Hỉ Doanh Môn

Chương 10: Chương 10: Thị phi (1)




Một câu nói ngắn ngủi, Minh Phỉ nghe được rất nhiều ý tứ, tứ muội gả cho Tân Khoa trạng nguyên, đường làm quan rộng mở, tỷ tỷ lại chỉ có thể làm vợ kế cho bán lão gia, đây cũng là nói, địa vị tân phu nhân ở trong nhà không cao, không bằng muội muội được cưng chiều, rất có thể là thứ xuất, cũng không phải là cái địa vị rất thấp đó, là cái loại cần phải có vẻ làm cha mẹ coi trọng. Tiếp đó, chỉ nói là tri thư lễ đạt, tính tình đoan chính dịu dàng, chưa từng nói tướng mạo đoan trang, đó chính là dung mạo không ra hồn gì, khó trách Kiều Hạnh muốn ở bên cạnh tân phu nhân.

Tân phu nhân này sẽ lựa chọn trong hai kiều xinh đẹp này để ở bên cạnh, lại để cho hai người này đến xem mình, là tính toán gì đây? Là muốn Dư ma ma quan sát ở phạm vi gần sao? Hay là để cho hai kiều này nhìn thấy tình cảnh bi thảm của mình, tương lai sau này làm vui lòng Thái lão gia xong sẽ là làm nhân chứng, cùng chung đả kích Nhị di nương ư? Tất cả đều đáng để suy nghĩ sâu xa.

Minh Phỉ đang tự trầm ngâm, Kiều Đào nói: “Nên dùng cơm rồi, tiểu thư muốn ăn cái gì? Để nô tỳ đi làm?”

Minh Phỉ sợ hãi cười cười, lặp lại lời nói cũ: “Không biết tại sao, ta chỉ muốn ăn cao hoa đào do thím Ngô làm. Ta cũng biết mình không nên nghĩ, nhưng kể từ năm ấy khi ta được Phương nhi len lén cho ta một khối. Ăn thật là ngon, thừa dịp các người còn ở đây, để cho thím Ngô làm một chút, các ngươi cũng nếm thử một chút xem thế nào?”

Kiều Đào hạ mí mắt nói: “Ngô gia nãi nãi với mẹ Dư đi Bạch Phong quan rồi, buổi trưa hôm nay sẽ không làm được, không bằng tiểu thư dùng cơm do nô tỳ hầu hạ trước, đợi các nàng trở lại, nô tỳ sẽ nói với mẹ Dư nhé? Chỉ là một khối cao hoa đào mà thôi, bất luận như thế nào, cũng phải để cho Ngô gia nãi nãi làm cho ngài ăn.”

Minh Phỉ rất hài lòng, trong miệng Kiều Đào nói ra, có thể làm cho người tin phục hơn so với Kiều Hạnh. Nàng băn khoăn lo lắng nói: “Mặc dù ta tốt bụng, nhưng tính khí của thím Ngô không tốt lắm……Nếu nàng không muốn làm, thì coi như thôi nhé. Tránh cho khi các ngươi đi, nàng ấy lại………” Minh Phỉ đóng chặt miệng không nói.

Kiều Đào trầm mặc một chút, đột nhiên nói: “Ngài yên tâm, Đại công tử đã phân phó, về sau nô tỳ sẽ theo ngài, sẽ không để cho người khác khi dễ ngài.”

Minh Phỉ sững sờ, nhìn Kiều Đào không nói lời nào.

Kiều Đào cũng đã cúi chào cáo lui, bảo là muốn đi phòng bếp. Minh Phỉ hô một tiếng: “Kiều Đào tỷ tỷ, cho Hôi Hôi cùng ăn có được không?”

Kiều Đào quay đầu lại, vốn muốn nói, chỉ là một con chó Thổ Cẩu mà thôi, tiểu thư nhà ai lại nuôi cái loại này? Nhưng lại thấy một đôi mắt của Minh Phỉ sáng ngời trong suốt, vô cùng mong đợi nhìn mình, nàng cũng không đành mà gật đầu: “Được.” Đối với chó cũng tốt như vậy, có lẽ hẳn sẽ không quá không có lương tâm đi?

