Tĩnh Vương khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Xem ra ngươi vẫn không tín nhiệm ta?”
“Vương gia, người hiểu lầm rồi, cũng không phải ta không tín nhiệm ngươi, mà chỉ là ta thật sự không biết chuyện này” Lưu Phong suy nghĩ một chút nói: “Thiếu chút nữa đã quên, lão Thiên Sư trước khi chết, giao cho ta một phong thư, để ta chuyển lại cho Tu Duyên” Nói xong, Lưu Phong lấy từ trong ngực ra một phong thư.
Tĩnh Vương tiếp nhận lá thư, nhìn kỹ vài lần, cuối cùng xác định đúng là thủ bút của Trương Thiên Sư.
Sau khi trả cho Lưu Phong, Tĩnh Vương gia nói: “Đích thật là thủ bút của Thiên Sư, ngươi hẳn là nên sớm giao cho Tu Duyên...”
Lưu Phong cảm thấy hối tiếc nói: “Ta quên mất...”
Lời này quả thật không sai, Lưu Phong đích xác là đã quên mất. Hôm nay nếu không phải cùng Tĩnh Vương gia nói chuyện, phỏng chừng hắn cũng không nhớ ra.
“Tiểu hầu gia, nếu thật sự có người chống lưng cho ngươi, ta hy vọng ngươi có thể dẫn ta đi gặp người đó” Tĩnh Vương gia nghiêm túc nói: “Mặc dù ta là người hoàng gia, nhưng ta cũng không hy vọng giang sơn này rơi vào tay người ngoài. Phải là người có huyết thống vương thất của Hoa Hạ Đế quốc mới được”.
Lưu Phong liếc mắt đầy thâm ý nhìn Tĩnh Vương gia, cũng không nói thêm gì.
Tiệc thọ của Tĩnh vương gia cũng trôi qua, thế cục kinh đô tạm thời cũng đã ổn định, hiển nhiên ai cũng không muốn cùng mãnh hổ, tham lang quân đoàn gây chuyện.
Lưu Phong một mực cứ suy nghĩ về ý tứ của Tĩnh Vương gia trong buổi nói chuyện hôm ấy, nhưng thủy chung vẫn nghĩ không ra.
Bất quá về lá thư này, Lưu Phong thật muốn nhanh chóng giao cho Tu Duyên Thiên Sư.
Từ phía bên kia, Diệp Văn Lý đã truyền tin tức từ Phong Thành đến, bọn họ cơ bản đã chiếm lĩnh Phong Thành rồi, nhưng mà trong khoảng thời gian gần đây, đạo tặc vùng phụ cận, cùng các thế lực khắp nơi thường xuyên quấy nhiễu, khiến cho bọn chúng có chút luống cuống.
Lưu Phong bảo Vương Bảo Nhi thông tri cho các hắc đạo xã đoàn biết, để cho bọn họ chịu trách nhiệm chuẩn bị bố trí sắp xếp cho đội quân từ kinh thành đến, lấy đó làm nóng cốt trung tâm, chuẩn bị kiến lập đại quân.
Bước đầu đã được sắp đặt. Trong khoảng thời gian này, các xã đoàn hắc đạo cơ hồ đã phát triển đến mấy vạn thành viên.
Đương nhiên, trước mắt tại phụ cận kinh đô chỉ có thể tập kết được 500 mà thôi.
Tuy chỉ có năm trăm, nhưng mà năm trăm người ngoài phụ cận kinh đô này cũng toàn là tinh anh, bên trong còn có Hắc Vân, Thiên Đại phụ trách phát triển đám hắc ám vũ sĩ, còn có Phượng Vệ nữa. Mặc dù Hắc Vân so với Tố Nương còn có chút chênh lệch, nhưng mà thế lực cũng đã khá tốt rồi.
Lưu Phong nghiêm lệnh cho Vương Bảo Nhi ba ngày sau, tập hợp các thành viên hắc đạo lại tại ngoại vi kinh đô, thành lập đại đội khinh kỵ binh, cùng hắn đi về Phong Thành.
Vấn đề trang bị, tất nhiên đã có Vương Đức Vọng giải quyết. Thân là phó suất binh mã hoàng thành, giải quyết trang bị cho 500 khinh kỵ binh cũng không phải chuyện to tát gì.
Mặt khác, các thành viên còn lại của Hắc Đạo cũng được thông báo, nên cũng lục đục chạy đến tập kết tại Phong Thành.
Nói về thế lực tại Phong Thành, Lưu Phong phải tận dụng nhân mã tại đây càng nhanh càng tốt. Nếu không sẽ không đủ binh lực.
Đồng thời, Lưu Phong cũng chuẩn bị một ít vật tư và ngân lượng, chuẩn bị mang đến Phong Thành.
