[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 30: Chương 30: Biệt Hữu Dụng Tâm – Nhị




CHƯƠNG 31: BIỆT HỮU DỤNG TÂM – NHỊ

Khuyết Thư: Có chút đạo lý

Trước nỗ lực thuyết phục của Kỳ Địch, Khuyết Thư cuối cùng đã quyết định tham dự bữa tiệc.

Có lẽ là để tránh hiềm nghi, Bố Khố lại không chọn địa điểm là phủ đệ của quan viên ở trấn này mà lại chọn một tửu lâu lớn nhất trong trấn.

Hà Dung Cẩm vừa bước xuống xe ngựa liền ngửi thấy mùi gây của thịt dê nồng nặc xông vào mũi.

Tửu lâu đèn đuốc sáng trưng, vừa nhìn sơ sơ đã thấy một màu đỏ rực tràn ngập hỉ ý.

Bố Khố sớm chờ ngoài xe, thấy y cũng chỉ hơi gật đầu, chạy ra nghênh đón Kỳ Địch. Kỳ Địch lúc này sau khi trải qua nghỉ ngơi tịnh dưỡng, “thương thế” đã không còn đáng ngại, chỉ là cất bước chậm rì rì.

Bố Khố không dám thúc giục, đành cẩn thận theo sau.

Bước lên lầu, một viên quan nhỏ đang chầu chực nhìn thấy liền rối rít chào hỏi, trên mặt Kỳ Địch tươi cười, đúng mực hoàn lễ, không khí hết sức hòa hợp.

Bất quá Tháp Bố sau khi bị Kỳ Địch nhắc nhở một hồi, không dám buông lỏng cảnh giác, nhắm mắt theo sát sau Kỳ Địch, bảo vệ Khuyết Thư sau lưng lão. Khuyết Thư lại bình chân như vại, chỉ cắm mắt nhìn Hà Dung Cẩm.

Hà Dung Cẩm thấy bọn họ ngồi vào vị trí, tính là kiếm đại chỗ nào đó ngồi xuống, không ngờ Bố Khố lại mời y lên ngồi chủ trác. Thấy y trên mặt tỏ vẻ khó hiểu, Bố Khố cười nói: “Ngươi là tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn, lại là quan thông dịch do chính miệng đặc phái viên chỉ định, đâu thể nào lại ngồi xa như vậy.”

Kỳ Địch nói: “Ngồi ở đây cũng tốt, có thể giúp ta và đội trưởng đội hộ vệ thân thiết với nhau hơn.”

Hà Dung Cẩm không thể làm gì khác đành lên ngồi ở vị trí sau cùng.

Trên bàn tiệc ăn uống linh đình, Bố Khố kính mấy chén rồi lại đáp lễ một chén, song phương chỉ nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, không hề không đả động gì tới việc bị đột kích tối qua.

Đêm càng khuya, rượu say sưa, tiếng cười nói không ngừng, tiếng bước chân của khách loạng choạng.

Hà Dung Cẩm uống rượu, mặt càng hồng, mắt càng sáng, rượu rót vào yết hầu như uống nước lã.

Bố Khố tựa hồ cũng uống khá nhiều, nói chuyện lớn tiếng, thái độ đối với Kỳ Địch đã bắt đầu tùy tiện.

Kỳ Địch vẫn như bình thường cười nói ha hả, giống như lúc vừa mới ngồi xuống, đối với bàn tay Bố Khố thỉnh thoảng vỗ tới vỗ lui hết thảy chịu đựng.

Hà Dung Cẩm thầm kêu không xong rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ y còn chưa kịp đón đầu Bố Khố, hắn đã say bét nhè nằm vật trong tửu lâu. Y cầm chén rượu suy nghĩ một chút, đột nhiên rời tiệc.

Ánh mắt Khuyết Thư từ đầu tới đuôi vẫn chưa từng rời khỏi y, vì vậy y vừa nhúc nhích, Khuyết Thư cũng động theo.

