CHƯƠNG 32: BIỆT HỮU DỤNG TÂM – TAM
Khuyết Thư: Có chút đạo lý
Hà Dung Cẩm trấn định hỏi: “Cớ gì lại nói ra lời ấy?”
Thái độ của y khiến cho Khuyết Thư càng thêm khó chịu. So với thờ ơ, hắn thà rằng y tức giận, phản bác, thậm chí cười nhạo cũng được, còn tốt hơn cái kiểu không chút lăn tăn sợ hãi này. “Ngươi cho rằng ta thật sự không hiểu tiếng Đột Quyết sao?”
Hà Dung Cẩm trong lòng khẽ động, nhưng bình tĩnh nói: “Nha. Chẳng lẽ ngươi hiểu được?”
Khuyết Thư cúi xuống, tức giận chạy dọc theo khóe mắt sắc sảo, dọc theo hàng lông mi dày đậm, dọc theo ánh nhìn chuyên chú không bỏ sót một chút gì đối diện với Hà Dung Cẩm.
Khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ mấy tấc, hơi thở đan vào nhau, tuy hai mà một, song trong lòng lại khác nhau, vẫn còn cách thiên sơn vạn thủy.
Hà Dung Cẩm đang muốn ngả đầu về sau, đã bị Khuyết Thư giữ lấy, nghe thấy hắn gằn từng chữ nói: “Cho dù ta không hiểu tiếng Đột Quyết, nhưng hai chữ ‘Xác Châu’ ta vẫn nghe được.”
Hà Dung Cẩm ngẩn ra, một ý niệm chợt xoẹt qua trong đầu rồi biến mất, bởi vì đến và đi quá nhanh cho nên căn bản như chưa từng lưu lại.
“Ngươi quả nhiên muốn quay về!” Khuyết Thư thấy y trầm mặc đã tự suy ra kết luận.
Hà Dung Cẩm nói: “Cũng không hẳn là thế.” Đương nhiên không phải là thế. Y cũng không định trở lại phủ Tiểu Khã Hãn, ban đầu còn nghĩ là sẽ tìm được chút thanh tịnh ở nơi đó, thế nhưng nơi đó bây giờ đã không còn thanh tịnh nữa rồi.
Khuyết Thư nhìn cách y nói chuyện cứ một câu ngừng một câu nói, cho là y đang nghĩ cớ, trong lòng càng cảm thấy bực bội hơn, lạnh lùng nói: “Ta đang nghe đây.”
Hà Dung Cẩm nói: “Bố Khố tướng quân là thân tín của Tiểu Khả Hãn, ta cùng với hắn đã đụng mặt vài lần ở phủ Tiểu Khả Hãn, coi như cũng có chút quen biết, cho nên mới chào hỏi.”
“Chỉ có như thế?”
“Chỉ có như thế.”
Khuyết Thư nói: “Vậy tại sao hắn lại kích động như vậy?”
Hà Dung Cẩm thở dài nói: “Hắn chất vấn ta tại sao lại rời khỏi phủ Tiểu Khả Hãn.”
Sắc mặt Khuyết Thư thoáng giãn ra, “Sao hắn lại biết chuyện ngươi rời khỏi phủ Tiểu Khả Hãn?” Có một số việc hắn mặc dù đã sớm biết đáp án rồi, nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng y nói ra.
Hà Dung Cẩm tựa hồ không muốn dây dưa với hắn, đặc biệt phối hợp trả lời: “Đương nhiên là có người nói cho hắn biết.”
“Xác Châu?” Sắc mặt hắn căng thẳng. Nếu đúng là Xác Châu, phải chăng là người này vẫn đang âm thầm theo dõi người của hắn?
Hà Dung Cẩm đáp: “Ngạch Đồ Lỗ.”
“Là ai?” Chớ trách Khuyết Thư không nhớ rõ, vì với hắn mà nói, Ngạch Đồ Lỗ thật sự là một nhân vật quá tầm thường.
“Là Xương Võ tổng quản trong phủ Tiểu Khả Hãn.”
“Vì sao hắn lại tưởng nhớ ngươi như thế?” Một người nếu đã rơi vào bình giấm, thì chỉ hai ba câu vu vơ làm sao mà thổi sạch đám nước chua trên người được chứ.
“Bởi vì hắn ghét ta.” Hà Dung Cẩm không đợi hắn mở miệng hỏi thẳng luôn, “Bây giờ có phải ngươi lại muốn hỏi vì sao hắn ghét ta?”
