Editor: Hannah Hồi tôi còn nhỏ từng tham dự hôn lễ của anh hàng xóm, ngoại trừ việc thấy anh ấy mặc vest thật đẹp trai thì còn cảm thấy cô dâu cũng thật xinh đẹp.
Sau khi lớn lên, tôi không chỉ muốn tìm một người đàn ông mặc vest đẹp trai mà còn muốn biến thanh cô dâu xinh đẹp.
_ “Nhật ký Tiểu Đường Tâm”_
Không khí yên tĩnh đến mức kỳ dị, cảm giác như có thể nghe được tiếng cây kim rơi.
Đường Hinh cả người cứng đờ quay đầu lại, chột dạ nhìn Đường Vực mặt không biến sắc, cô thầm nghĩ mình xong đời rồi, lại bị bắt quả tang nữa rồi. Cô cười cười gượng gạo: “Em… em chỉ thuận miệng nói thế thôi.” Rồi cô lại nhìn thư ký Trần đang vừa xấu hổ vừa run sợ, điên cuồng chống chế: “Cô tuyệt đối đừng nghe mấy lời luyên thuyên của tôi. Gần đây chắc do tôi viết kịch bản nhiều quá nên mất tỉnh táo luôn rồi, chỉ là một tình tiết bị bỏ đi trong kịch bản thôi, cô đừng tin nha…”
Thư ký Trần cực kỳ xấu hổ, ngượng không dám nhìn mặt sếp tổng, chỉ vội vàng liếc nhìn trợ lý Cao, vội nói: “Không không không, tôi sẽ không… làm thế không tốt đâu… Tôi với trợ lý Cao chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp trong sáng thôi.”
Đường Hinh: “……”
Thư ký Trần không nghĩ gì nhiều, không biết nên thấy may mắn hay là thất vọng đây.
Nhớ trước đây khi Đường Đinh Đinh nghe được biện pháp này, hai mắt đều sáng lên.
Đường Vực bước tới dắt tay Đường Hinh, lạnh nhạt buông một câu: “Đừng nghe cô ấy nói bậy, cô về đi.”
Đường Hinh bị anh dắt đi, trợ lý Cao còn đứng đó, hơi ngượng ngùng đẩy gọng kính lên sống mũi, nhìn thư ký Trần: “Sếp tổng nói đúng đấy, đừng nghe cô Đường nói linh tinh, cô cứ về nhà trước đi.”
Thư ký Trần đỏ mặt: “Vâng.”
Đường Hinh lúc đó còn chưa đi xa nên nghe được, cạn lời đảo mắt.
Trợ lý Cao này nếu không phải là quá thẳng tính thì chính là quá khốn nạn.
Đường Vực dắt Đường Hinh vào trong thang máy, anh ấn nút, cửa thang máy đóng lại. Tay anh đút túi quần, cúi đầu nhìn cô, hừ lạnh một tiếng: “Em còn định biến phương pháp này thành bí quyết gia truyền lưu lại muôn đời luôn à? Gặp ai cũng truyền thụ. Đường Đinh Đinh thì thôi đi, ngay đến cả thư ký trong văn phòng em cũng muốn dạy hư, đúng là… Nhỡ đâu cô ấy thử nghiệm thất bại thì em định làm thế nào?
Đường Hinh: “……”
Cô cũng hừ một tiếng, nói: “Em còn muốn đem đi đăng ký bản quyền đấy! Thư ký Trần cũng đâu nói là sẽ thử đâu…” Người bình thường ai lại làm thế thật chứ, chỉ có Dê con béo mới ngây thơ dễ bị lừa thôi.
Anh phì cười: “Gần đây em rảnh rỗi quả nhỉ?”
Đường Hinh trợn mắt với anh: “Không có đâu, em chỉ đang chờ anh xong việc rồi cùng về thôi, không được à?!”
Cô cũng bận lắm đấy nhé!
Hôm nay là thứ sáu, hai người muốn cùng về nhà lớn họ Đường ăn cơm. Lúc trước sau khi Đường Vực cầu hôn hai người đã qua đó một lần, lần đó ông Đường Hải Minh không có ở nhà, do một người bạn quen biết đã mấy chục năm bệnh nặng, ông đi thăm người bệnh mất mấy ngày.