Hà Dung Cẩm làm như không thấy, chống quải trượng chậm rãi bước xuống lầu.

Khuyết Thư kiên nhẫn theo sát sau y.

Hai người một trước một sau bước tới nhà xí.

Hà Dung Cẩm tránh sang một bên lên tiếng: “Mời.”

Khuyết Thư nói: “Ta không vội.”

Hà Dung Cẩm tựa hồ đã sớm có chủ ý, đẩy cửa vào.

Khuyết Thư nói: “Lỡ ngươi đứng không vững…”

Lời còn chưa dứt, cửa đã đóng lại. Qua một hồi, liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, lại qua một hồi, Hà Dung Cẩm từ bên trong bước ra.

“Ngươi có chờ ta không?” Khuyết Thư hỏi.

Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi nghĩ sao?”

Khuyết Thư xoay người rời đi.

Hắn quay ngoắt đi như thế làm cho Hà Dung Cẩm phát sợ, nhưng ngay sau đó mới nhớ ra Khuyết Thư tối nay căn bản chưa từng uống qua một giọt rượu, đương nhiên không vội. Nhìn Khuyết Thư càng lúc càng đi xa, y không vội vã đuổi theo, mà chỉ đang tính toán làm thế nào để nhờ người chuyển lời cho Bố Khố. Nhắc tới lại vừa khéo, y còn đang trái lo phải nghĩ, Bố Khố đã trực tiếp đi tới trước mặt.

“Tướng quân.” Hà Dung Cẩm lên tiếng.

Khuôn mặt say sỉn của Bố Khố đỏ rực, thế nhưng bước đi lại rất vững vàng, nếu như có thước đo ở đây, nhất định sẽ đo được một đường thẳng tắp. “Hà tổng quản.” Hắn bước tới trước mặt Hà Dung Cẩm, vốn định nghiêng người đi qua, nhưng nửa đường nghĩ tới cái gì, thân thể vừa vượt qua lại vòng ngược trở lại, chắn đường y, “Ngươi có thật là không muốn đi Tây Khương không?”

Hà Dung Cẩm không hề lăn tăn sợ hãi. Lúc trước y gửi thư Xác Châu bảo là có chuyện riêng, phải từ chức tổng quản, sau lại xuất hiện trong Tây Khương sứ đoàn, mặc dù bọn họ chưa biết rõ thân phận của y, cũng chỉ nghĩ là hôm nay y vẫn còn làm việc cho Tây Khương sứ đoàn, thế nên đặt ra suy đoán như vậy cũng không ngoài ý muốn, chẳng qua suy đoán này lại khiến cho y thiên ngôn vạn ngữ khó nói nên lời. “Tiểu Khả Hãn…” Y mới bật ra ba chữ, đã nghe thấy tiếng bước chân của Khuyết Thư vòng trở lại, nhất thời im miệng, đem mảnh giấy trước đó đã chuẩn bị sẵn nhét vào trong thắt lưng của hắn.

Bố Khố mơ hồ thốt ra một câu, “Ngươi thật sự thích Tiểu Khả Hãn ư?”

Cái tay rút về nhất thời cứng đờ, Hà Dung Cẩm kinh ngạc nhìn hắn.

Tiếng bước chân của Khuyết Thư thoáng ngừng lại.

Bố Khố cho là y nghe không rõ, lại còn lặp lại: ” Ngươi thật sự thích Tiểu Khả Hãn ư?”

“Không phải như ngươi nghĩ đâu.” Hà Dung Cẩm một tay chống quải trượng, một tay ấn ấn cái trán đã phát đau.

Bố Khố nói: “Bọn họ nói ngươi uống rượu say rồi tỏ tình với Tiểu Khả Hãn, còn hôn trộm ngài ấy… Lại đòi gả cho ngài ấy…” (kyahhh ta muốn biết rõ sự tình wá đi >m

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.