Trên mặt Khuyết Thư bắt đầu xuất hiện vài tia bất hảo, vậy mà hắn vẫn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng chờ đợi câu trả lời.
Hà Dung Cẩm nói: “Ở Đột Quyết, Xương Võ và Thịnh Văn tổng quản vốn để kiềm chế lẫn nhau.”
Khuyết Thư nói: “Nha. Là vì tranh giành sủng ái sao?”
Hai chữ ‘sủng ái’ này khiến Hà Dung Cẩm biến sắc.
Khuyết Thư nói: “Xem ra, Xác Châu đúng là đối xử với ngươi rất tốt.”
Hà Dung Cẩm: “…” Xem ra Khuyết Thư không chỉ rơi vào một bình giấm chua, mà còn là một bình giấm cong tít như sừng trâu.
Khuyết Thư nói: “Ở bên cạnh ta, ta sẽ đối xử với ngươi tốt hơn hắn gấp ngàn vạn lần.”
Bị hai chữ ‘sủng ái’ đả kích, ký ức tựa như mãnh hổ hạ sơn gầm thét, sự bình tĩnh nãy giờ y ngụy trang trên mặt rốt cục đã toạc ra một vết nứt, Hà Dung Cẩm theo dõi hắn, trào phúng nói: “Hồn Hồn Vương tốt cỡ nào, ta đã chứng kiến đủ rồi.”
Sắc mặt Khuyết Thư cứng đờ, cái tay đang đỡ sau ót y từ từ hạ xuống, thấp giọng nói: “Khi đó ta còn chưa hiểu thế nào là…”
Yêu.
Thế nhưng một chữ này dưới ánh mắt tràn ngập trào phúng của y thật sự khó mà khiến hắn thốt ra khỏi miệng.
Hắn bối rối né tránh ánh mắt đang trừng trừng nhìn mình của y, vốn lẽ lập trường của hắn cây ngay không sợ chết đứng ấy thế mà sau trận đấu mắt giữa hai người, hắn liền bại trận, “Ta sẽ trông chừng giùm ngươi.” Những lời này giống như là đang nói cho Hà Dung Cẩm nghe, lại cứ như hắn đang nói với chính mình vậy.
Hà Dung Cẩm thấy hắn chật vật chạy đi, từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Người này, đúng là đã thay đổi.
Nhiều lần cảm giác hắn đã giẫm đến giới hạn đáng ra phải bộc phát rồi thế mà vẫn cố nhịn xuống. Chuyện này nếu là năm đó làm sao có thể.
Nhưng mà…
Như vậy rồi sẽ thế nào?
Hà Dung Cẩm ngẩng mặt lên, trong đầu bị một đoạn hồi ức không dám nhớ lại mơ hồ làm đau nhói.
—
Nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng một ngày, Hà Dung Cẩm lại chẳng có nơi nào muốn đi cho nên nằm trong doanh trướng chờ đợi. Mặc dù đã đích thân giắt tờ giấy vào dây lưng của Bố Khố, nhưng trong bụng y vẫn không dám nắm chắc mười phần. Thứ nhất giao tình giữa y và Bố Khố không tính là sâu đậm, thứ hai dựa theo tình cảnh ngày hôm qua, tờ giấy kia chẳng biết có được Bố Khố để vào trong mắt hay không nữa.
Y nằm trên giường lăn lộn một hồi liền nghe thấy tiếng hộ vệ từ bên ngoài vọng vào: “Tiên sinh, có rượu đưa tới.”
Hà Dung Cẩm hốt hoảng tưởng mình nghe không rõ, “Cái gì?”
“Là rượu ạ.”
Hộ vệ vừa mới nói xong, đã thấy Hà Dung Cẩm nhấc màn trướng lên, đẩy xe lăn đi ra.
Ba cỗ xe đẩy chồng chất mười mấy vò rượu đang đặt sau lưng hắn, so với quy củ nghiêm ngặt trong quân doanh không hợp lý một chút nào.
“Người nào đưa tới?” Hà Dung Cẩm ngoài miệng hỏi, nhưng trong lòng mơ hồ đã có sẵn đáp án.
Quả nhiên, hộ vệ đáp: “Là Khiết Túc tướng quân.”