Cuối cùng, người bạn già đó cũng không qua khỏi, khiến cho tâm trạng ông Đường Hải Minh mấy ngày nay không tốt lắm. Bà Tăng Uyển bảo Đường Vực đưa Đường Hinh về nhà ăn cơm, Đường Đinh Đinh cũng về, trong nhà rộn ràng một chút, giúp bà và chồng vui vẻ hơn một chút.
Giờ đã là giữa tháng một, ngày diễn ra hôn lễ của hai người đã bị Đường Vực công bố ngay lúc cầu hôn, là ngày mùng 5 tháng 5. Từ sau Tết Nguyên đán đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, tất cả đều do bà Tăng Uyển một tay xử lý, đương nhiên cũng có tham khảo ý muốn của Đường Vực.
Trước khi Đường Vực cầu hôn đã hỏi Đường Hinh muốn tổ chức hôn lễ ở đâu.
Đường Hinh đáp: “Nếu nhất định phải chọn thì tổ chức ở Anh đi. Hồi nhỏ khi em xem tivi, cảm thấy tổ chức hôn lễ trong nhà thờ phương Tây rất đẹp.”
Tổ chức hôn lễ ở nước ngoài một lần, về Tô Châu tổ chức một bữa tiệc gia đình nữa.
Những việc này đều phải bàn bạc với ông Đường Đại Vĩ và bà Chung Lệ Quân, lại nói đến việc cha mẹ hai bên còn chưa gặp mặt, theo kế hoạch thì thứ bảy này sẽ qua nhà nhau, cũng chính là ngày mai. Hai người tới nhà lớn họ Đường, Đường Đinh Đinh cũng mới bước từ trên xe xuống, thấy hai người họ thì ra sức vỗ tay: “Anh, chị dâu.”
Đường Vực ừ một tiếng.
Đường Hinh: “……”
Từ sau khi Đường Vực cầu hôn, Đường Đinh Đinh bắt đầu gọi cô là chị dâu.
Cô nên đáp lại hay là không đây?
Đường Vực dắt tay cô: “Đi thôi, ngẩn người gì thế?”
Đường Hinh à một tiếng, cười tủm tỉm đi theo anh, nhìn Đường Đinh Đinh, hỏi: “Dê con béo, dạo này thế nào rồi?”
Phim điện ảnh mới chiếu hơn nửa tháng, danh tiếng tốt, doanh thu phòng vé vẫn tiếp tục tăng. Thực ra gần đây Đường Đinh Đinh rất bận, vì tuyên truyền phim mà phải đi lại khắp nơi, hôm nay trùng hợp được ở lại Bắc Kinh một ngày, ngày mai lại phải bay đi thành phố khác.
Cô vui vẻ nói: “Rất tốt ạ. Đi cùng cả đoàn, cảm giác vừa bận rộn vừa vui vẻ.”
Đường Hinh áp lại gần, nói nhỏ: “Là đi cùng đạo diễn Lục rất vui vẻ phải không?”
Đường Đinh Đinh đỏ mặt, vội vàng nói: “Không có đâu, chị đừng nói bậy.”
Ở trong đoàn làm phim quay phim hơn ba tháng, sau lần Đường Đinh Đinh bị mắng đến bật khóc đó, cô vẫn luôn mua kẹo hối lộ Lục Chi Hành. Đường Hinh thấy Lục Chi Hành nhận nhiều kẹo như thế, liền lo lắng không biết liệu người đàn ông 32 tuổi này có bị sâu răng hay không.
Đường Hinh không biết Đường Đinh Đinh trước kia ngày nào cũng dạo phố, mua sắm, du lịch, mở tiệc cùng các chị em có vui vẻ hay không, nhưng có thể khẳng định là không vui vẻ bằng bây giờ. Dù không đến mức thay đổi cả con người thì ít nhất cuộc sống cũng phong phú hơn, vui vẻ hơn, hơn nữa, có vẻ như cô bé thật sự không còn vương vấn Hoắc Thần Đông nữa.