Khoé miệng Minh Phỉ cong lên, ca ca chưa từng thấy mặt nàng, nhưng lại đối với muội muội xấu số là nàng rất để bụng nha. Mặc dù chẳng qua cũng chỉ mới hơn nàng có bốn tuổi thôi, thế nhưng bên cạnh cũng có người có thể dùng được rồi, cũng không biết, Thái Đại công tử mười ba tuổi đã hứa với nha đầu mười sáu tuổi này cái gì? Cái này xem cũng được, hai người này vẫn được tính là nha đầu tài dung xuất sắc, một đi theo con trai, một lại muốn đi theo lão tử, cái gia đình này cũng có thủ đoạn.

Dư ma ma và Uông thị trở lại tiểu viện của Ngô gia vừa qua giờ cơm trưa. Theo thường lệ Uông thị và Dư ma ma sẽ dùng cơm, nàng là tiểu gia nhà nghèo, cũng không có khái niệm dùng chung đũa gì. Trước đưa chiếc đũa dính nước và mảnh vụn thức ăn cho vào trong miệng mút sạch sẽ, rồi ân cần gắp một miếng thịt nửa nạc nửa mỡ vào trong bát Dư ma ma, cười nói: “Thịt nhà mình nuôi, không thể so bằng những thứ bên ngoài kia, nhưng hương vị lại mềm mại sạch sẽ, ngài nếm thử một chút đi.”

Dư ma ma thấy lúc Uông thị mút chiếc đũa đã khẽ nhíu mày một cái, lúc này lại thấy chiếc đũa thực ra là chuẩn bị cho chính mình, có cái gì đó tựa như ghê tởm, lại khó mà nói được cái gì, chỉ nhìn khối thịt kia đến ngẩn người. Kiều Hạnh đứng ở đầu tiên nên biết điểm mấu chốt, lại gần cười nói: “Thịt này nhìn thật là tốt, khó có khi được Ngô nãi nãi thưởng món ăn, mẹ yêu thương ta, cho ta ăn nhé?”

Dư ma ma cười nói: “Ngươi cái con mèo nhỏ tham ăn này, không biết, còn tưởng rằng lão gia và phu nhân hà khắc với hạ nhân chúng ta rồi. Thích thì tự mình gặp đi.”

Kiều Hạnh cười híp mắt gắp, nhẫn nhịn, nhét miếng thịt vào trong miệng mình, chịu đựng sự ghê tởm mà nuốt xuống, bưng bát nói: “Nha đầu Kiều Đào này, ăn cơm cũng không tới, còn để ta phải trái xin phải mời nữa.”

Đang nói, thì Kiều Đào chạy vào cửa, đối với lời nói bậy của Kiều Hạnh trước sau như một coi như tai mình điếc, trước hướng về phía Uông thị và Dư ma ma chào hỏi rồi bưng bát cơm lên. Dư ma ma nói: “Tam tiểu thư dùng cơm trưa rồi hả?”

Kiều Đào nói: “Thuốc và cơm trưa đều dùng rồi, nhưng cơm trưa dùng không được tốt, khuyên mãi mới ăn được nửa chén cháo gà nhỏ, vài miếng cơm, nói là không có khẩu vị.”

Dư ma ma cau mày nói: “Đây là như thế nào? Buổi sáng không phải là còn rất tốt sao? Ta mới đi ra ngoài có một lúc, các ngươi liền……….Thôi, nàng muốn ăn cái gì?”

Kiều Đào cười nói: “Tam tiểu thư nói, nàng chỉ muốn ăn cao hoa đào. Nô tỳ hỏi thăm một chút, nghe nói chỉ có Ngô nãi nãi mới biết làm.” Nói xong thì tha thiết nhìn về phía Uông thị cười.

