Editor: Hannah Đường Vực, như vậy có phần không nên?
Ngại lắm!
_ “Nhật ký Tiểu Đường Tâm”_
Đường Hinh không nói chuyện với trợ lý Cao nữa, ôm Bánh Bao Cuộn đi tới trước máy quay, giơ móng vuốt con mèo lên chào hỏi: “Bánh Bao Cuộn, gọi bố đi nào.”
Bánh Bao Cuộn: “Meo”
Đường Vực đứng dậy, đi ra ngoài. Cao Hằng vừa thấy anh, vội nói: “Sếp tổng, tôi về trước đây.”
Anh đáp ừ một tiếng. Đám người vừa rời đi, Đường Hinh ôm Bánh Bao Cuộn ngồi xếp bằng trên sô-pha, nói thầm: “Có chuyện này chắc chắn anh không biết, trợ lý Cao rất đào hoa nha. Ở văn phòng có thư ký Trần thích cậu ta, phòng nhân sự có Tiểu Lưu Hỉ để mắt đến cậu ta, thư ký mới tới làm thích cậu ta, còn có… Anh đoán thử xem?”
“Hàn Tiêu Tiêu?”
Trong công ty, quan hệ giữa cô và Hàn Tiêu Tiêu tương đối thân thiết.
Đường Hinh gật đầu, cực kỳ hào hứng tay vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, cắn môi nói: “Hàn Tiêu Tiêu ca cẩm với em, nói rằng trợ lý Cao ngọt nhạt đều không ưa, hẹn cậu ta ăn cơm thì cậu ta bảo phải làm thêm giờ, hẹn cậu ta chơi game, để cậu ta giúp cô ấy một chút thì cậu ta bảo chơi cùng nhau cả hai người đều chết, chẳng có lợi gì…”
Đường Vực ngồi xuống bên cạnh cô, ý bảo cô tiếp tục nói: “Sau đó thì sao?”
Đường Hinh chớp chớp mắt, vẻ vô tội, nói: “Hàn Tiêu Tiêu nói, cô ấy nghi là trợ lý Cao thầm yêu anh.”
Đường Vực suýt chút nữa chết sặc, nhìn cô chằm chằm cười lạnh: “Em cũng nghĩ thế à?”
Quả thực Đường Hinh cũng từng hoài nghi, sự trung thành mà trợ lý Cao dành cho Đường Vực có thể sánh ngang với cô, cô nói thật lòng: “Em vốn còn hơi nghi ngờ nhưng vừa rồi nói chuyện với cậu ta xong, cảm thấy con người trợ lý Cao đúng là cứng nhắc đến mức khiến người ta tức chết đi được, em chỉ sợ cậu ta không kiếm được bạn gái, lại nảy sinh tình ý với anh…”
Vừa nói dứt lời đã bị anh véo má.
“Em nói thêm câu nữa, ngày mai anh lập tức đuổi việc Cao Hằng.”
“……”
Cô quay đầu, thấy mặt Đường Vực sầm sì, vội vàng ngậm miệng. Trợ lý Cao nếu vì cô mà mất việc thì thật đáng thương biết mấy!
Từ sau khi lắp máy quay trong nhà, mấy ngày nay Đường Vực đều ở nhà, máy quay cũng bật.
Tối hôm đó, Đường Hinh nằm dài trên sô-pha phòng khách, tì mặt lên ghế viết kịch bản. Trên máy tính mở WeChat, Hàn Tiêu Tiêu lại càm ràm với cô: “Tôi thấy trợ lý Cao đúng là làm khó người ta mà, hay là anh ta thực sự thích đàn ông?”
Nữ đại gia: “……”
Hàn Tiêu Tiêu: “Sợ là tôi không theo đuổi được anh ta rồi.”
Nữ đại gia: “Dù sao thì người anh ta thích cũng không phải Đường Vực, cô đừng đoán mò. Có lẽ anh ta… thích thư ký Trần?”
Hàn Tiêu Tiêu: “……”
Thư ký Trần ngoại hình xinh đẹp hơn nữa hai người họ có nhiều thời gian bên nhau, cơ hội của cô ấy so với Hàn Tiêu Tiêu đúng là nhiều hơn.
Đường Hinh an ủi: “Không sao đâu, để tôi giới thiệu cho cô người khác.”
