Tới phòng bếp, Kiều Đào đang cầm một cái quạt hương bồ, mắt nhìn chằm chằm bình thuốc, chăm chú sắc thuốc, thấy nàng đi vào, nhíu mày: “Tiểu thư muốn ăn cái gì?”
Kiều Hạnh nhìn trù nương một cái, cười nói: “Tiểu thư ngủ thiếp đi, ta đi giặt y phục cho tiểu thư, trên y phục có vài chỗ dơ bẩn, nước lạnh giặt không sạch, muốn đến lấy chút nước nóng.”
Trù nương nghe vậy, vội xách thùng tới múc nước nóng: “Tỷ tỷ, nơi này có nước nóng.”
Kiều Hạnh cũng không nhận thùng, mắt nhìn Kiều Đào cười nói: “Muội muội, chỗ của ta có hộp thêu tuyến đến từ Tô Châu, tài nghệ của muội rất tốt, cho muội dùng nhé?”
Kiều Đào nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Vô công bất thụ lộc.”
Kiều Hạnh có chút nóng nảy, vội đẩy nàng một phen: “Chúng ta là tỷ muội với nhau, sao lại so sánh như vậy? Ta có chuyện tốt muốn thương lượng với muội.”
Kiều Đào chỉ cười không nói. Kiều Hạnh đang muốn làm mặt dày dán qua, nhưng thấy trù nương vễnh tai lên nghe, lại thấy Kiều Đào nghiêng người né ra không nhìn mình, rõ ràng là không muốn để ý tới mình. Liền biết nói cũng vô ích, lập tức mất hứng xách thùng, đẩy trù nương một cái: “Đa tạ, ta đi giặt quần áo.”
Trù nương cao lớn thô kệch, bị Kiều Hạnh đẩy một cái, khiến nàng tức giận lên. Trù nương nhìn Kiều Hạnh có vòng eo thon như cành liễu trước gió, bĩu môi nói: “Kiều Đào tỷ tỷ, vị tỷ tỷ này thường ngày ở nhà giặt quần áo đều dùng nước nóng sao? Trong phủ thật có tiền, thật là người có tiền khác biệt rất nhiều.” Trong lòng thầm mắng, tiểu yêu tinh!
Kiều Đào trầm mặc không nói, cây quạt trên tay vững hơn rồi.
Kiều Hạnh ở bên cạnh giếng, chân tay co cóng sửa sang lại y phục mới thay ra của Minh Phỉ, tách riêng màu sáng và màu tối ra. Mặc dù bầu trời quang đãng, nhưng không khí vẫn lạnh thấu xương, nàng nghĩ thầm, chờ giặt hết một cái bồn lớn như vậy, nói không chừng tay chân cũng lạnh cóng.
Không phải nàng ăn không nổi đau khổ này, chẳng qua là nghĩ đến Kiều Đào đang ngồi trong phòng bếp hơ lửa nóng hầm hập, lại nghĩ đến Minh Phỉ xảo trá uy hiếp nàng, liền oán hận cực kỳ. Loại tâm tình oán hận, chán ghét này khi chứng kiến Minh Phỉ thay ra những loại y phục bẩn thỉu, thô ráp dính đầu máu tới cực điểm, nàng thiếu chút nữa đã hung hăng quăng mạnh cái chậu trong tay xuống.
Chợt nghe sau lưng có một loạt tiếng bước chân, Phương Nhi dẫn theo Hôi Hôi đi tới, cười nói: “Kiều Hạnh tỷ tỷ, Phỉ Phỉ nói, thời tiết giá lạnh, tỷ cũng bận rộn, nên không cần giặt những loại y phục cũ mà trước kia nàng ấy mặc nữa.”
Kiều Hạnh nghe vậy, phiền não trong lòng giảm bớt đi một chút, vẫn trầm mặt nói: “Vậy phải xử lý như thế nào đây?”
Phương Nhi sờ sờ đầu, nói: “Cái này thì Phỉ Phỉ chưa nói, không bằng chính tỷ đi hỏi nàng ấy xem?”
Kiều Hạnh nhanh chóng bước về phía phòng ốc của Minh Phỉ, dừng lại trước cửa, hít thở mấy hơi thật sâu, điều chỉnh một khuôn mặt tươi cười, mới hô một tiếng, nghe Minh Phỉ cho nàng vào đi, nàng mới vào cửa.
Minh Phỉ nhìn đỉnh màn nói: “Tỷ hãy thu thập mấy bộ y phục kia mang về cho mẫu thân ta xem một chút, nói cho bà ấy biết, bà ấy cho ta những bộ y phục này, thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.” Đây chính là vật chứng nàng bị ngược đãi, nhất định phải giữ gìn cẩn thận.
Đầu óc Kiều Hạnh vòng vo mấy vòng, lập tức hiểu ra. Minh Phỉ đây là chỉ cho mình một con đường sáng nha, muốn lấy lòng phu nhân, đây chẳng phải là có sẵn cơ hội sao? Chuyện như vậy có thể phải lừa gạt Dư ma ma thật kỹ.
