Đúng hôm kỉ niệm hai tháng Ngọc Hưng hẹn hò với em đẹp trai thì thằng Nam đến tìm cậu.
Hai tháng trời trôi qua giờ mới gặp lại người anh em này, Ngọc Hưng không khỏi xúc động.
Là cảnh cậu vừa bước ra khỏi cửa thì thấy thằng Nam đứng ở cổng đặt balo xuống đất.
“HƯNG!”
“NAMMMMMM!!!”
Giây phút họ nhìn thấy nhau tưởng như mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ sạch sẽ.
Họ tiến đến bên nhau, muốn trao cho nhau cái ôm thắm thiết nhất.
Thế nhưng Ngọc Hưng vừa bước được hai bước thị bị em đẹp trai túm cổ kéo lại, hùng hổ ghì chặt trong lòng.
Thành ra thằng Nam nhào đến thì vừa vặn ôm em đẹp trai và kẹp cho Ngọc Hưng ở giữa dẹp lép như con tép.
Mọi sự việc rơi hết vào bà chị Hoàng Phong từ phòng bên vừa bước ra. Bả xoa xoa phần tóc gáy ngắn cũi cỡn, ngây ngô nói.
“Three persons? Mặn vậy?”
“...”
“...”
“...”
Thằng Nam thấy bà Phong thì tái mặt định chạy đi, không ngờ dính tai nạn hi hữu do trượt khúc xương nên té sml. Cún Hưng thấy có anh đẹp trai nằm sõng soài thì vẫy vẫy đuôi đi đến liếm mặt như đúng rồi. Mặc cho chính nó là thủ phạm gián tiếp gây ra vụ này.
Ngọc Hưng với Hoàng Dũng thích thú nhìn thằng Nam bị bà Phong xách cổ kéo dậy.
“Ông Tuấn đang đâu?”
“Đệt, đã bảo là anh không biết!”
Tính ra thì ở đây có mỗi cậu là lạc loài vì có tận ba con người trong cùng một dòng giống đang tụ lại. Nào là Phan Hoàng Nam, Phan Hoàng Phong, Phan Hoàng Dũng.
Không biết có nên xuất giá tòng phu đổi luôn tên là Phan Hoàng Hưng không nhỉ? Hay tự xưng Phan phu nhân?
Phan phu quân chứ nhỉ, hmmm.
Đoạn, thằng Nam tính xách đồ đạc vứt trong phòng cậu thì bị cậu ngăn lại.
“Tao với thằng Dũng ở đã chật bỏ mẹ, chứa sao nổi mày.”
Mặt thằng Nam hiện lên dấu “?” to đùng.
“Sao bọn mày lại ở chung? Tao tưởng thằng Dũng chung phòng với con Phong?”
Giờ phút này bạn nhỏ Hưng mới biết mình bị hố rồi.
Căn bản là thằng Nam vẫn đang nghĩ thằng Dũng vẫn đang không ưa cậu. Giờ mà nói cả hai đang yêu đương thắm thiết chắc nó cần một liều thuốc trợ tim khẩn cấp.
Trong lúc cậu đắn đo suy nghĩ thì bà Phong đã đỡ lời.
“Hai thằng đực rựa ở chung có làm sao đâu?”
“Không, mày không biết chứ thằng Dũng nó... Nó kiểu.” - Hoàng Nam ghé tai Hoàng Phong nói nhỏ. - “Nó biết thằng Hưng kia là gay rồi, hình như có chút bài trừ. Nên là...”
Không biết thằng Nam bép xép cái gì mà làm bà Phong vừa nghe vừa soi cả cậu với hắn từ trên xuống dưới rồi bụm miệng cười.
Mọi chuyện được giải quyết khi bà Phong dùng hình tra khảo bạn nhỏ Nam để moi thông tin về Hồ Tuấn. Moi xong bả thu dọn hành lí mà phắn luôn sau hai tháng ăn nhờ ở đậu em trai. Thành ra phòng của hắn lại bị thằng Nam trưng dụng.
“Mấy nữa đến tết thì mày dẫn Hưng về nhà mình chơi nhé.”
Hắn tàn nhẫn lấy khăn che đi khuôn mặt đang nở hoa của Ngọc Hưng khi nhận được lời mời gián tiếp của bà Phong.
Nhìn trời sắp sửa tối, Ngọc Hưng liền rủ em đẹp trai đi chợ cùng mình.
“Chờ, chờ taooo!!” - Thằng Nam thấy thế thì vội quẹt quẹt cái dép bám theo cả hai.