Vốn Lưu Phong định chờ đến ngày cuối cùng mới cưỡi Phi nhi đi Phong Thành, nhưng mà từ tình thế bây giờ cho thấy, hắn phải nhanh đi Phong Thành, nếu không Phó Lưu vân và Diệp Văn Lý mang theo mấy ngàn tướng sĩ đi Phong Thành sẽ kiên trì không được lâu.
Barbara và Alice đã truyền đến tin tức mới nhất, nói rằng thuyền của Robert ba ngày sau sẽ chính thức tiến vào hải vực của Hoa Hạ đế quốc, nhưng mà Lưu Phong lại không có thời gian để chờ đợi.
Hắn kêu người gọi Vương Bảo Nhi đến, cẩn thận dặn dò một hồi, hơn nữa lại dặn Barbara và Aclice nhất định phải hỗ trợ giúp đỡ Vương Bảo Nhi phát triển việc kinh doanh nước hoa này.
Hai nàng được Lưu Phong phục vụ rất sảng khoái, bởi vì tác dụng của luồng khí tức Dục Ma, cho nên trong lòng đã toàn tâm, toàn ý đối với Lưu Phong, dĩ nhiên với lời dặn của Lưu Phong, sẽ cố gắng hoàn thành.
Hết thảy đều đã lo đâu vào đấy, khoảng cách do hoàng đế quy định đến Hoàng Thành còn khoảng 10 ngày. Với tốc độ hành quân này mà nói, thời gian cũng khá sung túc. Hơn nữa cho dù chậm vài ngày đi chăng nữa, thì có quỷ mới biết được.
Chuyến đi Phong thành lần này đối với Lưu Phong rất trọng yếu, hắn cũng không cho đàn bà cùng đi với mình. Kế hoạch của hắn là đợi sau khi hoàn toàn nắm được Phong Thành, sẽ đem cả Di Hồng Viện dời vào.
Bất quá Lưu Phong cũng không biết rằng, Tam sư tôn Nghê Thường đang lo lắng cho hắn, đã lẻn vào đại quân của hắn, âm thầm bảo vệ an nguy cho hắn. Đình Nhi cuối cùng cũng đành phải theo Ngưng Nguyệt đại sư trở về Huyền tâm chánh tông. Nhưng mà chuyện tình cảm của nàng và Lưu Phong, nếu thật sự bắt nàng phải chọn lựa, nàng sẽ không do dự mà chọn Lưu Phong. Lần này sở dĩ trở về Huyền Tâm chánh tông, kỳ thật mục đích của Đình nhi rất đơn giản, muốn xem quả thật sư môn sẽ dụng thủ đoạn gì với mình. Nếu quả thật sư môn giở thủ đoạn bức ép, nàng sẽ không chút do dự mà phản bội Huyền Tâm chánh tông để đi Phong Thành với Lưu Phong. Bây giờ Đình Nhi không còn giống Đình Nhi trước kia nữa, trên người nàng có hai linh hồn, hai ký ức khác nhau. Hai linh hồn cùng dung hợp trong một thể xác, trong lòng nàng lúc này địa vị của Lưu Phong là trọng yếu nhất.
Phong Thành diện tích rất lớn, còn cụ thể lớn bao nhiêu thì chưa ai thống kê qua, cũng không biết có bao nhiêu ngọn núi vô danh bao vây Phong Thành vào giữa, phảng phất tựa như một thế giới độc lập, lẻ loi vậy, chỉ là đất đai khó khăn, giao thông bất tiện mà thôi, phỉ tặc hơi nhiều, hợp lại tạo thành miền đất chết này...
Đương nhiên, có có một nguyên nhân khác, nơi này từng là một cỗ chiến trường, đã có hơn mười vạn binh lính bại trận và dân chúng bị chôn sống nơi này.
Những binh lính và dân chúng đó, sau khi bị chôn sống, oán khí không tiêu, thường xuyên xuất hiện tại Phong Thành, cho nên người ta còn gọi đây là Tử Thành. Thật vậy, nhiều người đã tận mắt chứng kiến, mỗi khi trời gần tối, đích xác có nhiều quỷ hồn xuất hiện tại Phong Thành.
Cho nên, phàm là người sống tại Phong Thành, chỉ cần mặt trời sắp lặn xuống núi, dám chắc không ai ra ngoài. Nhà ai nấy đều khóa chặt cửa, cầu khẩn thần linh phù hộ đừng cho ác quỷ tiến vào nhầ.
