh gửi liền mấy tấm ảnh, đều là hình tin nhắn và bình luận trên Weibo của cô nhóc, cư dân mạng náo nhiệt chạy tới bày tỏ thông cảm với cô.

Đường Hinh nhìn thấy bình luận có nhiều lượt “thích” nhất — “Thế nên, công ty Thời Quang đầu tư cho “Dệt một giấc mộng cho anh” không phải là để “đo ni đóng giày” cho Đường Đinh Đinh mà vì Đường Vực muốn cưng chiều bạn gái hả? Tự dưng thấy Đường Đinh Đinh đáng thương ghê cơ.”

Đường Đinh Đinh gửi một icon hình tự ôm lấy mình, nói với vẻ đáng thương: “Rốt cuộc em đã làm gì sai mà bị xử tội công khai thế này? Toàn bộ cư dân mạng giờ đều biết anh em tôi không phải vì em mà đầu tư vào phim. Chị mới là người chiến thắng cuối cùng, chị phải bồi thường cho em đi!”

Đường Hinh: “......”

Lòng khẽ xao động, cô lập tức mở Weibo.

Trong video, người đàn ông mặc âu phục màu đen đường may tinh tế, tư thế hơi lười nhác tựa vào ghế sô-pha, cả người toát ra phong thái lạnh lùng, ngoại hình đẹp trai tuấn tú, nụ cười nhàn nhạt phản bác lời của người dẫn chương trình:

“Không phải.”

“Bởi vì cuốn sách này là do bạn gái tôi viết, cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô ấy.”

“Vai nữ chính là do cô ấy và Lục Chi Hành tuyển chọn, hình tượng vô tình lại phù hợp, em gái tôi cũng thuận theo đó mà đồng ý thôi.”

...

Trên Weibo chỉ “thả thính” đoạn video dài hai phút này. Đường Hinh như thể vừa nín thở vừa xem, xem xong một lượt lại xem lại. Mấy câu nói đó như khắc vào lòng cô, cô chỉ nghe một lần cũng đã có thể nhớ kỹ thần thái của anh, giọng nói của anh, từng lời từng chữ của anh.

Xem lần thứ hai, anh vừa lên tiếng, cô đã không kìm được cảm giác chua xót nơi đầu mũi, hai mắt cũng đỏ lên.

Tên Đường Vực móng heo này, thế mà chẳng nói với cô tiếng nào, im ỉm im ỉm tự mình công khai.

Cô chẳng biết gì cả...

Cô vừa thầm mắng anh vừa xúc động gọi điện video cho anh, cô chẳng màng gì cả, chỉ muốn được nhìn thấy anh, được nghe giọng nói của anh, video cũng dược, người thật cũng được...

Cuộc gọi video được kết nối nhanh bất ngờ...

Đường Vực đang ở tầng dưới chờ thang máy, tay cầm điện thoại xem tin tức, đúng lúc có cuộc gọi video của cô, anh nhìn lên màn hình điện tử trong thang máy, vẫn nhận cuộc gọi được.

Video kết nối, Đường Hinh nghe thấy một tiếng “Ting“.

Cô nhìn màn hình điện thoại chăm chú, trong mắt hiện ra hình ảnh cửa thang máy lạnh như băng, video giật một thoáng, khuôn mặt điển trai của anh xuất hiện. Cô cắn môi nhìn hình ảnh trong video chằm chằm, bỗng nhiên như bị nghẹn, không nói nổi nên lời.

Đường Vực nhìn cô gái đáng thương trong video, hai mắt long lanh đẫm nước mắt, anh hơi giật mình, đoán được cô chắc chắn đã đọc tin tức trên mạng, lại không ngờ cô sẽ khóc, lòng anh lập tức mềm lại, dịu dàng hỏi: “Sao lại khóc?”

“Sao lại không...” Cô nói nhỏ, hai mắt ướt nhòe nhìn chằm chằm hai bên tường thang máy lạnh lẽo, bên cạnh anh cũng không có ai, “Anh đang ở đâu thế?”

Đường Vực ấn số tầng, cửa thang máy từ từ khép lại, anh hạ giọng nói: “Trong thang máy.”

Cô cũng không hỏi là thang máy ở đâu, cắn môi nói: “Đường Vực, sao anh không nói cho em biết.”

