Đường Vực, một người đàn ông vừa lạnh lùng, thanh cao vừa nghiêm cẩn thế mà lại nói những lời âu yếm, cợt nhả. Em vẫn còn có thể thích anh nhiều hơn một chút, còn nhiều hơn cả mười phần nữa cơ, nhiều hơn cả thế.
_ “Nhật ký Tiểu Đường Tâm”_
Không biết có phải do ảo giác hay không, Đường Hinh cảm thấy Đường Vực cố ý nhấn vào chữ “bé” kia, cô căng thẳng chớp chớp mắt vẻ vô tội. Cô cũng không cảm thấy cách gọi của mình có gì sai, chẳng lẽ muốn cô gọi “nó” như trong mấy cuốn tiểu thuyết 18+ à?
Điều cô sợ nhất là anh cảm thấy cô không biết ngượng ngùng là gì.
Nhưng là đàn ông, dù có lạnh lùng nghiêm cẩn đến đâu, đối với chuyện này cũng rất để ý, đặc biệt là lúc ở trước mặt bạn gái, Đường Vực cũng không phải ngoại lệ. Anh nở nụ cười như có như không nhìn cô, trong ánh mắt chứa nhiều suy nghĩ sâu xa, nhìn đến mức tim Đường Hinh đập thình thịch.
Anh vuốt ve eo cô, bỗng phá ra cười, hạ giọng trêu chọc cô: “Công khai quan hệ làm em vui đến thế cơ à? Vui tới mức muốn hiến thân luôn hả?”
Đường Hinh: “......”
Mặt cô đỏ lên, lại thấy ảo não, bỗng nhiên cô ôm choàng lấy cổ anh, ngửa đầu áp môi mình lên môi anh. Đường Vực hơi nheo mắt, bị cô nhào tới như vậy có phần không thoải mái, cô dường như chẳng bao giờ biết dịu dàng là gì, mỗi lần chủ động hôn anh đều lao vào như vậy.
Anh thầm thở dài, bàn tay đỡ lấy gáy cô, ngậm lấy môi cô hôn sâu, cũng chẳng hề dịu dàng.
Bạn gái anh cứ như có máu M vậy.
Nếu cô đã thích cách thức kích động mãnh liệt này, anh là đàn ông, không có lý do gì không chiều theo phối hợp với cô. Đường Hinh bị anh hôn tới mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết hình tượng của cô trong lòng anh đã biến thành người có máu M.
Trong phòng vừa tối lại yên tĩnh, vừa bay bổng lại mờ ám, không khí trở nên vừa nóng lại ẩm ướt. Cục Bông không biết từ lúc nào đã chạy từ phòng khách vào phòng ngủ, cả người lông dày nằm ườn trên thảm, ngửa cái đầu xù xù, hai mắt tròn xoe tò mò nhìn hai người đang quấn lấy nhau trên giường, âm thanh của nụ hôn và tiếng thở gấp gáp khiến người nghe đỏ mặt.
Đường Vực ôm lấy Đường Hinh, vùi mặt vào hõm cổ cô khẽ hôn, hơi thở nóng rực.
Cả người Đường Hinh run lên, há miệng cố gắng hít thở, trong người bỗng có cảm giác không ổn. Cô mơ màng mở mắt, đầu như có luồng điện đánh thẳng vào, trong tức khắc lập tức tỉnh táo, tay vội vàng tóm lấy chiếc áo sơ-mi đang căng chặt của anh.
Cô nhắm mắt, vừa ngượng ngùng vừa bối rối nói với anh: “Đường Vực... chuyện này... anh đừng quá kích động, em đã quên mất một chuyện...”
“Ừ?” Giọng anh khàn khàn.
“Em... còn chưa qua “đèn đỏ“.”
Lúc đầu là người “khơi mào kích động”, giờ cô áy náy khôn tả, cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể anh khiến đầu óc cô càng rối tung rối mù.
“......”
Nhờ luồng ánh sáng dịu dàng hắt vào từ khe cửa, Đường Vực nhìn cô gái nhỏ dưới thân mình đang mặt đỏ bừng luống cuống. Hai mắt anh đỏ ngầu, anh hít một hơi thật sâu, xoay người ôm lấy cô, tiếng cười khàn khàn: “Vốn anh cũng không định làm gì, em nghĩ đi đâu thế hả?”
Đường Hinh chớp chớp mắt, ánh mắt hướng xuống dưới, nói nhỏ: “Nhưng mà anh...”