Lại nghe Minh Phỉ nói: “Tỷ hãy nhớ, cái này là do bản thân tự nghĩ ra khi tỷ giặt quần áo. Ta vốn là bảo tỷ ném đi.”
Kiều Hạnh có chút không rõ, Minh Phỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Ta nghĩ, Kiều Đào tương đối thích hợp đi theo ta, còn tỷ vừa xinh đẹp vừa thông minh như vậy, không thích hợp ở nơi nông thôn này, quá uất ức cho tỷ rồi.”
Kiều Hạnh cả kinh, ngơ ngác nhìn Minh Phỉ, Minh Phỉ cười cười: “Trước kia, ta có một ma ma giáo dưỡng, từ rất nhỏ nàng đã dạy ta, dưa hái xanh không ngọt, thay vì để cho tỷ oán trách ta, còn không bằng thành toàn cho tỷ, cùng tỷ kết một thiện duyên.” Tuy rằng hết sức che dấu, nhưng trên mặt nàng vẫn còn lộ ra vẻ thẹn thùng và thấp thỏm không hớp tuổi, giống như một đứa bé muốn học kiêu người ta kiêu ngạo, nhưng lại sợ bị người khác vạch trần vậy.
Tam Tiểu Thư này sắp thành tinh rồi, đây là suy nghĩ mới nhất trong đầu Kiều Hạnh. Nhưng dù nàng thông minh thì như thế nào? Cũng đều phải bôn ba với con đường tương lai phía trước, đi theo nàng làm sao tốt bằng đi theo phu nhân mới được? Kiều Hạnh trầm ngâm thật lâu, mới nói: “Thật ra thì, nô tỳ nguyện ý đi theo tiểu thư.”
Minh Phỉ từ chối cho ý kiến, trực tiếp nói: “Tuy ta là một tiểu nha đầu thô kệch ở nông thôn, nhưng ăn khổ nhiều năm như vậy, điều duy nhất mà ta học được đó chính là nhìn sắc mặt người khác, làm rõ sai trái. Về phần tỷ, nếu sau này có cuộc sống tốt cũng đừng quên ta. Thôi, tỷ đã giặt y phục rồi thì coi như xong, còn chuyện lau dụng cụ trong phòng này hãy để thô sử bà tử đến đây đi. Bình thường bà ta cũng bấm mặt ta không ít.”
Kiều Hạnh lại”A” một tiếng, khoa trương mắng: “Nô tài thật to gan! Tiểu thư, đợi nô tỳ trở về, nhất định sẽ bấm báo với phu nhân, để phu nhân thay người hả giận!” Trước dỗ Minh Phỉ thả nàng về rồi hãy nói.
“Cũng không sau khi Dư ma ma trở về, ta còn có thể ngủ ở nơi này hay không đây? Ta thật hy vọng người lợi hại như Kiều Hạnh tỷ tỷ hầu ở bên cạnh chăm sóc ta. Nếu không, đợi đến lần sau, phu nhân lại phái người đến, ta sẽ thành cái dạng gì cũng không biết đâu.” Minh Phỉ sâu kín nói.
Lại tới nữa! Kiều Hạnh chân trái cọ chân phải, chân phải lại cọ chân trái, xem ra chỉ là trên đầu lưỡi nói một chút, Tam Tiểu Thư đã không chịu bỏ qua. Nha đầu Kiều Đào kia, mặc dù trơn bóng không lưu dấu tay, nhưng nếu nàng thiết kế tốt, lợi dụng Dư ma ma ngăn chận, cũng không sợ Kiều Đào không chịu giúp đỡ. Trong lòng tính toán tốt lắm, mới bảo đảm nói: “Người chờ nhé, nô tỳ nhất định sẽ tìm cách giúp người xả cơn giận này. Sau này nhất định phải để người thoải mái.”
Minh Phỉ khẽ mỉm cười: “Ta cũng có lương tâm, dầu gì bọn họ cũng chăm sóc ta chín năm, không nên tổn thương hòa khí.” Kiểu người như Kiều Hạnh, nàng đại khái có thể biết một chút. Trẻ đẹp, không ngu ngốc, có dã tâm, cũng có liều lĩnh quyết tâm muốn bò lên trên, cần thiết, chẳng qua đây đúng là một cơ hội. Hiện tại cơ hội này đã đến trước mặt Kiều Hạnh, giống như bánh ngọt, mật ong xuất hiện trước mặt ruồi muỗi vậy, sao có thể cho phép người khác ngăn trở? Gây khó khăn quá lớn sẽ làm cho Kiều Hạnh thống hận nàng, được không bù lại mất, nhưng gây khó khăn vừa phải lại có thể kích thích ý chí chiến đấu của Kiều Hạnh, khiến Kiều Hạnh trở thành trợ lực của nàng.
Sau khi Kiều Hạnh đi chốc lát, Phương Nhi lén vào từ bên ngoài, đứng trước giường Minh Phỉ cắn đầu ngón tay nói: “Phỉ Phỉ, về sau ngươi sẽ không ở trong nhà chúng ta nữa hả? Cũng đúng, cha mẹ ta đối xử với ngươi kém như vậy, bọn họ đều ức hiếp ngươi...ngươi. . . . . .”