Hàn Tiêu Tiêu: “Tôi sẽ thử lại!”
Nữ đại gia: “Cố lên!”
10 giờ rưỡi, Đường Hinh đi tắm. Cô vẫn luôn nhớ kỹ trong nhà đang lắp máy quay thế nên tắm rửa xong còn chú ý ăn mặc chỉnh tề xinh đẹp một chút. Tắm xong đã là 11 giờ, cửa phòng làm việc vẫn đóng, Đường Vực đang có cuộc gọi video bàn chuyện công việc.
Cô vào phòng khách, gập máy tính, kéo rèm cửa xong xuôi liền bị hai còn mèo quấn người kia ôm chặt lấy chân, cô đành ngồi trên sô-pha gãi bụng cho chúng.
Hơn mười phút sau, Đường Vực mặc đồ ở nhà, tóc cắt ngắn đi đến trước mặt cô, nói: “Đi ngủ thôi.”
Cô để Bánh Bao Cuộn và Cục Bông xuống, đứng dậy vươn mình ôm lấy anh, quay đầu nhìn về hướng máy quay, nói nhỏ: “Đường Vực, anh tắt máy quay chưa?”
Từ sau khi lắp máy quay, cô vẫn luôn cảm thấy người gượng gạo, thường ngày không có việc gì cũng phải đi quấy rầy anh nhưng giờ lại rất ngoan ngoãn. Đường Vực nở nụ cười như có như không nhìn cô, hỏi: “Đã hết chưa?”
Bốn tháng liền uống thuốc đông y, kỳ sinh lý của Đường Hinh đã điều chỉnh lại, giờ cố định tới vào ngày mùng 6 mùng 7 mỗi tháng, kéo dài năm ngày rồi hết.
Hôm nay là ngày thứ sáu. Hai ngày trước Đường Vực đi công tác, đến chiều nay mới về. Có một vị hôn phu bận rộn, kết quả chính là… hai người họ cứ một tháng lại trải nghiệm cảm giác xa cách ít ngày mặn nồng say đắm hơn tân hôn, mỗi lần anh trở về, hai người đều “lăn lộn” đến nửa đêm.
Đường Hinh mơ hồ ừ một tiếng rồi lại bám vào người anh, giống như một con mèo con, không dám mạnh mẽ quá cũng không dám bạo dạn quá, hỏi: “Tắt chưa?”
Mấy ngày nay không đụng vào cô, Đường Vực không có nhiều kiên nhẫn đùa giỡn với cô, ấn chặt gáy cô, hôn nồng nhiệt. Khi hai người ngã ra sô-pha, Đường Hinh ngại ngùng nhìn anh, nói nhỏ: “Không phải anh muốn quay kiểu clip đó đấy chứ?”
Đường Vực: “……”
Điều khiển máy quay anh đã tắt rồi.
Có điều, nhìn vẻ mặt này của cô thì có vẻ cũng không phản cảm đâu nhỉ?
Anh chống người bên trên cô, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, khẽ cười bên tai cô, hỏi: “Em không phản cảm chuyện đó à?”
Đường Hinh cảm giác tim mình cũng run lên rồi. Cô cắn môi, ngượng ngùng nói: “Ở bên anh, dù làm gì em cũng không thấy phản cảm, anh thích em cũng ok. Dù sao… cũng không có ai khác xem cả, chỉ có anh xem thôi.”
Cũng to gan thật.
Đường Vực nhất thời không biết phải nói gì, chỉ cười.
Đường Hinh luống cuống một lúc mới có phản ứng, thẹn quá hóa giận cắn lên vai anh, mắng: “Anh đã tắt rồi đúng không? Cố ý trêu em à!”
“Đúng đấy.” Anh thẳng thắn thành khẩn thừa nhận, cụp mắt nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Em thực sự muốn quay clip à?”
“… Không phải, em chỉ muốn phối hợp với anh thôi.”
Đường Hinh cảm thấy thẹn thùng không thôi, không dám nhìn anh, hai mắt đảo lung tung.
Đường Vực khẽ bật cười, cũng không vạch trần cô. Nếu đổi lại là trước kia, anh chắc chắn rất phản cảm với chuyện này, dù sao cũng là loại chuyện đóng cửa giữa hai người. Thoải mái như vậy thỏa mãn như vậy, anh cũng rất hưởng thụ cảm giác thân mật giữa hai người. Nhưng anh lắp máy quay trong nhà cũng không phải vì mục đích này, dù cho anh có thể đảm bảo clip không bị truyền ra ngoài thì anh cũng không muốn quay clip lại.