Cái đường trong chợ đã hẹp thì chớ trong khi có ba thằng đực rựa đi dàn hàng ngang. Ngọc Hưng biết ý định lùi về hàng sau thì Hoàng Dũng kéo tay cậu lại, đồng thời đẩy ông anh họ tụt về phía sau.
Bạn nhỏ Nam ở sau nhìn hai con người trước đây cãi nhau tóe lửa mà giờ tay trong tay. Không khỏi muốn phát biểu cảm tưởng: Hình như mình quay lại nơi này sau khoảng thời gian hai thế kỉ chứ không phải hai tháng.
Chỉ lỡ mấy phút ngẩn ngơ ngắm dáng hình cậu thanh niên trong điện thoại mà Hoàng Nam đã bị lạc mất hai thằng Dũng Hưng.
Ngẫm lại hai tháng qua, Hoàng Nam đi theo thằng Tuấn làm mấy vụ lớn, may sao có thêm em Ngọc cũng đi cùng.
Hoàng Nam coi mấy tấm hình mình lén chụp được còn đáng giá hơn chỗ địa bàn thu về sau mấy vụ lớn đó.
Haiz, đôi khi Hoàng Nam nghĩ có lẽ nào chỉ là cảm mến nhất thời không? Khi mà trước đó Hoàng Nam chưa từng thích thằng con trai nào cả.
Cả mấy năm chơi thân với thằng Hưng cũng có vẻ ngoài tương đương em Ngọc cũng chẳng khiến hắn có cảm xúc ái muội nào hết. Vậy tại sao chỉ trong một thoáng nhìn qua hắn đã thích người ta đến ám ảnh?
Á á á á đù đù đù!!!
Hồ Vân Ngọc, Hồ Vân Ngọc, Hồ Vân Ngọccccc!!!
Thật muốn hét ngay giữa chợ cái tên mĩ miều này.
Nhưng, oh sh*t, Hoàng Nam nãy giờ bấn quá hét lên cmnr.
Nhờ vậy nên hai cháu Dũng Hưng mới tìm ra Hoàng Nam. Nhưng, chúng nó nhìn thằng Nam bằng ánh mắt xa lạ đến đau lòng, chúng nó sẵn sàng quay lưng lại bỏ chạy không nhận người quen.
Chẳng thể nán lại lâu, Hoàng Nam ôm mặt chạy ra khỏi chợ bỏ lại đằng sau là bao tiếng cười phấn khích của mấy cô mấy chị mấy bà mấy bác.
Trong lúc thằng Nam đang chạy lung tung khắp phố phường thì cậu với hắn đã trở về phòng để nấu nướng rồi.
Ngọc Hưng để cho em đẹp trai nhặt rau, mình tháo vát hơn thì thái thịt. Rồi cún nhỏ đánh hơi thấy mùi tanh tanh nên lon ton chạy đến hửi hửi.
“Xùy xùy. Cái này không được ăn, đau bụng đó.” - Ngọc Hưng xua đuổi cún nhỏ.
Cún nhỏ rầu rĩ rên ư ử. Nó láu cá định cạp em thịt tươi mơn mởn một nhát thì nghe thấy tiếng gọi của bố Dũng.
“Hưng Hưng Hưng.”
Vây vẩy cái đuôi xinh xinh, cún nhỏ vui vẻ há miệng đớp lấy miếng KFC trên tay hắn. Còn hắn lôi ra miếng khác để ăn.
“Ôi xem, tôi thì nai lưng ra thái thịt, trong khi hai đứa sung sướng quá nhỉ?”
Hoàng Dũng tưởng cậu không để ý nên vừa nghe vậy thì suýt phun ra miếng thịt đang nhai dở trong miệng.
Hắn lại lôi ra miếng nữa, giơ ra trước mặt Ngọc Hưng một cách đầy khiêu khích.
“Thế Hưng lớn có ăn không?”
“Hong thèm. Hong thèmmm.”
Nói không thèm mà cái miệng đã há ra chầu chực miếng ăn rồi.
Hoàng Dũng đi ra rửa tay rồi quay lại xé đùi gà ra nhiều miếng nhỏ để nhồi vào miệng Ngọc Hưng.
Ngón tay cái của hắn chạm đến môi cậu, thì cậu tinh nghịch ngậm lấy mà mút.
“Bẩn đấy.” - Hắn nói.
Ngọc Hưng bướng bỉnh trề môi ra thì hắn rút tay về, thay vào đó là áp môi mình lên môi cậu.
Hai người đang hôn môi thắm thiết thì nghe thấy tiếng gào rú từ xa vọng tới của chó Nam.
Thằng Dũng chưa muốn ngưng nhưng đã bị cậu đạp lăn ra.