Minh Phỉ cười cười: “Phương Nhi, ta không nhà ngươi thì có thể đi nơi nào đây? Ai sẽ muốn ta?”
Mắt Phương Nhi sáng rực lên, nói: “Nhưng mà không phải ngươi rất hận cha nương ta sao? Lần này, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn.”
Minh Phỉ nói: “Nhưng cuối cùng, không phải là bọn họ tìm được ta sao? Ngươi yên tâm, ta hiểu biết rõ rốt cuộc là ai đang hại ta. Cho dù không gặp mặt bọn họ, ta cũng sẽ nể mặt ngươi, hơn nữa, cha mẹ ngươi cũng không chọc nổi người kia đúng không? Còn có một đại gia tử phải chăm sóc đấy.”
Lời này rất được Phương Nhi thích, nàng vui vẻ ra mặt, đưa bàn tay dính nước miếng ra kéo tay Minh Phỉ: “Minh Phỉ, thật ra thì, cha mẹ ta chính là tham tiền một chút. Ngươi yên tâm, ta sẽ mắng bọn họ, cũng sẽ che chở cho ngươi.”
Minh Phỉ né tránh ngón tay ướt nhèm nhẹp, cau mày nói: “Phương Nhi, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, cô nương lớn như vậy không được cắn ngón tay.”
Phương Nhi lơ đễnh cười cười: “Ta biết rồi. Vậy ta lấy khoai nướng cho ngươi ăn?”
Minh Phỉ lắc đầu: “Ta không muốn ăn. Ta muốn ngủ một lát .”
“Vậy ngươi ngủ đi.” Phương Nhi được Minh Phỉ bảo đảm, trong lòng thực tế, cười hì hì rời đi. Vẻ dịu dàng ngây thơ trên mặt Minh Phỉ từ từ tiêu tán, phủ kín chăn, im lặng thở dài. Rốt cuộc Phương Nhi cũng chỉ là một đứa bé, lại là phụ mẫu ruột thịt, dù phu thê Ngô thị giết chết mình, nàng cũng chỉ cho rằng là Nhị Di Nương làm chuyện xấu mà thôi, phụ mẫu nàng cũng chỉ vì lòng tham, bị người bức bách.
Nhưng còn nàng thì sao, một bước lỗi, chính là vạn kiếp bất phục, nàng quý trọng tình bằng hữu và tính thiện lương của Phương Nhi, nhưng nàng vẫn quý trọng tính mạnh của mình hơn. Trước mắt, tạm thời nàng vẫn không thể rời khỏi Ngô gia, lại muốn nhân cơ hội này khiến phu thê Uông thị phải nhận chút dạy dỗ, nhưng không thể hoàn toàn trở mặt, vậy thì cần phải có người thay nàng ra mặt. Kiều Hạnh, chính là con tốt tốt nhất của nàng, còn có thể nhờ vào đó thử dò xét, ranh giới cuối cùng của Dư ma ma đang ở nơi nào, đối với nàng có ý định chịu tốn bao nhiêu? Tuy rằng biểu hiện của nàng qua chút, nhưng không như vậy, sao lại có thể bảo vệ nàng? Nên biết cơ hội này, thật sự là quá hiếm. Nghĩ đến, Kiều Hạnh tạm thời sẽ không dám nói những chuyện này cho người khác nghe, sau này rồi hãy nói.
Minh Phỉ đang muốn ngủ, lại nghe ngoài cửa có tiếng vang nhỏ, một mùi vị thuốc bắc nhẹ nhàng bay vào. Kiều Đào bưng chén thuốc đi vào, dịu dàng kêu: “Tam Tiểu Thư, nên uống thuốc rồi.”
Minh Phỉ dựa vào tay Kiều Đào để ngồi dậy, dứt khoát uống thuốc, súc miệng, nói: “Cám ơn Kiều Đào tỷ tỷ.”
Kiều Đào ôn ôn nhu nhu nói: “Nô tỳ vốn chính là hầu hạ tiểu thư, tiểu thư đừng để người khác nghe những lời này, sẽ châm biếm nô tỳ, cũng sẽ xem thường tiểu thư.”
Minh Phỉ đáp một tiếng, cười nói: “Kiều Đào tỷ tỷ nói chuyện cùng ta một chút nhé?”
Kiều Đào nói: “Tiểu thư muốn nghe cái gì?”
Minh Phỉ nói: “Không biết mẫu thân của ta là người thế nào? Ta biết tính tình của nàng rồi, cũng sẽ biết tẫn hiếu như thế nào mới tốt.”
Kiều Đào cười cười: “Tân phu nhân xuất thân nhà quan, tri thư đạt lễ, tính tình đoan chính dịu dàng, ở trong nhà cũng là thứ ba, Tứ muội của nàng, chính là phu nhân Tân Khoa Trạng Nguyên năm nay.”