Anh là kiểu người truyền thống từ trong cốt tủy, trong rất nhiều chuyện đều thích làm theo cách thức truyền thống. Đường Hinh là điều xảy đến bất ngờ nhất. Giờ cô đối với anh cực kỳ tin tưởng, dường như chỉ cần ở bên anh, chuyện gì cô cũng nguyện ý làm theo…
Thực ra, giờ đây anh đối với cô cũng như vậy.
Hai người lại hôn nhau. Đường Vực ôm cô đứng dậy, đi về phía phòng ngủ. Đường Hinh giống như con gấu koala ôm chặt lấy anh, vừa vào đến cửa đã bị anh áp lưng vào cánh cửa. Hơi thở hai người hổn hển, vừa nhiệt tình lại nồng nàn, không khí cũng trở nên vừa nóng vừa ẩm ướt.
Trong phòng ngủ không bật đèn, từ ngoài rèm cửa leo lét vài tia sáng, vừa mập mờ vừa ngọt ngào.
Xong việc, hai người tắm rửa qua. Đường Hinh mềm nhũn như miếng bông nằm trên giường, mơ màng sắp ngủ thiếp đi. Đường Vực rót một cốc nước, đỡ cô ngồi dậy. Cô tựa vào ngực anh, uống được nửa cốc nước trên tay anh rồi lại nằm bò ra giường.
Áo choàng tắm của Đường Vực hơi mở rộng, anh tựa vào đầu giường dáng vẻ lười nhác, dùng chăn che nửa người dưới, nhẹ nhàng xoa đầu cô, trầm giọng: “Ngủ đi.”
Đường Hinh vốn đã nhắm nghiền mắt, vừa nghe anh nói thế liền xoay người ôm lấy eo anh, dài giọng gọi tên anh: “Còn anh thì sao? Làm gì mà không ngủ?” Cô nghĩ nghĩ, “Hay là anh còn định xong xuôi hút điếu thuốc không?”
Cô trước giờ chưa thấy anh xong chuyện hút điếu thuốc bao giờ.
Đường Vực: “……”
Không thấy anh trả lời, cô lại lẩm bẩm: “Hay là mới một lần không đủ?”
Lúc trước cô kêu mệt kêu đau, anh liền dừng lại.
Đường Vực bật cười, tắt đèn đầu giường, cúi người ôm lấy cô, nói: “Đúng là không đủ, nhưng đêm nay thì thôi, buông tha cho em đó.” Anh xoa đầu cô, khẽ vỗ về cô: “Ngủ đi.”
Đường Hinh ngẩng đầu, hôn lên yết hầu anh…
Giọng anh khàn khàn: “Không mệt à?”
Cô không nói gì, chui tọt vào trong chăn. Đường Vực nhắm mắt lại, yết hầu dao động, xoa đầu cô, kéo cô lại gần, cho cô thấy sự nồng nhiệt gấp bội của anh.
Sáng hôm sau, Đường Hinh mờ màng lồm cồm bò dậy, cả người mệt muốn rã rời, chỉ mong có thể trốn việc. Ngay cả lúc đánh răng hai mắt vẫn nhắm tịt, rửa mặt xong mới tỉnh táo hơn một chút.
Đường Vực đang làm bữa sáng. Bữa sáng anh làm luôn đơn giản: sandwich và sữa bò ấm. Trừ khi cô đặc biệt muốn ăn món gì, đêm hôm trước nói với anh, ngày hôm sau sẽ có người giao bữa sáng đến.
Tối qua cô nói muốn ăn cháo thịt nạc cùng trứng vịt bắc thảo. Đường Vực trước khi chạy bộ đã hầm cháo, giờ đã mùi thơm.
Bụng Đường Hinh réo ọt ọt, trang điểm xong liền đi ra ngoài, nhìn thấy anh mặc áo sơ-mi trắng quần âu đen, lại quay đầu nhìn máy quay lắp trong phòng bếp.
Đầu cô lóe lên một ý nghĩ, chợt nhớ ra đêm qua trước khi cô thiếp đi, Đường Vực nói nhỏ bên tai cô một câu: “Em muốn quay clip cũng được thôi, có điều em phải nói rõ một chút, anh mặc vest hay chỉ mặc áo sơ-mi?”