Đường Vực nhắm mắt, cố gắng kìm nén nói: “Là phản ứng bình thường thôi.”
Đường Hinh: “......”
À, cô đảo mắt, nói thế có nghĩa như vậy là bình thường hả?
Đường Vực sợ cô lại suy nghĩ lung tung, đưa tay xoa đầu cô, giọng nói anh khàn khàn: “Dù cho hôm nay không phải kỳ sinh lý của em thì anh cũng không thể làm gì em được, đừng nghĩ linh tinh.”
Cô ngạc nhiên, ngồi dậy nhìn anh, hỏi: “Vì bố em à?”
Đường Vực lườm cô, thấy cổ áo rộng làm lộ một bên vai trắng nõn của cô, anh hít một hơi thật sâu, cũng ngồi dậy, giúp cô chỉnh lại quần áo, sửa sang lại chỉnh tề, anh mới với tay cầm lấy cái gối đặt lên đùi, áo sơ-mi cởi ba nút, tư thế uể oải dựa vào đầu giường.
Cô nhìn chằm chú vào chỗ anh dùng gối che lại rồi lập tức nhìn lảng sang nơi khác, sau đó quay lại nhìn anh, hai vành tai ửng đỏ, lẩm bẩm: “Anh bảo thủ đến thế cơ à?”
Đường Vực: “......”
Đường Hinh lại nói: “Dù chúng mình có làm thật thì bố em cũng có biết đâu.”
Đường Vực bỗng nhíu mày, kéo cô lại gần rồi ôm lấy cô, anh cụp mắt nhìn cô gái nhỏ, nói: “Em đang lo lắng gì thế?”
Đường Hinh hơi giật mình, lắc đầu, đáp: “Không có.”
Đường Vực hơi mím môi, nhìn cô như thể muốn nghiên cứu phản ứng trên nét mặt cô, một lúc lâu sau, anh mới bật cười, nói: “Vừa bị bố em mắng cho một trận, dù cho anh có động lòng thật thì cũng không thể cứ thế qua loa lôi em lên giường. Anh công khai mối quan hệ của chúng mình cũng không phải vì chuyện này, anh chỉ nghĩ nếu đã bị chụp ảnh lại thì cũng không cần phải lén lút làm gì, cũng không muốn em bị người ta hiểu lầm, chạy theo chửi mắng.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô, nói tiếp: “Bố mẹ em nuôi nấng em, dạy em phải biết kiêu hãnh, biết tự tôn, không thể để bản thân chịu khổ sở, điều này rất đúng. Thậm chí còn đúng hơn những gì bố mẹ anh dạy, thấy ngay Đinh Đinh không thể kiên cường được như em, nếu không phải có anh theo dõi, chắc con bé cũng không thể giữ được lý trí tỉnh táo. Nếu trên một phương diện nào đó anh có thể chăm sóc cho em tốt hơn thì vì sao anh lại không làm chứ?”
“Bố mẹ em bên đó nuôi dạy em tốt như vậy, khi em đến bên anh, về mặt cuộc sống vật chất anh có thể đảm bảo cho em sống sung túc nhưng về hạnh phúc tinh thần anh lại không biết mình có thể làm được hay không, dù gì chí ít anh cũng không thể làm tệ hơn so với những gì bố mẹ em đã làm.”
“Ở bên anh, em vẫn là chị đại, có chuyện gì anh sẽ chống đỡ cho em, tuyệt đối không để em chịu thiệt thòi hay tủi thân.”
“Hiểu không?”
Anh đột nhiên nhớ đến tâm trạng lúc trước khi đọc quyển sách của cô, nhớ tới những lời hàm ý mà cô giấu trong trang lót của cuốn “Dệt một giấc mộng cho anh”, nhớ tới bí mật cô chôn vùi trên Weibo, anh bỗng hiểu ra, có lẽ cô chẳng phải người có máu M hay gì cả.
Cô chỉ đơn thuần muốn thông qua cách thức kích động mãnh liệt này để che giấu những nỗi bất an, những mặt yếu mềm của bản thân đằng sau vẻ ngoài cứng rắn.
Hai mắt Đường Hinh đỏ lên, trong lòng cảm động khôn tả, cô cọ cọ đầu lên ngực anh, nói: “Đường Vực, em rất thích anh.” Với tài lực cùng quyền uy của Đường Vực, anh thực sự có thể chống đỡ cho cô, có lẽ cô vẫn có thể là một chị đại, vẫn có thể “coi trời bằng vung” như thế này.
