Hey! Em Trai Đẹp Cách Vách!

Chương 22: Chương 22: Chương 21




Sau đó cậu được làm quen với chị gái của Hoàng Dũng. Chị ấy năm nay 23, tức là hơn cậu 2 tuổi.

“Bà ta lên đây tìm người.”

“Ừm. Mà, anh mún ăn thịt bò, mún ăn thịt bò!!”

“Há miệng.”

Ngọc Hưng lắc lắc đầu không chịu nghe lời hắn.

“Ăn nhiều rau vào.” - Hoàng Dũng không thương tiếc banh miệng cậu ra để tộng rau vào.

Vừa nhai nhóp nhép, Ngọc Hưng vừa nghịch điện thoại.

“À, mày dùng facebook hong??”

Đến chịu với tên này, trước đây bày đặt tà lưa hắn, tà lưa thành công thì biến hắn thành ô sin luôn.

Nhưng hắn vẫn rất dịu dàng gạt đi mảnh rau nhỏ dính trên mép cậu.

“Ăn cho xong đi.”

“Ừm. Aaaaaaa~” - Cậu ngoan ngoãn há miệng ra.

Cún nhỏ ăn xong trước bọn họ, giờ nó chỉ nằm một góc để xem hai người bên nhau thôi. Dạo trước bố Hưng chẳng nựng cún, chẳng quấn quít bên bố Dũng, nó thấy buồn thiu.

Nay thấy họ như vậy, thấy căn phòng tràn ngập tiếng cười, rốt cuộc cũng thấy yên bình ghê.

“Anh no quá, không ăn nổi nữa.”

“Ăn ít bao giờ mới béo lên được?”

“Người ta béo lên thì đẹp, anh mày mà béo thì xấu lắm.”

“Dễ thương mà.”

Nghe em đẹp trai nói vậy, Ngọc Hưng xấu hổ phát hồng cả hai má.

Ngồi nghỉ một lúc cho xuôi cơm, cậu tự giác đứng dậy định bê mâm đi rửa. May thay, hắn bảo cậu cứ ngồi nghỉ tiếp để hắn rửa thay.

“Trời ạ, huhu, anh yêu em quá đi mất!!” - Cậu bày tỏ xong thì kiễng lên một chút hôn lên má hắn.

“Hâm.”

Thành ra hắn thì đứng rửa bát còn cậu chây lì đứng sau ôm eo hắn không rời.

Rửa xong xuôi, tự tay hắn xếp bát đũa vào chạn, còn Ngọc Hưng vẫn cứ bám dính đằng sau như keo dính chuột.

Hắn bước chân đến giường, cậu cũng lê người theo.

Hai người bọn họ giờ chả kiêng dè cái gì cả, cứ ôm nhau nằm ngủ. Haiz, khác hẳn cái hồi nằm cạnh nhau nhưng phải giữ khoảng cách.

Đầu cậu vùi sâu trong lòng hắn, cánh tay cậu lách qua nách hắn, ôm chặt bả vai hắn.

Ngọc Hưng hít một hơi sâu.

“Sao mày lại thích anh nhỉ?” - Tựa như thiếu nữ lần đầu biết yêu, cậu ngây ngô hỏi nhỏ.

Bàn tay của hắn vuốt nhẹ chỗ tóc sau gáy của cậu, hắn không trả lời, chỉ nhắc cậu ngủ đi.

Xong, Ngọc Hưng ngọ nguậy một hồi tìm tư thế dễ chịu rồi ngủ ngon lành.

Hoàng Dũng không ngủ vội, hắn chỉ chậm rãi ngắm nhìn cậu, dường như muốn khảm sâu hình ảnh này vào trong tim can. Chân hắn chạm chân cậu, thấy chân cậu lành lạnh thì đắp thêm lớp chăn mỏng, cho điều hòa bớt lạnh đi.

Hơi cúi đầu, hắn vùi chóp mũi lên mái tóc của cậu.

“Em yêu anh.” - Rồi khe khẽ nói vậy.

Từ ngoài, tia nắng nhỏ tinh nghịch lẻn vào căn phòng nhỏ từ khe cửa sổ khép hờ. Thi thoảng lại vang lên tiếng chim hót thánh thót, tiếng chim chan chứa niềm vui hạnh phúc.

Và.