“……”
Đồ mặt người dạ thú!
Vì sao anh mặc đồ đầy đủ còn cô lại phải cởi hết?
Quay cái con khỉ! Không quay cái gì hết!!!
Đường Hinh cầm lấy một cái khăn, tức giận thở phì phì che đi máy quay.
Vừa quay đầu lại cô liền thấy Đường Vực đang khoanh tay nhàn nhã dựa vào bàn ăn, liếc mặt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, cực kỳ vui vẻ.
Đường Hinh trợn mắt với anh: “Cười cái gì mà cười! Đồ đầu heo.”
*****
Sau khi Đường Hinh đến công ty, việc đầu tiên là tự rót cho mình một ly cà phê.
Hàn Tiêu Tiêu vừa đi tới vừa ngáp, hỏi cô: “Cô cũng ngủ không ngon à?”
Đường Hinh gật đầu bâng quơ: “Cũng tạm.”
Hoàng Tư Nghệ nhìn qua, không kìm được trợn mắt nói: “Hàn Tiêu Tiêu, cô đúng là chó độc thân mà.”
Đêm qua Hàn Tiêu Tiêu lôi kéo Cao Hằng chơi game, cuối cùng nhân vật trong trò chơi của anh ta cứ đứng im một góc, không nhúc nhích, lúc sau bị đánh chết vẫn không có phản ứng gì. Sáng nay Hàn Tiêu Tiêu mới nhận được tin nhắn.
Cao Hằng: “Xin lỗi, tối qua tôi ngủ quên mất.”
Tức không chịu được.
Lần này cô quyết tâm không để ý đến tên cứng nhắc này nữa.
Cô hừ một tiếng nói: “Tôi độc thân thì sao? Ảnh hưởng gì đến cô?”
Hoàng Tư Nghệ: “Sếp tổng chẳng phải mới về à? Xa cách gặp lại còn hơn tân hôn, hiểu chưa?”
Hàn Tiêu Tiêu sững người: “À.”
Đường Hinh: “……”
Mặt Đường Hinh hơi nóng lên, cạn lời nhìn Hoàng Tư Nghệ, đến chuyện này cũng lôi ra chọc ngoáy cô, có cần phải thế không?
Đến giờ cơm trưa, Đường Hinh không lên tầng trên ăn cơm cùng Đường Vực mà cùng Hàn Tiêu Tiêu sang bên đường ăn đồ cay, những món này Đường Vực không ăn.
Hàn Tiêu Tiêu bắt đầu xỉ vả Cao Hằng: “Tôi tuyên bố, không theo đuổi anh ta nữa.”
Đường Hinh nhìn cô, hỏi: “Cô thực sự thích anh ta à?”
Hàn Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp: “Cảm giác anh ấy là người tốt, rất chính trực ngay thẳng, kiểu đàn ông này cực kỳ an toàn.”
“Để tôi giúp cô quan sát thêm được không?”
“Thôi đi, thực ra có thể làm bạn với trợ lý Cao cũng không tệ, khô khan đến mức đáng yêu.”
“……”
Tuy vậy, mấy ngày sau đó khi Đường Hinh lên tầng tìm Đường Vực vẫn chú ý quan sát trợ lý Cao và thư ký Trần, hai người họ ở bên nhau có vẻ rất ăn ý, nói không có gì thì hình như không đúng, nhưng nếu nói có gì đó thì lại không phải…
Có một lần, thư ký Trần gặp trợ lý Cao trong phòng trà. Thư ký Trần nói nhỏ: “Trợ lý Cao, công ty mình không cấm chuyện yêu đương trong cùng công ty phải không?”
Trợ lý Cao: “Chắc chắn không cấm, cho dù cấm thì cũng hủy rồi nếu không thì sếp tổng với cô Đường làm sao yêu đương được?”
Thư ký Trần: “……”
Đường Hinh đứng bên ngoài, cảm thấy thư ký Trần đang thầm nhủ muốn đánh chết trợ lý Cao.
Điện thoại báo có tin nhắn.
Hàn Tiêu Tiêu gửi tin nhắn WeChat: “Thế nào? Cô có thăm dò được gì không?”