Anh hơi khựng lại, phì cười: “Ừ, anh cũng thích em.”
Cô lại bật cười khanh khách, nói: “Có nhiều tiền thích thật.”
Đường Vực: “......”
Cô lại ngẩng đầu hôn anh.
Nét mặt anh hơi cứng lại, cụp mắt nhìn cô ra vẻ lạnh lùng.
“Em chỉ là đang tới ngày “đèn đỏ” thôi mà, ngay cả hôn cũng không được à?” Cô nhõng nhẽo.
“......”
Đầu óc hoạt động kiểu gì thế!
Đường Vực hít sâu một hơi, hôn lên môi cô, hạ giọng dỗ dành: “Anh về nhà trước đã, lát lại sang.”
Đường Hinh chớp chớp mắt, cố tình ôm chặt lấy anh không buông: “Sao phải về nhà.”
Đường Vực im lặng một lúc rồi cắn vành tai cô, nói: “Em thử đoán xem?” Người cô run lên, anh nhân lúc này kéo cô ra, đựng dậy khỏi giường, đi được hai bước lại quay đầu nhìn cô, nói: “Anh về đi tắm, em nghĩ cái gì thế?”
Cũng không đợi cô trả lời, anh đã đi luôn.
Đường Hinh ngồi trên giường, mặt hơi đỏ lên, đột nhiên cô lồm cồm bò ra khỏi giường, xoa xoa người Cục Bông đang nằm trên thảm rồi bước ra cửa. Cô đứng trước cửa nhà Đường Vực, nhập mật mã là sinh nhật mình, cửa thực sự mở được.
Một lát sau, người đàn ông bước ra từ cửa phòng ngủ, áo sơ-mi đã cởi hết khuy, lộ ra đường cong cơ bắp trên cơ thể, thắt lưng cũng đã tháo, khoá quần kéo một nửa, cả người toát lên vẻ đẹp gợi cảm.
Đường Hinh sững sờ đứng trong phòng khác, hơi thở nghẹn lại.
Anh hơi nheo mắt, nhìn “chị đại” vừa lén la lén lút đột nhập vào nhà mình, hơi thở dồn dập, quay người bước vào phòng tắm, nói: “Ở ngoài chờ anh.”
“......”
Đường Hinh cắn môi, đột nhiên bước nhanh theo sau anh, nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm trong phòng ngủ, cô không do dự vặn nắm đấm cửa bước vào.
Đường Vực đã cởi áo sơ-mi, vai rộng eo thon, những đường cong cơ bắp trên người rõ nét hoàn mỹ. Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt hơi lạnh lùng, yết hầu lại không thể kìm chế mà dao động. Anh hơi mất bình tĩnh, bật cười: “Em tới nhìn lén hả?”
“Chị đại” nhà anh đỏ mặt bước tới, áp mặt vào lồng ngực anh, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, thì thầm: “Em tới giúp Đường Vực “bé”, làm quen với nó một chút.”
“......”
Một lát sau...
Lưng cô áp vào tường gạch sứ lạnh lẽo, anh ghé vào tai cô, thở hổn hển, hỏi: “Bé không?”
Chị đại: “......”
Khóc không ra nước mắt.
*****
Sáng hôm sau, Đường Hinh lại đi làm muộn một tiếng. Cô vừa tới văn phòng, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía cô, đồng nghiệp nam nhìn cô với vẻ mờ ám, đồng nghiệp nữ lại tỏ vẻ hâm mộ.
Cô đột nhiên luống cuống, cố giữ sắc mặt bình tĩnh như bình thường chào hỏi mọi người: “Chào.”
Nói xong liền đi nhanh vào phòng làm việc.
Vừa bước qua cửa đã lại đón một đống ánh nhìn chăm chú.
Phùng Trình vừa cười vừa trêu ghẹo cô: “Đường Tâm à, giờ cô nổi tiếng lắm nha, định bước chân vào giới nghệ sĩ hả?”
Đường Hinh ngồi xuống, mở máy tính, nghiêm túc nói: “Không, tôi không dám.”
Một biên kịch khác ngồi bên cạnh thò đầu qua, hỏi nhỏ: “Cô còn đau bụng “đèn đỏ” à? Hôm nay lại đến muộn.”
“Còn hơi đau...” Cô mặt không biến sắc nói dối, tay cầm con chuột còn hơi run.
“Thế cô lại uống nước đường đỏ đi, thêm mấy viên táo đỏ vào nữa, tôi có nè.”
