Nói thật, Tĩnh vương gia lần này đến kinh đô phải phòng ngừa ba người. Thứ nhất là vì Yến Vương. Thứ hai là Đông Cung. Thứ ba chính là Lưu Phong.
Lão hoàng đế không ngốc, Lưu Phong mặc dù hiện thời thế lực không lớn, nhưng mà tiềm lực lại vô hạn. Nhất lại là người rất thông minh. Lão hoàng đế không thể không tin.
Hơn nữa, lão hoàng đế cũng không phải tốt gì. Nguyên tắc của hắn chính là có thể giết lầm một vạn, chứ không bỏ sót một người. Thiên hạ không phụ ta, ta cũng phụ thiên hạ.
Do có tư tưởng như vậy, nên Lưu Phong đã bị lão hoàng đế chính thức liệt vào một loại không thể không đề phòng.
Sau khi uống vài chung rượu, những đám võ tướng từng đi theo Tĩnh vương gia đều cũng đã cởi mở tâm tư, cả đại sảnh náo nhiệt phi phàm. Tĩnh vương gia cũng rất cao hứng, tự nhiên cũng nói cười nhiều một chút.
“Tiểu hầu gia, đêm nay ngươi đến, ta có chút lời muốn nói với ngươi” Tĩnh vương gia há mồm, mùi rượu nồng nặc bay lên, Lưu Phong thiếu chút nữa đã hít phải...
Mặc dù Lưu Phong không biết trong hồ lô của Tĩnh vương gia chứa đựng thứ gì, nhưng mà cũng không chối từ, liền lên tiếng đáp ứng...
Vương Đức Vọng là thuộc hạ của Tĩnh vương gia, lại có quan hệ với sư tôn của Vương Đông Đông, cho nên quan hệ cũng tương đối thân. Thấy hắn muốn lưu Lưu Phong lại, liền nói: “Vương gia, người lưu cô gia làm gì vậy?”
“Ngươi thiệt không biết xấu hổ, nữ nhân còn chưa thành thân, cái gì mà cô gia...” Tĩnh Vương gia cười to ha hả...
Vương Đông Đông nghe vậy sắc mặt nhất thời không vui, chỉ biết u oán nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong vội vàng thấp giọng nói: “Đông Đông, nàng yên tâm, đợi giải quyết chuyện Phong Thành xong, ta sẽ mang đến danh phận chính thức cho nàng”.
Tĩnh Vương gia tựa hồ cảm thấy lời nói của mình có chút bất ổn, vội vàng nói với Vương Đông Đông: “Đông Đông, xin lỗi, ta không phải cố ý”.
Quay đầu lại, Tĩnh vương gia trừng mắt nhìn Lưu Phong nói: “Đều cũng do tiểu tử này hại ta...”
Lưu Phong mỉm cười, cũng không nói gì cả...
Mọi người vội vàng bắt đầu thúc giục, muốn Lưu Phong sớm cưới Vương Đông Đông.
Lưu Phong sắc mặc không đổi, cũng không mở miệng nói gì, nhưng Vương Đông Đông lại nắm chặt tay Lưu Phong đắc ý nói: “Phu quân, chúng ta uống rượu, mặc kệ họ”
Mọi người cười ha ha, ai cũng đều suy nghĩ như thế. Lá gan của nữ nhi bây giờ thật lớn...
Trời đến nửa đêm, cơ bản tiệc cũng sắp tàn. Ngoại trừ vài tên là thuộc hạ của Tĩnh vưỡng gia ra, chỉ còn lại Lưu Phong và Vương Đông Đông mà thôi.
Các vị đại thần hôm nay xem như cũng minh bạch, đại thọ cái gì, rõ ràng là muốn muợn cớ để thông báo cho mọi người biết Tĩnh Vương đã trở lại mà thôi. Hơn nữa còn mang theo mãnh hổ, tham lang quân đoàn trở lại. Các ngươi cũng phải biết tuân theo quy củ một chút.
Nói trắng ra là muốn thị uy.
Tĩnh vương gia muốn mọi người hiểu rõ thế lực của mình, hy vọng bọn họ thành thật một chút.
Sự thật thì Tĩnh Vương gia cũng đã thành công, mọi người đều hiểu mục đích tiến kinh của hắn. Nguyên lúc trước cũng có một số đại thần có tư tâm, bây giờ cũng đã không dám nghĩ đến rồi.