Hà Dung Cẩm suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra cái tên này là y vô tình đặt cho Khuyết Thư lúc hắn tự giới thiệu, không ngờ hắn lại để vậy mà lưu truyền trong quân doanh. “Để xuống đi.” Cuối cùng vì con sâu rượu trong người y không cưỡng lại được, y đẩy xe lăn đến bên cạnh xe đẩy, tiện tay bắt lấy một vò rượu, mở nắp ra, dùng mũi hít hà vài cái. Tuy là không phải nữ nhi hồng, nhưng cũng là hoàng tửu thượng hạng.
“Giúp ta xếp mấy vò rượu này vào trong doanh trướng.” Y suy nghĩ một chút, cảm thấy đám rượu này nên đặt trong phạm vi mắt mình có thể giám sát mới an toàn.
Hộ vệ không nói nhiều lời ôm từng vò xếp vào bên trong.
Nhưng doanh trướng bề rộng có hạn, sau khi chất đống vò rượu ở giữa đã trở thành một bức tường cao ngất ngăn doanh trướng thành hai nửa.
Khuyết Thư trở lại, thấy giường của mình đã bị vứt sang một bên.
“Vì sao lại đặt ở giữa?” Hắn cảm giác như thể mình vừa lấy đá tự nện vào chân mình.
Hà Dung Cẩm nhắm mắt nằm ườn ở trên giường, nhấm nháp từng ngụm rượu trong hồ lô.
Khuyết Thư đứng bên giường nhìn y một lát, chậm rãi ngồi xuống, vươn tay thử thăm dò rờ lên chân y.
Hà Dung Cẩm nhất thời mở mắt quan sát hắn.
Mặc dù cách một lớp quần áo, Khuyết Thư vẫn có thể cảm giác được bắp chân của y cứng ngắc, “Vì sao lại xếp mấy cái vò vô giữa?” Hắn nhẹ nhàng rút tay về.
Hà Dung Cẩm cố nén cơn khó chịu đang cuồn cuộn dưới đáy lòng, im lặng nuốt vào một hồi mới nói: “Nhìn đẹp mắt.”
Khuyết Thư nói: “Nhưng với ta mà nói lại chẳng đẹp mắt một chút nào.”
Hà Dung Cẩm hỏi: “Ngươi muốn thu hồi lại hả?”
“Nếu như có thể, ta càng muốn thu hồi hết cả con người của ngươi.”
“Ta chưa bao giờ là của ngươi.” Từng chữ bật ra đều nhấn mạnh.
“Sẽ có một ngày như vậy.”
“Tuyệt đối không có.” Hà Dung Cẩm thậm chí còn tính ra lời thề độc để chứng tỏ quyết tâm của mình, thế nhưng khi cặp mắt của Khuyết Thư đảo sang, y rõ ràng cảm nhận được hơi thở đầy mùi nguy hiểm, tựa như lúc xưa, là điềm báo trước khi hắn nổi điên.
Vết xe đổ vẫn còn khắc sâu trong ký ức, hắn rốt cục vẫn nhịn xuống cơn kích động.
Sau nhiều năm như vậy, thật ra người đã thay đổi không chỉ có Khuyết Thư mà có cả y nữa.
Khuyết Thư thu liễm sự nông nổi của năm đó, còn y lại mất đi dũng khí khi xưa.
“Hách Cốt.” Khuyết Thư ôn nhu nói, “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút có được không?”
Hà Dung Cẩm trở mình nói: “Ta mệt lắm.”
Khuyết Thư nói: “Ta giúp ngươi thư giãn gân cốt?” Hắn vừa nói, vừa duỗi tay lại gần.
Hà Dung Cẩm không chút do dự phất tay đẩy hắn ra.
Khuyết Thư bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, cả người đã bị đánh văng sang bên cạnh, chỉ nghe một tiếng vang thật mạnh, mấy vò rượu chồng chất ở đó bị hắn va vào ngã lăn ra đất, bọt rượu tựa như thác nước từ trong cái vò vỡ một đường chảy xuôi.
Hà Dung Cẩm sững sờ ngồi dậy.
Khuyết Thư trầm mặc nhìn đống rượu đổ đầy trên đất.
Hộ vệ ở bên ngoài nhốn nháo hô lên: “Đại nhân?”
Khuyết Thư hoàn hồn, lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Hà Dung Cẩm đau lòng nhìn đống rượu đổ đầy ra đất, hận không thể lấy tay múc từng ngụm lên uống.