Ngay cả lão Phùng cũng nói chỉ tiếc Lục Chi Hành hơi già rồi, bằng không rất hợp với Đinh Đinh, biết chiều chuộng.
Đúng là lão Phùng rất thích làm mai mối, đặc biệt thích làm mai mối cho Lục Chi Hành, cứ thấy cô gái nào xinh đẹp, công việc phù hợp là lại muốn giới thiệu cho Lục Chi Hành, chỉ có Đường Đinh Đinh là ông không dám, người ta là đại tiểu thư nha…
Đường Hinh quay đầu hỏi Đường Vực “Anh có thấy Lục Chi Hành già không?”
Đường Đinh Đinh: “!!!”
Đường Vực nhíu mày: “Anh ta già hay không già có liên quan gì đến anh đâu?”
Đường Hinh: “… Cũng đúng.”
Đường Vực mỗi lần đi thăm đoàn làm phim chỉ chú ý tới Đường Hinh, thời gian lưu lại cũng không lâu, đương nhiên không nhận ra giữa Lục Chi Hành và Đường Đinh Đinh có chuyện gì. Đường Hinh liếc nhìn Đường Đinh Đinh đang căng thẳng, quyết định im lặng.
Kết quả là Đường Vực lại hiểu lầm. Lúc trước Lục Chi Hành “gióng trống khua chiêng” tranh bản quyền với anh, khi bàn chuyện hợp tác lại bất ngờ thay đổi. Anh tuyệt đối không tin Lục Chi Hành đối với Đường Hinh không có chút ý đồ gì.
“Già lắm rồi.”
Người đàn ông nào đó lạnh lùng đánh giá.
“……”
“……”
Vẻ mặt Đường Hinh và Đường Đinh Đinh cực kỳ khác nhau. Đường Đinh Đinh đi phía sau, hơi bất mãn thì thầm: “Cũng đâu có già…”
Dì Trương thấy họ bước vào cửa, vội vàng kêu: “Họ về rồi.”
Bà Tăng Uyển đừng dậy, cười dịu dàng, nói: “Đã về rồi à, mau vào ăn cơm đi.”
Cả nhà ngồi vào bàn, bà Tăng Uyển sai người lấy một bát canh gà cho Đường Hinh, hiền dịu nói: “Hôm nay có canh gà, con ăn nhiều một chút.”
Đường Hinh vội đáp: “Vâng.”
Bà Tăng Uyển lại bảo Đường Đinh Đinh ăn nhiều một chút, đau lòng nói: “Con nhìn con xem, chưa được bao lâu lại gầy đi rồi. Trước đây ở nhà bồi dưỡng có phải tốt không, lại nhất định đòi đi đóng phim…”
Nói tới đây, bà bỗng nhiên bị ông Đường Hải Minh đá chân dưới gầm bàn, bà nhìn ông vẻ khó hiểu: “Ông làm gì đấy?”
Đường Hinh: “……”
Đường Hinh: “……”
Ông Đường Hải Minh khẽ liếc nhìn cô, nói: “Đinh Đinh đi đóng phim là để nhận vai chính trong phim của chị dâu. Bây giờ cũng là đi tuyên truyền cho phim, bận hết đợt này là ổn thôi.”
Bà Tăng Uyển lúc này mới nhớ ra, con gái mình là mang theo vốn đầu tư vào đoàn… Lại bị chính anh trai ruột đưa đi. Bà nhìn Đường Hinh, vội cười nói: “Không sao đâu, bác chỉ thương nó, con bé này chưa từng phải chịu khổ. Đóng phim cũng tốt mà. Bạn bè của bác cũng khen con bé có năng khiếu, trời sinh để làm nghề này.”
Đường Hinh biết bà Tăng Uyển không có ý kiến gì với cô, lúc trước bà Chung Lệ còn hỏi cô cha mẹ Đường Vực thế nào? Ông Đường Hải Minh kể từ sau khi phẫu thuật vẫn về hưu tĩnh dưỡng, tính cách so với trước đây cũng ôn hòa hơn. Bà Tăng Uyển lại không giống những vị phu nhân nhà giàu khác, tính cách thân thiệt, không ghê gớm, đối với công việc của cô cũng không can thiệp.