Đông Cung và Yến Vương đêm nay nhất định sẽ mất ngủ. Tĩnh Vương gia và Mãnh hổ-tham lang quân đoàn xuất hiện, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn chúng. Cũng vì vậy mà kế hoạch của chúng bị rối loạn.
Thế lực của mãnh hổ tham lang quân đoàn cũng thuộc hàng có số má, mà thủ đoạn của Tĩnh Vương gia cũng không thấp kém. Cho dù là Hoàng Thái Tôn và Yến Vương cũng không dễ dàng làm khó dễ được hắn.
Không thể không nói, chiêu này của lão hoàng đế thật sự là rất cao thâm.
Thời gian không lâu, thuộc hạ của Tĩnh vương cũng đã cáo từ về hết.
“Lão Vương, Đông Đông, các ngươi cũng về trước đi. Có một số việc ta muốn bàn bạc với Hầu gia” Tĩnh Vương gia phất tay, hạ lệnh trục khách.
Vương Đông Đông hơi lo lắng: “Con không đi, con là nữ nhân của hắn, có gì không thể nghe được chứ?”
Lưu Phong hơi động tâm, khẽ cười nói với Đông Đông: “Không có gì đâu, nàng cứ việc về trước đi. Tối nay ta sẽ về...”
Vương Đông Đông nóng nảy sợ Lưu Phong nói tiếp câu nói kia ra, vội vàng ngắt lời hắn: “Được rồi, thiếp biết rồi. Thiếp ở nhà chờ chàng...”
Đợi khi mọi người rời khỏi hết, Tĩnh vương gia kêu Lưu Phong vào thư phòng và bảo hắn ngồi xuống.
“Tiểu hầu gia, ngươi có biết ta vì sao lưu lại một mình ngươi không?” Tĩnh Vương gia híp mắt hỏi.
Lưu Phong lắc đầu: “Tiểu tử ngu độn, xin Vương gia nói rõ”.
Tĩnh Vương gia tại buổi chúc thọ tựa hồ chưa uống đủ, hắn chậmm rãi cầm bầu rượu trên bàn lên nhẹ hớp một ngụm, vẻ mặt hòa ái nói: “Thứ nhất ta đã nhận lời tứ sư tôn của ngươi, hảo hảo chiếu cố cho ngươi tại kinh đô này”.
Lưu Phong mỉm cười: “Vương gia trước khi tiến kinh đã gặp qua tứ sư tôn sao? Người có khỏe không ạ?”
“Tứ cô nương đương nhiên là khỏe, bất qua nghe khẩu khí của nàng thì hình như có chút tưởng nhớ đến ngươi. Cho nên, ta đề nghị tiểu tử nhà ngươi có thời gian nên đi thăm tứ cô nương đi” Tĩnh Vương gia nói.
Ngừng lại một chút, Tĩnh Vương gia tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai, cũng là chuyện trọng yếu nhất. Tiểu hầu gia, ngươi cũng biết rồi, bệ hạ đối với ngươi cũng đã sinh lòng hoài nghi?”
Lưu Phong điềm nhiên nói: “Biết chứ, nếu không, bệ hạ cũng không cần để ta đi Phong Thành tự sinh tự diệt đâu”.
Tĩnh Vương gia nhíu mày: “Tiểu tử ngươi trước mặt ta cũng không thành thật, chẳng lẽ không phải đó cũng là một cơ hội sao?”
“Chỉ là ta thật sự không rõ, ngươi đường đường cũng là một quý tộc, vì sao phải có những tâm tư như thế chứ?” Lời nói của Tĩnh Vương gia rất có thâm ý.”Vương quyền cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”.
Lưu Phong thoáng kinh hãi, lời này của Tĩnh vương gia chính là ám chỉ mọi chuyện của tiểu tử ngươi ta đều biết rõ rồi.
Lưu Phong thần sắc nghiêm nghị, chuẩn bị giả ngốc, có một số việc cho dù người khác có đoán ra, ngươi cũng không được thừa nhận. Ai mà biết được trong lòng lão Vương Gia này đích thực đang nghĩ gì.
“Vương gia, ta thật không rõ người muốn nói gì?” Lưu Phong điềm nhiên hỏi.
Tĩnh Vương hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử ngươi còn giả ngốc trước mặt ta. Nói thật cho ngươi biết, tâm tư của ngươi bệ hạ cũng đều biết rồi, nhiều đại thần cũng đã biết. Bất quá đại bộ phận đều cho rằng ngươi nằm mơ giữa ban ngày...”