Kiều Hạnh giúp đỡ nói: “Đúng vậy, đúng vậy nha, sáng nay Tam tiểu thư thì thầm một hồi lâu, nói là, năm ngoái được nếm một miếng nhỏ, nên không thể quên được. Nhắc tới cũng đáng thương, ở vùng quê nông thôn này, cuộc sống khó khăn, ngay cả cao hoa đào, tiểu thư cũng phải hai năm mới được ăn một miếng.”

Mặt Uông thị lúc đỏ lúc trắng, đem Minh Phỉ hận chết.

Dư ma ma rút ra một chiếc khăn lụa, không nhanh không chậm lau miệng, mới nói: “Rốt cuộc đứa bé này lại tham ăn như vậy. Ngô gia nãi nãi, nếu ngài có tay nghề tốt, thì làm phiền ngài. Hy vọng nàng sớm sẽ khoẻ lại, nô tỳ sau khi trở về, mới có thể khai báo với lão gia và phu nhân.”

Uông thị há có thể không nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Dư ma ma? Vẫn giãy giụa, cười xoà nói: “Mùa đông này khắc nghiệt, chỗ nào có hoa đào chứ?”

Dư ma ma cười cười, cũng không hề quan tâm tới khổ não của nàng, đứng lên nói: “Ta đi nhìn Tam tiểu thư một chút, cũng đừng làm cho thương thế chuyển biến xấu, chúng ta không thể đảm bảo nổi cái trách nhiệm này đâu.”

Kiều Hạnh nói: “Mẹ, trong phòng Tam tiểu thư có mùi lạ, phải đem dụng cụ bên trong lau dọn một lần, còn có cửa sổ cũng bị hư, cần phải tìm người sửa chữa lại một chút mới được. Vốn tụi nô tỳ nên làm, nhưng chỗ nô tỳ còn có một chậu quần áo chưa giặt, Kiều Đào lại phải sắc thuốc, thân thể ngài không được nhanh nhẹn, không thể gặp lạnh, lại phải coi chừng Tam tiểu thư, không có người xoay xở, vậy phải làm sao bây giờ mới được ạ?”

Dư ma ma híp mắt nhìn Kiều Hạnh, Kiều Hạnh nhìn thẳng nháy mắt với bà. Dư ma ma suy nghĩ một chút, thấp giọng ho một tiếng, trầm ngâm nói: “Ngô gia nãi nãi, người chúng ta không đủ dùng, người xem có thể an bài thêm người giúp một tay được không? Ta biết người trong phủ cũng ít, nhưng tiền thưởng cũng không thiếu.” Rồi cười: “Đứa bé này không hiểu chuyện, không biết cái gì tốt xấu, từ nhỏ được sinh ra ở trong phủ, khó tránh được có chút bắt bẻ.”

Ý này là nói gian phòng Minh Phỉ không tốt, không được dùng đồ tốt? Minh Phỉ không hiểu, nhưng họ thì hiểu? Uông thị kìm nén đến nội thương, lại chỉ có thể đáp: “Ta đi nghĩ biện pháp. Khó hơn nữa cũng phải cố gắng chăm sóc Tam tiểu thư mới đúng? Tiền thưởng cái gì, nào ai dám muốn chứ?”

Một phen giày vò, sau khi đem Ngô gia biến thành người chết ngựa đổ, ban đêm, rốt cuộc trong phòng Minh Phỉ cũng rực rỡ hẳn lên. Kiều Hạnh cáo mượn oai hùm mà nhảy nhót lung tung, chỉ huy ma ma thô sử của Ngô gia, đến vách tường cũng lau hai lần, làm cho nước mũi của ma ma thô sử này chảy ra ngoài cũng bị đông lạnh, nước mắt lưng tròng, giận mà không dám nói gì. Cuối cùng vẫn là Dư ma ma nói, không nên ồn ào Minh Phỉ nghỉ ngơi, lúc này mới thôi.