“Nói cho em biết thì đâu còn là niềm vui bất ngờ.” Đường Vực tay đút túi quần, vốn anh cũng không định làm lớn đến vậy, nhưng đúng lúc ảnh chụp hai người bị đăng trên Weibo, cô bị các fan mắng chửi, lại nhân cơ hội chương trình đến lúc phát sóng, anh thậm chí chẳng cần ra tay, đoàn đội chương trình đã tự tìm cách quảng cáo, hiện giờ tỷ suất người xem của chương trình kia hẳn là tăng vọt. Anh nhìn hai mắt cô còn đỏ hoe, cúi đầu cười cười, nói: “Đừng khóc mà.”

Giây tiếp theo, video bỗng bị gián đoạn.

Đường Hinh có cuộc điện thoại gọi đến, là bà Chung Lệ gọi.

Cô không do dự ngắt máy.

Không cần nghĩ cũng biết bà Chung Lệ gọi đến vì chuyện gì, chắc chắn là mẹ cô cùng bố cô Đường Đại Vĩ đã nhìn thấy tin tức, chờ cô nói chuyện xong với Đường Vực rồi hẵng hay.

Video lại kết nối.

Đường Hinh vừa ủ rũ vừa thẹn thùng cúi đầu, lẩm bẩm: “Em có muốn khóc đâu.”

Nhưng mà không nhịn được.

Cô vốn không phải người thích khóc mà.

Ting...

Cửa thang máy mở ra.

Đường Vực bước nhanh ra khỏi thang máy.

Điện thoại của Đường Hinh lại rung lên báo có cuộc gọi, lần này là ông Đường Đại Vĩ.

Cô do dự một giây rồi vẫn ngắt máy.

Giây tiếp theo, cô nhìn thấy trong video trần nhà cùng dãy hành lang quen thuộc, tim cô vì hưng phấn mà đập thình thịch. Điện thoại trong tay Đường Vực hạ xuống, từ góc độ này rất có tính thách thức đối với ngoại hình, dáng người cao gầy đó lại không vì thế mà bị ảnh hưởng tí nào, anh hạ giọng nói: “Mở cửa cho anh.”

Hai mắt Đường Hinh sáng lên, hoang mang bối rối nhảy xuống từ trên sô-pha, loạng quạng chạy ra cửa, mở cửa rất mạnh.

Cả người anh vương hơi lạnh đứng ngoài cửa, cuộc gọi video vẫn còn kết nối, anh cũng không ngắt, cúi đầu nhìn đôi chân mịn màng bé nhỏ của cô, lách người đi vào nhà, cầm lấy điện thoại trên tay cô, để điện thoại của cô và điện thoại của anh trên ngăn tủ.

Hai người một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, im lặng nhìn đối phương chăm chú, hai trái tim như thể kết nối, người này có thể cảm nhận được nhịp tim đột nhiên rộn ràng của người kia.

Đường Vực giơ tay, bàn tay chai sạn vuốt ve khóe mắt của cô. Cô đột ngột tiến tới lao vòng lồng ngực rắn chắc của anh, ôm lấy cổ anh, môi cô tiến gần môi anh, khi khoảng cách chỉ còn hai centimet, cô lại đột nhiên dừng lại. Hàng lông mi dày chớp chớp không ngừng. Hai thở của hai người hoa vào nhau, gấp gáp hỗn loạn, máu trong người như sôi sục len lỏi. Yết hầu anh khẽ dao động, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, nhắm mắt cúi đầu hôn lên môi cô, cắn môi cô, giọng nói nghẹn lại: “Em do dự gì thế? Muốn anh chủ động à?”

“Vâng...” Cô mơ hồ vâng một tiếng, cả người tê dại như bị điện giật, “Em thích anh chủ động.”

Anh cười khẽ, hôn lên môi cô, đầu lưỡi tiến vào, nụ hôn vừa nồng nhiệt vừa phóng đãng, không hề kiềm chế.

Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Đường Hinh ưm một tiếng, trong nháy mắt lấy lại tỉnh táo.

Chắc chắn là ông Đường Đại Vĩ gọi tới.

Cô giãy giụa vài cái, Đường Vực lại dứt khoát đè tay cô lại, siết chặt lấy eo cô, một tay tiến vào từ vạt áo len rộng thùng thình của cô, đã có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai. Cả người Đường Hinh run rẩy, áp sát ngực anh, cảm thấy cơ thể anh nóng lạ thường. Hai người đứng ở huyền quan mê đắm quấn lấy nhau không thể tách rời. Chuông điện thoại vang lên lần thứ ba.

Đường Hinh cuối cùng cũng có thể thở hổn hển một giây, cô vội vàng nói: “Em... là bố em gọi điện...”