Đường Hinh dựa vào tường, nhắn tin trả lời: “Tôi nói cô nghe, trợ lý Cao không chỉ khô khan với cô đâu, anh ta đối với ai cũng thế hết. Thư ký Trần cũng bị anh ta chọc tức chết mất thôi, để xem hai người ai có thể kiên trì được lâu hơn.”
Hàn Tiêu Tiêu gửi một icon khóc lóc. Vài giây sau, cô lại nhắn tin nói: “Tôi không quan tâm tới anh ta nữa, nhường cho thư ký Trần đi!”
Nữ đại gia: “… Thật à?”
Hàn Tiêu Tiêu: “Thật! Theo đuổi người đàn ông nghiêm túc thực sự quá mệt mỏi, chị đây muốn đổi người khác.”
Đường Hinh vốn còn định an ủi cô ấy mấy câu thì trợ lý Cao đã đi ra. Anh ta thấy cô thì hơi giật mình, nói: “Cô Đường, cô cần lấy gì?”
“Không có gì, tôi vừa ăn cơm xong, đi lại tiêu cơm thôi.”
Sợ thư ký Trần xấu hổ, cô liền xoay người rời đi.
Quay lại phòng làm việc, thấy Đường Vực đang bận, cô tự ngồi xuống sô-pha lướt Weibo. Trên Weibo đang ngập tràn ảnh cưới của một nữ diễn viên nổi tiếng, cực kỳ xinh đẹp. Đường Vực không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt cô, lướt nhìn màn hình điện thoại của cô, đột nhiên hỏi: “Em muốn chụp ảnh cưới ở đâu?”
Lúc trước khi lập bản kế hoạch, địa điểm chụp ảnh cưới, cả nhiếp ảnh gia và nhãn hiệu váy cưới anh đều đã lựa chọn mấy cái để cô tham khảo lựa chọn, cuối tháng này cần quyết định để qua Tết âm lịch sẽ đi chụp ảnh.
Đường Hinh ngẩng đầu, chớp mắt.
Đường Vực tay đút túi quần, hơi híp mắt, hỏi cô: “Em muốn đi đâu chụp ảnh?”
“New Zealand?” Cô hơi do dự, “Đến đó đi.”
“Vẫn còn thời gian, em cứ suy nghĩ đi.”
“Vâng.”
Đường Hinh cúi đầu tiếp tục lướt Weibo.
Sau khi tan làm, Đường Hinh lên tầng tìm Đường Vực, vừa mở cửa đã thấy Đường Vực đang bàn chuyện công việc với trợ lý Cao. Cô liền cẩn thận đóng cửa lại. Các thư ký đều đã đi về, chỉ còn thư ký Trần đang ở lại sửa soạn tài liệu, đúng là cần cù chăm chỉ mà.
Thư ký Trần hình như lớn hơn cô 1-2 tuổi, tầm tuổi Cao Hằng.
Kỳ thực cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã 27-28 tuổi rồi, nếu còn chưa có bạn trai, người nhà chắc chắn đã thúc giục rồi.
Thư ký Trần thấy Đường Hinh nhìn mình chằm chằm, hơi ngượng ngùng cười cười: “Cô Đường, cô muốn uống gì sao?”
Đường Hinh cười, nói không cần.
Thư ký Trần nghĩ nghĩ một lúc rồi dè dặt hỏi: “Cô Đường, cô có cảm thấy trợ lý Cao thích tôi không?”
Đường Hinh kinh ngạc, không ngờ cô ấy lại hỏi chuyện này, nghĩ nghĩ rồi đáp: “Hay là cô thử xem?”
Thư ký Trần kêu hả một tiếng rồi lại nghĩ, Đường Hinh có thể theo đuổi được sếp tổng, sếp tổng đối với cô ấy tốt như vậy, “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”, chắc chắn phải có bí quyết, vội vàng khiêm tốn học hỏi: “Thử như thế nào?”
“Cô thử hôn anh ta xem?”
Vừa nói dứt câu, cửa phòng làm việc đã mở ra.
Đường Vực cùng Cao Hằng bước ra. Vẻ mặt trợ lý Cao đúng thực khó tả, có phần xấu hổ. Lúc trước chính anh ta tận mắt chứng kiến Đường Hinh cưỡng hôn sếp tổng, thế mà bây giờ còn dám dạy hư thư ký Trần?