Lúc thằng Nam hớn hở chạy vào thì thấy cảnh thằng em họ đang nhặt rau còn thằng bạn đang thái thịt.
Cũng OK thôi. Nhưng, vấn đề là, chỉ là nhặt rau thái thịt thôi mà đến độ vã mồ hôi với nóng đỏ cả mặt vậy à?
“Bọn mày...”
Ngọc Hưng có tật giật mình nên vội xua tay liên hồi.
“Bọn tao chưa có làm gì cả mày nghĩ nhiều rồi!”
Suy nghĩ của bạn nhỏ Nam: Nhưng tao chưa nghĩ gì cả?
“Mày có tin tao không?” - Ngọc Hưng tròn xoe mắt hỏi.
“Tin, tin chứ! Bọn mày chưa có làm gì cả!”
Hai cháu Hưng Nam cùng nhau vỗ tay tán thưởng niềm tin cao thượng của tình bạn.
Còn lại Hoàng Dũng với cún nhỏ khó hiểu nhìn theo.
Chợt nhớ ra vấn đề đang định thông báo, thằng Nam giơ điện thoại lên khoe với Ngọc Hưng rồi tí tởn nói.
“Tao, tao có hẹn với Ngọc nên tối không về đâu, hehehe tao đi đâyyy.”
Lúc thằng Nam chạy lon ton biến mất tiêu thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Trong khi đó em đẹp trai lại trưng ra vẻ bất mãn.
Nó hỏi tại sao phải giấu diếm Hoàng Nam về mối quan hệ yêu đương giữa hai người.
Cậu bảo là vì cậu sợ.
“Sợ cái gì?”
Thấy cậu định trả lời thì Hoàng Dũng bảo dừng lại để nó suy nghĩ. Thế là cậu để cho nó suy nghĩ tầm 5 phút.
“Tôi đã chọn anh rồi thì chẳng ai có quyền cấm cản. Anh là của tôi, ai động vào anh là động vào tôi. Bất kể ai, tôi cũng không tha.”
Tưởng như cậu sẽ sụt sùi cảm động trước thái độ sặc mùi nam chính phim tình cảm lãng mạn của hắn. Ai dè, cậu chỉ tỉnh bơ đáp lại.
“Sợ nó đem chuyện đó ra trêu anh với mày thôi. Xàm ba láp cái quần què gì đó?”
Rồi chả hiểu sao em đẹp trai dỗi cậu mãi. Đến bữa ăn có tí rồi phụng phịu ứ thèm ăn nữa. Để đến khi tới giờ vàng để thực hiện công việc “người nhớn” thì Hoàng Dũng vẫn chưa hết dỗi Ngọc Hưng.
Mặc cho cậu mặc mỗi chiếc quần con ngồi lên cơ bụng, hắn vẫn giữ nguyên sắc thái “Hôm nay rồi mãi mãi về sau, bố kệ cả thế giới” như Thư phũ vợ*.
Điều đó khiến Ngọc Hưng hơi chạnh lòng, thế nhưng cậu vẫn trưng ra vẻ chây lì mà bám lấy hắn.
“Anh sai rồiiiii!!!! Dũng ơi Dũng à!!”
“...”
“Huhuhu Dũng! Anh biết em thương anh mà!!” - Tay cậu giơ lên. - “Để anh tự tát cái miệng không biết điều của anh coi như xin lỗi nhé?”
Hắn tưởng cậu nói đùa ai ngờ cậu tự tát một cái đỏ ửng cả má. Cái tát đó khiến hắn hối hận mãi không thôi.
Gấp rút cầm tay Ngọc Hưng giữ lại không cho cậu vung cái tát thứ hai nữa, Hoàng Dũng xót xa hôn lên phần da má đau rát của cậu.
“Hâm.”
Rồi hắn khẽ chuyển mình ôm cậu vào lòng. Môi hắn rủ rỉ bên tai cậu.
“Có nhớ hôm nay là tròn hai tháng không?”
“Không nhớ.”
Ồ. Bị giận ngược rồi. - Phan Hoàng Dũng âm thầm nghĩ.
“Không sao, chỉ cần tôi nhớ là được. Kỉ niệm hai năm, hai mươi năm, hai trăm năm.”
“Điên à. Sống thế nào được hai trăm năm.”
“Yêu anh đã là điều điên nhất cuộc đời tôi rồi. Còn gì mà không thể nữa?”
___________ ____________________________
*Dựa trên điển tích điển cố(xạo loằn) về vị quan Vương Thư thanh liêm trong sạch, yêu nước thương dân nhưng đối xử với người vợ Phong Tâm thì không khác với chó cún là bao.