Nếu còn không nhấc máy, lần sau gặp lại cả hai người đều sẽ bị đánh mất thôi.

Đường Vực khựng lại, cũng lập tức tỉnh táo, lấy lại lý trí.

Đường Hinh nhón chân lên giày anh, với lấy điện thoại, nhận cuộc gọi, tiếng nói hung hăng của ông Đường Đại Vĩ lập tức vang lên: “Bố nói này con gái, sao con dám ngắt điện thoại của bố hả? Con vừa làm gì mà ngay cả điện thoại cũng không nhận?!”

Đường Hinh: “......”

Mặt cô đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Đường Vực.

Anh nở nụ cười nhàn nhạt nhìn cô, còn thuận tay giúp cô sửa sang lại quần áo trên người, vén mái tóc rối ra sau vành tai.

Đường Hinh cúi đầu, hắng giọng: “Bố...”

Vừa mới lên tiếng đã bị ông Đường Đại Vĩ ngắt lời: “Đừng gọi tôi là bố! Cô còn coi tôi là bố cô hả? Lúc trước tôi đã nói với cô thế nào hả? Cô giỏi lắm, dám hẹn hò với tên đầu đường xó chợ đó thì thôi đi, còn công bố cho cả thiên hạ đều biết.”

“......”

Đường Hinh nhìn Đường Vực, ý bảo anh đừng nói gì cả, cô cầm điện thoại đi vào nhà, bất đắc dĩ giải thích: “Anh ấy không phải tên đầu đường xó chợ, anh ấy tên là Đường Vực, bố tra Baidu Bách Khoa có thể thấy trang thông tin của anh ấy, anh ấy là người đứng đắn.”

Đường Vực đang cởi áo khoác, tay bỗng khựng lại, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô.

Anh bước tới, ngồi bên cạnh cô, ra hiệu cho cô mở loa ngoài.

Đường Hinh hơi do dự nhưng rồi vẫn mở loa ngoài.

Giây tiếp theo, giọng nói của ông Đường Đại Vĩ đã oang oang trong phòng khách: “Thằng đấy thì đứng đắn cái gì? Ông đây còn chưa biết chuyện hai đứa mày yêu đương đâu! Còn chưa gật đầu đồng ý đâu đấy! Thằng nhãi đấy cũng ghê gớm nhỉ! Có phải nó cố tình công khai trên chương trình để quảng cáo cho phim không thế?”

Đường Hinh: “......”

Đường Vực: “......”

Hai người liếc nhìn nhau, Đường Hinh nhìn Đường Vực với vẻ vô tội.

Đường Vực cầm cốc nước trên bàn uống mấy ngụm, nước lạnh, rất phù hợp. Anh cầm lấy điện thoại, sắc mặt bình thản lên tiếng: “Chú ạ, việc này là do cháu suy xét thiếu cẩn trọng, cháu xin lỗi chú. Nhưng cháu tuyệt đối không lấy chuyện này ra...”

Ở đầu day bên kia, ông Đường Đại Vĩ và bà Chung Lệ không ngờ Đường Vực cũng đang ở đây, sững người mất vài giây, ông Đường Đại Vĩ tức giận quát: “Ai là chú của cậu! Cậu nhìn lại mình xem, hết Minh Chúc lại tới Lục Chử Ninh...”

“Bố!”

Đường Hinh vội vàng ngắt lời, tắt loa ngoài điện thoại, nói nhỏ vào tai Đường Vực: “Anh vào phòng ngủ chờ em đi, lát nói sau.”

Đường Vực nhìn cô với vẻ bất lực, không động đậy.

Cô dùng cả tay cả chân đẩy anh, đá anh, “bẩy” anh đi.

Đường Vực nhìn cô không dời mắt, im lặng hai giây rồi đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh. Đường Hinh nhìn theo bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh đến khi khuất hẳn, mới cẩn thận che lại loa điện thoại, ra ngoài ban công nói nhỏ: “Bố, con thích anh ấy.”

Khí thế hừng hực của ông Đường Đại Vĩ cứ thế tịt ngóm, đột nhiên không biết phải nói gì.