Kiều Hạnh lại kêu ca mình mệt mỏi, tắm không giặt nổi y phục, đến cuối cùng, y phục của Minh Phỉ cũng là do đại cô nương Diễm nhi sắp xuất giá của Ngô gia tự tay giặt.

Uông thị mặt ủ mày chau ở trong phòng bếp ngẩn người, mùa đông này khắc nghiệt, nàng đi đâu tìm được hoa đào đây, làm gì có cao hoa đào chứ? Nhưng nếu không làm, lại khó mà thoát được uy hiếp của mấy nữ nhân này, rốt cuộc chính mình bị người nắm được điểm yếu mà siết chặt, vậy phải làm sao bây giờ mới phải?

Nữ đầu bếp hiến kế nói: “Cái này có khó khăn gì? Xin Phương cô nương đi nói với nha đầu Phỉ một chút không được sao, hai nàng chơi với nhau rất tốt, không phải chỉ là một câu nói thôi sao?”

Uông thị nói: “Ta đã sớm nghĩ tới, nhưng nha đầu kia vẫn giả chết, lại còn Dư ma ma ở một bên coi chừng, Phương nhi không thể nói rõ được với nàng.”

Đại cô nương Diễm nhi của Ngô gia xoa xoa đôi tay lạnh cóng đến đỏ bừng chạy vào, đứng ở phía trước lò dậm chân hơ lửa, tức giận mắng: “Mấy con hồ ly tinh này, thật đúng là đem mình như là món đồ ăn, lại dám để cho ta giặt quần áo cho cái sao chổi ấy. Mẹ, ngươi thừa cơ hội này nói chuyện cùng các nàng ấy, làm cho các nàng ấy đem cái sao chổi kia kéo về đi?”

Uông thị đem tay của đại nữ nhi ở trước lò mở ra: “Ngươi muốn chết à, còn chưa có lau khô đã hơ tay, tay sẽ bị nứt nẻ, đến lúc đó lại lãng phí dầu mỡ của lão nương, mất một đồng bạc mới được một bình nhỏ, cũng không biết vì sao lại mắc như vậy nữa.”

Diễm nhi lơ đễnh: “Ta nghe Phương nhi nói, trong rương của nha đầu kia có mấy bình, nghe nói là năm đồng một chai. Chờ ba nữ nhân kia đi, ngươi lấy ra không phải là được sao?” Lại oán trách: “Tất cả phòng ngủ của ta đều bị nàng chiếm, mấy ngày nay cùng Phương nhi chen chúc trên một chiếc giường lớn, trên người vừa đau vừa mỏi, chán muốn chết. Lúc nào thì họ mới đi vậy?”

Uông thị đang muốn bảo nàng nhỏ giọng một chút, chợt nghe ở trước cửa có một tiếng cười nhạt, là Kiều Hạnh đứng ở cửa, trợn tròn mắt hạnh, khoé miệng hàm chứa mấy phần khinh bỉ: “Đồ dùng tiểu thư nhà chúng ta, cũng không phải cái loại chó mèo có đủ tư cách dùng, dùng coi chừng sẽ sinh ra lở loét. Che giấu tính toán của ngươi lại, cũng không sợ bị trời phạt, bị sét đánh sao!”

Ngô gia vốn là nhà giàu trong thôn, nhiều người nhà quê không dám đắc tội. Diễm nhi từ nhỏ đã được nuông chiều quen, tính tình ngang ngược kiêu ngạo vô cùng, lại đang ở tuổi mười lăm mười sáu, chính là ở đoạn thời gian không biết trời cao đất rộng là gì, cũng không quản Kiều Hạnh là ai, nhảy bật lên chỉ vào Kiều Hạnh mắng: “Thứ gì! Một tiện tỳ, cũng dám ở nhà ta quơ tay múa chân, ngươi có tin cô nãi nãi đuổi ngươi ra ngoài hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.