Lưu Phong ngước lên nhìn Tĩnh Vương gia, ánh mắt rất bình tĩnh nói: “Vương gia, chẳng lẽ người cũng tin ta thật sự có dã tâm sao?”
“Không có gì mà không tin, sự thật là thế rồi, ngươi đã làm vậy mà” Tĩnh Vương gia thở dài: “Lúc tại Giang Nam, ta đã luôn mực suy nghĩ tại sao ngươi lại có dã tâm như vậy. Cho đến nay ta cũng không nghĩ ngươi sẽ tranh đấu vì quyền lợi. Nhưng mà sự thật lại diễn ra trước mắt ta, ta không thể không thay đổi cái nhìn về ngươi.”
“Chỉ là ta có một chút thủy chung cũng không hiểu được, ngươi cuối cùng dựa vào cái gì?” Tĩnh Vương nhíu mày hỏi: “Trong thời kỳ hòa bình này, dùng vũ lực là chuyện không thể xảy ra được. Trừ phi ngươi có một thân phận đặc biệt...”
“Ta nghĩ đạo lý này hẳn ngươi cũng đã biết...”
Tĩnh vương gia trầm tư một chút nói: “Ngươi là người thông minh, ngươi biết rõ đạo lý này mà vẫn tiếp tục muốn làm như vậy. Trừ phi phía sau ngươi nhất định phải có một chỗ dựa nào đó.”
“Vương gia đa tâm rồi” Không thể không nói phân tích của lão tiểu tử này hoàn toàn có đạo lý. Bất quá hắn không thể để lộ ra được.
“Nghe nói cái chết của lão Thiên Sư là bởi vì hắn đang điều tra một việc gì đó?” Tĩnh Vương gia đột nhiên hỏi.
Lưu Phong nao nao, nói ngay: “Việc này ta cũng không rõ lắm”
Tĩnh Vương gia cũng không cam lòng, tiếp tục nói: “Nghe nói trước khi lão thiên sư chết, ngươi luôn ở bên người hắn, hắn chẳng lẽ không có nói gì cho ngươi nghe sao?”
“Có chứ” Lưu Phong thản nhiên đáp: “Chỉ là ta đã đáp ứng với lão thiên sư, không thể nói cho người khác được”.
“Tiểu hầu gia, ngươi không tin ta sao, cho nên cũng không chịu nói thật với ta, có phải không?” Tĩnh Vương gia đột nhiên cười nói: “Lão thiên sư sở dĩ chết, là bởi vì hắn đang điều tra thân phận của Hoàng Thái Tôn”.
“Bệ hạ và lão Thiên Sư đối với thân phận của Hoàng Thái Tôn đã sinh ra hoài nghi rồi. Chuyện này chắc ngươi cũng nghe lão Thiên Sư nói qua chứ?” Tĩnh Vương sắc mặt trầm xuống hỏi.
Lưu Phong kinh hãi, không nghĩ đến Tĩnh Vương cũng biết chuyện này. Bất quá hắn lại thay đổi suy nghĩ, lão hoàng đế tựa hồ rất tín nhiệm Tĩnh Vương, cho dù có nói cho hắn cũng không phải là chuyện lớn lao gì.
“Là bệ hạ nói sao?” Lưu Phong hỏi dò.
Tĩnh Vương gia lắc đầu nói: “Không phải, chuyện này bệ hạ sẽ không nói cho ta biết đâu. Nói ra, ngươi có thể không tin. Việc này là do lão thiên sư nói cho ta biết”.
“Ta tin rằng trước khi chết hắn đã tìm ra một chút manh mối rồi. Đáng tiếc là lúc ấy ta không có mặt bên cạnh hắn, nếu không ta có thể biết...” Tĩnh Vương gia ngước đầu lên, nhìn Lưu Phong nói: “Nói cho ta biết, lão Thiên Sư trước khi chết nói với ngươi cái gì? Ngươi có đúng là Hoàng Thái Tôn chính thức hay không? Ngươi dám làm như thế, có phải là Hoàng Thái Tôn chính thức đứng sau lưng hậu thuẫn, ủng hộ cho ngươi không?”
Tĩnh Vương có chút kích động, liên tiếp hỏi mấy câu liền.
Mỗi một câu hỏi đều làm cho Lưu Phong kinh hãi.
“Vương gia, phải làm người thất vọng rồi. Việc ngươi hỏi kỳ thật ta cũng không biết. Nhưng mà ngươi yên tâm, chuyện hôm nay ngươi nói, ta tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết”.