Hơn nữa bây giờ doanh thu phòng vé của phim rất tốt, cô cũng từ biên kịch hàng tép riu thăng lên hạng ba, về sau hy vọng sẽ càng phát triển.
Cô cười đáp: “Đinh Đinh đúng là rất có năng khiếu, phim điện ảnh rất thành cô, công lao lớn nhất thuộc về cô ấy.”
Đường Đinh Đinh cười rạng rỡ, nói: “Không, chủ yếu do chị dâu viết kịch bản rất hay.”
Mọi người bật cười.
Người nhà họ Đường lúc ăn cơm khá yên tĩnh, không nói chuyện nhiều, sau khi ăn xong mọi người mới ngồi trong phòng khách nói chuyện. Ngày mai phải bay đi Tô Châu, quà ra mắt và sính lễ bà Tăng Uyển đã chuẩn bị ổn thỏa, có điều bà vẫn hỏi: “Bố mẹ con có đặc biệt thích gì không?”
Đường Hinh: “……”
Bà Chung Lệ thích mua túi xách còn ông Đường Đại Vĩ thích mua túi xách cho bà.
Thế có được coi là sở thích đặc biệt không?
Đường Hinh đương nhiên không thể trả lời như thế, cô chỉ cười cười đáp: “Không cần phiền bác thế đâu ạ, bố mẹ con thích đơn giản là được rồi.”
Sính lễ chắc chắn phải có. So với gia đình Đường Vực thì điều kiện của gia đình Đường Hinh kém hơn về mọi mặt nhưng có thể mua được cho cô một căn hộ ở Bắc Kinh, cũng có mấy khu bất động sản ở Tô Châu, điều kiện của nhà họ cũng không kém, khi gả con gái ra ngoài cũng phải có thể diện, không thể keo kiệt được nhưng cũng không cần quá phô trương.
Hơn nữa, dựa vào việc Đường Vực chỉ cầu hôn thôi mà đã phải lên cả bản kế hoạch thì khi kết hôn chắc chắn cũng phải chuẩn bị đến mức hoàn hảo.
Cô không có gì phải lo lắng.
Trưa hôm sau, cả nhà cùng lên máy bay đi tới Tô Châu.
Khi hai chiếc xe đỗ dưới nhà Đường Hinh, bà Chung Lệ liền từ trong nhà hàng xóm ở tầng một đi ra đón tiếp. Hôm nay bà đã cố ý trang điểm cẩn thận, dáng vẻ sang trọng, Đường Hinh nhìn thấy suýt thì lóa mắt, cần phải thế à…
Bà Chung Lệ dường như bắt gặp ánh mắt của cô, lườm cô một cái như muốn nói: “Con thì biết cái gì? Khí thế không thể thua nhà người ta.”
Bà Tăng Uyển và ông Đường Hải Minh vừa nhìn thấy liền biết đây chính là mẹ Đường Hinh bởi Đường Hinh giống bà Chung Lệ đến 6-7 phần. Bà Tăng Uyển cười nói: “Bà thông gia khỏe không.”
Bà Chung Lệ mỉm cười đáp: “Ôi ôi, hai bác đi một chuyến vất vả quá, mau lên nhà nghỉ ngơi.”
Lái xe mang cả đống quà cáp từ trên xe xuống.
Bà Chung Lệ vừa thấy lại cười nói: “Mang nhiều quà thế làm gì, phiền hai bác quá.”
Bà Tăng Uyển: “Nên mà.”
Hành trình ngày hôm nay Đường Vực đã sắp xếp xong xuôi, lúc này là hơn 4 giờ chiều, lên nhà ngồi một lát rồi tới khách sạn ăn cơm. Khi đi lên tầng, Đường Hinh kéo Đường Vực, hỏi nhỏ: “Anh căng thẳng à?”
Thực ra cô cũng không biết lát nữa Đường Vực sẽ nói chuyện với ông Đường Đại Vĩ như thế nào. Ông Đường Đại Vĩ có đôi khi rất khó chiều. Nếu tặng nhiều tiền không chừng ông sẽ nói: “Tôi cũng đâu phải bán con gái đâu”. Nếu tặng ít quá lại càng mất thể diện.