“Anh cũng yêu em!”

“Ngủ đi!”

_________________________ ________

Chị của Hoàng Dũng không ở chung mà tự thuê cái khách sạn gần xóm trọ.

Thi thoảng chị ấy sẽ đến tìm cậu nói chuyện cho đỡ chán, thi thoảng lại rủ cả thằng Điệp chơi cùng.

“Mà nghe bảo chị lên đây tìm người, ai thế?”

Vuốt ngược tóc mái ra sau, Hoàng Phong nói.

“Tuấn Xương.”

Nghe đến đây, cậu im lặng không nói gì, còn thằng Điệp mồm nhanh hơn não, nói.

“Hồ Tuấn phải không? Bồ cũ của thằng Hưng!”

Ngọc Hưng không rét mà run, đạp thằng Điệp vài cái.

“Không sao, thật ra nó là bạn thân cấp 2 của chị.”

Hội chị em bạn dì ngồi lê đôi mách chính thức được thành lập với 3 thành viên Phong, Hưng, Điệp.

Mặc dù là người yêu cũ của Vũ Tuấn, nhưng những chuyện chị ấy kể về hắn, cậu không hề hay biết.

“Chị theo phong cách tomboy từ cấp 2 rồi, thằng Tuấn hồi đấy học trường khác nên không biết rõ. Chị với ông anh họ cứu nó ra khỏi đám trẩu tre. Xong, nó tưởng chị là trai thật. Nên tình anh em như đúng rồi.”

Chị Phong uống một ngụm trà chanh, nói tiếp.

“Xong đến tuổi dậy thì, vếu chị mày bắt đầu phát triển, bắt đầu thích để tóc dài, da trắng lên, giọng cũng khang khác. Từ đấy chị không dám gặp nó nữa, sợ nó kêu mình lừa dối nó.”

Thằng Điệp nhanh tay đưa cho bà chị nắm lạc rang.

“Xong chị chỉ vùi đầu vào học, tầm một năm sau ngẫu nhiên gặp nó trên đường mà nó không nhận ra chị nữa.”

Hai thằng Hưng Điệp nghe xong thì gật gù, đúng là quả đất này hơi bị tròn rồi đó.

“Nó nghe tin chị lên đây tìm nó từ thằng Nam, xong, giờ lẩn mợ mất đâu rồi.”

“....”

Không biết chị gái có biết thằng Nam là bạn thân của cậu không...

Chắc chắn kiếp trước cậu với chị ta có rây mơ rễ má, nên, bây giờ em trai chị ta là người yêu cậu, anh họ chị ta là bạn thân cậu, bạn thân chị ta là người yêu cũ cậu.

Amen!!!!

“À! Cả Thu Sơ nữa!! Bạn cấp 3 của chị.”

Lạy chúa trên caoooooo!!!

_______________

*Just for fun:

Năm XXX TCN.

Trời mưa nặng hạt, một thiếu niên chạc tuổi 17 hấp tấp chạy đến cổng nhà một phú ông nào đó để tránh mưa.

Đứng chưa được bao lâu, cánh cửa đột ngột mở. Cậu thanh niên sợ hãi đang định rời đi thì có tiếng gọi lại.

“Cầm lấy.”

Cậu thiếu niên nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt mình, anh ta vận trên mình bộ y phục xanh lam đầy tao nhã. Bàn tay ngọc ngà của ảnh đang cầm chiếc dù lụa đồng màu với trang phục.

“Tôi... Tôi không dám!! Thiếu gia không cần phải như vậy!!”

“Gọi ta là Hoàng Phong, ngươi tên gì?”

“Lương... Lương Ngọc Hưng.”

Hoàng Phong vừa bước tới một bước, Ngọc Hưng rụt rè lùi một bước. Hoàng Phong thấy vậy thì cười trừ.

“Ngươi không còn nơi nào để đi, thì hãy ở bên ta.”

Nói xong, vị thiếu gia dựa ô vào góc, điềm đạm cúi đầu chào cậu, quay lưng bước vào trong phủ.

Mái tóc dài của ngài vấn cao, để lộ hình vẽ cánh bướm rất diễm lệ sau gáy.

“Thiếu gia! Đợi đã!!”

_______________________ _____________

Sơ chăm để sắp tới có thể Sơ quy ẩn =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.