“Được, cảm ơn nha.”
Vì chuyện tối hôm qua quá ầm ĩ, Weibo Đường Đinh Đinh bị “oanh tạc” liên tục, cô nhóc nghe theo sự sắp xếp của người đại diện, đăng một bài Weibo.
Đường Đinh Đinh (tài khoản xác thực): Ngay từ đâu tôi thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện đi đóng phim. Khi đạo diễn Lục Chi Hành và chị Đường Tâm chọn tôi, tôi đã rất bât ngờ, nhưng tôi thật lòng chưa từng có ý định bước chân vào giới nghệ thuật. Giờ chắc hẳn mọi người đều đã biết, tôi mang theo vốn đầu tư vào đoàn làm phim vì anh trai tôi muốn theo đuổi chị dâu, vậy nên những lời đồn đại vô căn cứ trên mạng ác ý nhắm vào chị Đường Tâm nên biết tiết chế lại. Tôi đã chứng kiến anh trai mình theo đuổi chị Đường Tâm vất vả như thế nào, giờ hai người họ ở bên nhau rất vui vẻ, hy vọng mọi người đừng gây quá nhiều phiền nhiễu cho họ.
Mấy tháng gần đây tôi vẫn theo học lớp diễn xuất, có thể năng khiếu của tôi không tốt, kỹ năng diễn xuất cũng không đủ chuyên nghiệp, nhưng điều đó không khiến tôi thiếu nghiêm túc với công việc này.
Đột nhiên phải đối mặt với quá nhiều sự chú ý như vậy, áp lực đương nhiên là có, nhưng động lực càng có nhiều hơn.
Tôi sẽ nỗ lực, hy vọng không phụ sự mong đợi của mọi người.
*****
Vì bài đăng Weibo này của Đường Đinh Đinh mà độ nóng của câu chuyện không hề giảm sút.
Đường Hinh lén lên Weibo nhìn lướt qua, số lượt bình luận làm cô hơi giật mình nhưng cũng không mở ra xem, dứt khoát tắt đi.
Trưa hôm đó, Đường Hinh vừa đánh máy tay vừa run, Lục Chi Hành bước vào nhìn thấy thì bật cười, nói: “Nghỉ ngơi một lát đi, không cần gấp thế, kịch bản cũng gần hoàn thành rồi.”
Mặt Đường Hinh đỏ lên, gượng cười nói không sao, xấu hổ không dám nói sự thực tay mình run không phải vì gõ chữ mà là vì giúp bạn trai lúc “nguy cấp”, cô đâu có biết chuyện đó lại khó như thế chứ?
Sáng nay là lái xe của Đường Vực đưa cô đi làm, Đường Vực đã tự lái xe tới công ty từ sáng sớm, hôm nay hai người chưa gặp nhau. Buổi “gặp mặt làm quen” tối qua cũng không quá tốt đẹp, Đường Vực “bé” hoá ra không phải Đường Vực “bé“.
Cô muốn đổi tên cho nó.
Gọi là —-
Thằng rạch trời rơi xuống!
Cô có linh cảm mình đấu không lại Đường Vực.
Sẽ bị anh đè bẹp mất thôi.
*****
Công ty điện ảnh Thời Quang
Giữa trưa, Đường Vực cùng Hoắc Thần Đông họp xong quay lại phòng làm việc. Hoắc Thần Đông tựa lưng vào ghế sô-pha, cúi đầu lướt Weibo, lại nhìn thấy bài đăng của Đường Đinh Đinh.
Anh ta nhìn Đường Vực, hỏi: “Gần đây Đinh Đinh rất bận à?”
Đã lâu rồi không thấy cô, phòng làm việc riêng của cô đã thành lập, văn phòng cũng bài trí xong, chuyện công việc có người đại diện xử lý, sắp tới còn quay quảng cáo.
Những chuyện này Hoắc Thần Đông không nhúng tay vào, thậm chí còn không biết rõ về định hướng của cô.
Đường Vực đứng sau bàn làm việc, lạnh nhạt nhìn anh ta, đáp: “Rất bận.”
Hoắc Thần Đông biết Đường Vực không muốn nói cho anh ta biết chuyện của Đường Đinh Đinh, anh ta im lặng một lúc, đúng lúc thư ký mang cơm trưa vào, anh ta quay đi, cười cười nói lảng sang chuyện khác: “Tiểu Đường Tâm không gọi đồ ăn bổ thận cho cậu nữa à?”