Đường Hinh mím mím môi, nghe tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đông đen kịt, ngay cả ánh đèn cũng lạnh lẽo, cô hạ giọng lặp lại: “Bố, con thích anh ấy, thích từ rất lâu rồi.” Cô nói tiếp: “Những lời đồn trên mạng đều nửa thật nửa giả, anh ấy đã công khai quan hệ như vậy chắc chắn đã phải suy xét rất nhiều. Bố thử nghĩ mà xem... anh ấy đường đường là CEO của một công ty niêm yết, cưới một ảnh hậu có lợi hơn hay cưới con có lợi hơn? Đương nhiên con cũng không thèm để ý những chuyện đó, dù cho con thích anh ấy đi chăng nữa thì con vẫn là chính con, con cũng không quên bố đã dặn con thế nào, phải biết yêu bản thân mình.”

Ông Đường Đại Vĩ và bà Chung Lệ liếc nhìn nhau, bà Chung Lệ hừ một tiếng, nói: “Mẹ đã biết hai đứa có gì đó với nhau rồi mà, lúc trước mày còn dám chối, giờ thấy tự tát vào mặt thấy đau chưa?”

Đường Hinh: “......”

Cô cạn lời, ngửa đầu nhìn trời thừa nhận: “Đau.”

Ông Đường Đại Vĩ hừ lạnh: “Đừng tưởng thế là bố sẽ tha cho nó, cứ tưởng làm thế là oai oách lắm đấy. Bố chỉ thấy lúc trước con đã phải chịu thiệt thòi như thế nào, chuyện này không dễ bỏ qua thế đâu.”

Thật là...

Không chịu thiệt dù chỉ một chút mà.

Đường Hinh chỉ có thể ra đòn “sát thủ”, nhõng nhẽo làm nũng: “Thế để lần sau gặp bố mắng anh ấy được không? Hôm nay thì thôi đi, đi mà? Ông bố tướng cướp à...”

Ông Đường Đại Vĩ: “......”

Một lúc sau, bà Chung Lệ bình tĩnh lên tiếng: “Hai đứa các con có phải đang sống chung rồi phải không? Vốn đã ở cạnh nhà nhau rồi. Mẹ nói cho con biết, con phải tự bảo vệ mình đấy, dù có ngủ với nhau thật thì cũng phải chú ý phòng tránh! Kiềm chế vào!”

Mặt ông Đường Đại Vĩ lập tức đen sì: “Thằng đấy dám à!”

Đường Hinh: “......”

Nghĩ cái gì vậy trời!

Mặt cô đỏ lên, mơ hồ vâng vâng dạ dạ: “Anh ấy đang bị thương, không có sức đâu. Bố mẹ đừng nghĩ nhiều!” Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của đầu dây bên kia, lập tức chào tạm biệt, cúp máy.

*****

Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh đèn từ phòng khách xuyên qua khe cửa le lói chiếu vào bên trong. Đường Hinh đẩy cửa ra, trong cảnh tranh tối tranh sáng nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào đầu giường mình. Đường Vực đã cởi hai nút cổ áo sơ-mi, để lộ yết hầu gợi cảm, lười nhác tựa vào đầu giường, ung dung ngồi chơi bộ bài Tarot mà cô để trên tủ đầu giường.

Thấy cô đi vào, anh ngoắc ngoắc ngón tay.

Đường Hinh bước tới, bị anh túm lấy, ngồi trên đùi anh, anh tì cằm lên vai cô, hạ giọng hỏi: “Em vừa nói gì hả?”

“Bố mẹ em rất không vui, lần sau gặp mặt chắc anh sẽ phải chịu khổ một chút...” Cô nói thật, xoay người ôm lấy anh, áo len trên người ngắn, cô vừa động đậy đã để lộ vòng eo trắng nõn, cô nghiêm túc nhìn anh, hỏi: “Anh có sợ không?”

“Em muốn anh trả lời thế nào?”

Anh uể oải ôm lấy eo cô, thản nhiên nhìn cô.

“... Đương nhiên là nói thật.”

Tay Đường Vực dán lên vòng eo để lộ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó đè cô xuống giường, vùi đầu vào hõm cổ cô, khẽ bật cười, dường như đang trêu đùa cô: “Anh đã làm chuyện này chuyện kia với em, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm, nếu bố em thực sự muốn đánh anh, anh cũng chấp nhận.”

Đường Hinh: “......”

Chuyện này chuyện kia gì?

Có hả?

Tim cô đập thình thịch, quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, nuốt nước bọt, thì thầm hỏi:

“Đường Vực, Đường Vực “bé” khỏe chưa?”

“......”

Anh không nghe rõ, hoặc nói đúng hơn là không dám chắc có phải cô đang hỏi cái mà anh đang nghĩ hay không, anh chống người dậy, cụp mắt nhìn cô, hạ giọng hỏi: “Đường Vực “bé”?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.