Rất khó chiều đó. Chủ yếu cô sợ bà Tăng Uyển và ông Đường Hải Minh sẽ mất mặt.
Đây là điều cô không muốn nhất.
“Vẫn ổn.” Đường Vực cầm tay cô, cười nói, “Đừng lo lắng.”
Ông Đường Đại Vĩ đứng ở cửa, đón mọi người vào.
Bà Tăng Uyển và ông Đường Hải Minh vừa nhìn thấy ông Đường Đại Vĩ thì hơi sững người, phong thái của ông ấy so với bà Chung Lệ thì kém hơn nhiều, cũng không biết hai vợ chồng nhà này chung sống thế nào.
“Vào đi, đừng khách khí, mời ngồi đi.”
Ông Đường Đại Vĩ mời khách ngồi, nhìn Đường Vực và Đường Hinh. Tâm trạng của ông hôm nay xem ra rất tốt.
Mọi người vừa ngồi xuống liền nói chuyện nhà. Bà Tăng Uyển khen Đường Hinh tính cách hồn nhiên đáng yêu, nó: “Coi như bù trừ với Đường Vực nhà chúng tôi, thường ngày nó quá lạnh nhạt, điềm đạm, từ sau khi quen Đường Hinh tính tình cũng thay đổi nhiều.” Bà vừa cười vừa trêu chọc: “Bà nhìn xem, công khai yêu đương rồi cầu hôn đều rầm rộ như thế, đến cả chúng tôi cũng bị nó lừa.”
Thế nên, người bị lừa cũng không chỉ có ông bà đâu.
Cha mẹ hai bên đều được đối xử công bằng như nhau, không cần thất vọng hay buồn lòng gì.
Ông Đường Đại Vĩ và bà Chung Lệ lúc này tâm tình mới thoải mái hơn. Ông Đường Đại Vĩ nói: “Thôi, người trẻ tuổi nào chẳng có mấy việc làm bồng bột, sau này chung sống vui vẻ là được.”
Tới vấn đề lễ hỏi, bà Tăng Uyển và ông Đường Hải Minh đã chuẩn bị xong xuôi, những gì cần có đã có.
Ông Đường Đại Vĩ và bà Chung Lệ nhìn một tập giấy chứng nhận chuyển nhượng cổ phần và bất động sản, sắc mặt không tốt lắm. Ông Đường Đại Vĩ và bà Chung Lệ liếc nhìn nhau, hai người trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, ông Đường Đại Vĩ nói thẳng: “Như thế này là quá nhiều rồi, nhìn như chúng tôi đang bán con gái vậy.”
Bà Chung Lệ trong lòng cũng không vui, bà vừa lòng với Đường Vực là một chuyện nhưng dù sao gả con gái vào nhà giàu có cũng không phải dễ. Cầm dao phải nắm được đằng chuôi, bà sợ sau này con gái về nhà chồng không ngẩng đầu lên được.
Bà gật đầu nói: “Đúng vậy, tuy rằng nhà chúng tôi so ra kém nhà hai bác nhưng cũng không thiếu tiền. Căn hộ và cửa hàng dù không nhiều lắm nhưng cũng có mấy chỗ. Chúng tôi chỉ có một đứa con gái này, mọi thứ sau này cũng để lại cho nó. Sở dĩ chúng tôi đồng ý cuộc hôn nhân này là vì hai đứa chúng nó thích nhau, chứ cũng không phải coi trọng tài sản của Đường Vực.”
Ông Đường Hải Minh nói: “Cổ phần này là tôi tặng cho con dâu làm quà gặp mặt, là chuyện nên làm thôi.”
Đường Hinh: “……”
Quả nhiên vẫn nói tới chuyện này.
Cuối cùng.
Đường Vực sắc mặt thản nhiên lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn.
Thỏa thuận trước hôn nhân.
Toàn bộ tài sản cá nhân của anh đều chuyển nhượng sang tên cho Đường Hinh. Sau khi kết hôn nếu làm ra chuyện có lỗi với cô, anh tình nguyện rời khỏi nhà.