“Chủ công, vì sao người không kiếm một chút đạo sĩ khu quỷ trừ ma cùng đi Phong Thành, những ác quỷ tại Phong Thành này, một ngày nào đó chưa trừ diệt thì không thể nào có an bình tại đây được?” Người nói có tên là Hàn Long. Người này vốn là thuộc hạ của Diệp Văn Lý, từng theo đại quân của Diệp Văn Lý tại đóng quân tại Phong Thành ba năm, đối với tình huống nơi đó tương đối rành rẽ, nên lưu ý với Lưu Phong.
Đan Hùng khinh thường cười cười: “Không phải chỉ là mấy tên quỷ mị sao? Ngươi chờ đấy, lão tử đi Phong Thành nhất định tiêu diệt hết bọn chúng” Đan Hùng là tu chân Kim đan hậu kỳ, đối phó với tiểu quỷ cũng dễ như trở bàn tay.
“Không phải mấy tên, mà là mấy vạn tên...” Hàn Long căng thẳng nói.
Lưu Phong cười nói: “Ngươi có nói quá không?”
“Không có” Hàn Long lắc đầu nói: “Dù sao tất cả đều do người quyết định vậy...”
Lưu Phong cùng Đan Hùng cười cười, không lo lắng gì cả. Quỷ là cái thứ gì chứ...
Lưu Phong cũng không biết tiểu nha đầu Tiểu Thiến đã không còn ở trong tam khỏa Quy Nguyên Đan nữa rồi. Nàng sau khi đả tọa xong, không thấy Bạch Khiết đâu, cho nên nhân cơ hội Lưu Phong không chú ý liền lẻn bỏ trốn.
Với nàng mà nói, hiện nàng đang đảm trách một nhiệm vụ rất trọng yếu, đó là phải nhanh chóng tìm ra thuộc hạ của Thái tử năm đó, là Lãnh Nguyệt tiên sinh. Hơn nữa phải nói cho hắn nghe tin tức về chuyện Thái tử bị hại năm đó. Đồng thời Tiểu Thiến cũng muốn tìm hiểu Thiếu chủ công mà Thái tử năm đó lưu lại hiện nay đã thế nào rồi...
Trải qua ba ngày hành quân cấp tốc, 500 Hắc Ám võ sĩ và đội quân tinh anh của Phượng Vệ rốt cuộc đã bắt đầu tiến vào lãnh địa Phong Thành. Đã thấy qua thông đạo duy nhất tiến vào Phong Thành.
Phóng mắt nhìn quang cảnh xung quanh mình, tâm tình Lưu Phong rất khó nói. Đất đai tuy có chút cằn cỗi, người thì thưa thớt nhưng mà rất rộng lớn...
Một mảnh đất đai rộng lớn như vậy, nếu tại các thời đại trước thì không biết là bán được mấy ngàn ức...
Trong lòng Lưu Phong náo nức: “Ta cũng có lãnh địa của chính mình rồi, ta muốn biến nơi này trở thành Hoa Hạ đế quốc... không... đây phải là thành thị phồn hoa nhất... Đến lúc đó cái tên Phong Thành này sẽ phải thay đổi... cái tên không may mắn như thế thật là giết chết phong cảnh...”
Nhảy từ hãn huyết bảo mã xuống, Lưu Phong tìm Hàn Long, nói hắn xuất bản đồ ra và nói: “Nơi này hẳn là một chỗ đất đai bằng phẳng, xung quanh có hai con sông lớn, ngoài mười dặm còn có hai ngọn núi cao, thật sự là nơi tối thích hợp để xây dựng một tòa thành trì” Lưu Phong không kìm chế được hưng phấn.
Nghe Lưu Phong nói xong, Hàn Long cười khổ: “Chủ công, muốn thành lập tân thành, sợ rằng không phải chuyện đơn giản, việc này cần phải có một nguồn nhân lực, vật lực và tài lực khổng lồ. Đương nhiên, bạc đối với người mà nói không phải là vấn đề, nhưng mà chuyện nhân lực, vật lực thì rất khó khăn...”
Lưu Phong cười nói: “Có tiền là có tất cả. Ta có tiền còn sợ gì nữa. Về phần vật liệu xây dựng, xung quanh Phong Thành đều là đại sơn nham thạch, chắc chắn vật liệu không thể ít được” Lưu Phong thấy quá tốt rồi, chủ định khi đó sẽ kiếm một ngọn núi lớn, xuất Hạo Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, trảm một kiếm xuống ngọn núi nham thạch, rồi kêu bọn man tử lao động mang vật liệu về. Việc kiến tạo tân thành tựa hồ chẳng có gì khó khăn cả.
Khẽ vỗ một cái vào bản đồ, Lưu Phong cười nói: “Hàn Long, ngươi chờ mà xem, kiến lập một tòa tân thành, kỳ thật không khó khăn như ngươi nghĩ đâu.”
“Lão đại, ngươi vì sao lại muốn kiến lập tân thành?” Đan Hùng có chút khó hiểu