Còn Khuyết Thư lại đau lòng nhìn y, “Ngươi vẫn cứ cảnh giác với ta như vậy.”
Hà Dung Cẩm nhanh chóng thu liễm vẻ mặt, thẫn thờ nói: “Ngươi có thể cản lại võ công của ta, nếu không đủ, ngươi có thể trực tiếp phế bỏ võ công của ta.”
Khuyết Thư siết tay căng thẳng.
“Dù gì,” Hà Dung Cẩm ngẩng đầu, bỡn cợt nhìn hắn, “Đã có một lần, không phải ngươi thiếu chút nữa đã thành công rồi sao?” Nếu không phải vào đúng thời khắc mấu chốt, Ni Khắc Tư Lực chạy tới, có lẽ hiện tại hắn đã biến y thành một kẻ trói gà không chặt để độc chiếm!
Khuyết Thư cắn răng nói: “Là ngươi ép ta, là ngươi muốn giết ta!”
Hà Dung Cẩm lạnh lùng quan sát hắn, khóe miệng từ từ hiện lên một tia cười lạnh, “Một kẻ muốn biến ta thành nam sủng của hắn, lại còn không nên giết ư?
—
Khuyết Thư: Có chút đạo lý
Hà Dung Cẩm trấn định hỏi: “Cớ gì lại nói ra lời ấy?”
Thái độ của y khiến cho Khuyết Thư càng thêm khó chịu. So với thờ ơ, hắn thà rằng y tức giận, phản bác, thậm chí cười nhạo cũng được, còn tốt hơn cái kiểu không chút lăn tăn sợ hãi này. “Ngươi cho rằng ta thật sự không hiểu tiếng Đột Quyết sao?”
Hà Dung Cẩm trong lòng khẽ động, nhưng bình tĩnh nói: “Nha. Chẳng lẽ ngươi hiểu được?”
Khuyết Thư cúi xuống, tức giận chạy dọc theo khóe mắt sắc sảo, dọc theo hàng lông mi dày đậm, dọc theo ánh nhìn chuyên chú không bỏ sót một chút gì đối diện với Hà Dung Cẩm.
Khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ mấy tấc, hơi thở đan vào nhau, tuy hai mà một, song trong lòng lại khác nhau, vẫn còn cách thiên sơn vạn thủy.
Hà Dung Cẩm đang muốn ngả đầu về sau, đã bị Khuyết Thư giữ lấy, nghe thấy hắn gằn từng chữ nói: “Cho dù ta không hiểu tiếng Đột Quyết, nhưng hai chữ ‘Xác Châu’ ta vẫn nghe được.”
Hà Dung Cẩm ngẩn ra, một ý niệm chợt xoẹt qua trong đầu rồi biến mất, bởi vì đến và đi quá nhanh cho nên căn bản như chưa từng lưu lại.
“Ngươi quả nhiên muốn quay về!” Khuyết Thư thấy y trầm mặc đã tự suy ra kết luận.
Hà Dung Cẩm nói: “Cũng không hẳn là thế.” Đương nhiên không phải là thế. Y cũng không định trở lại phủ Tiểu Khã Hãn, ban đầu còn nghĩ là sẽ tìm được chút thanh tịnh ở nơi đó, thế nhưng nơi đó bây giờ đã không còn thanh tịnh nữa rồi.
Khuyết Thư nhìn cách y nói chuyện cứ một câu ngừng một câu nói, cho là y đang nghĩ cớ, trong lòng càng cảm thấy bực bội hơn, lạnh lùng nói: “Ta đang nghe đây.”
Hà Dung Cẩm nói: “Bố Khố tướng quân là thân tín của Tiểu Khả Hãn, ta cùng với hắn đã đụng mặt vài lần ở phủ Tiểu Khả Hãn, coi như cũng có chút quen biết, cho nên mới chào hỏi.”
“Chỉ có như thế?”
“Chỉ có như thế.”
Khuyết Thư nói: “Vậy tại sao hắn lại kích động như vậy?”
Hà Dung Cẩm thở dài nói: “Hắn chất vấn ta tại sao lại rời khỏi phủ Tiểu Khả Hãn.”
Sắc mặt Khuyết Thư thoáng giãn ra, “Sao hắn lại biết chuyện ngươi rời khỏi phủ Tiểu Khả Hãn?” Có một số việc hắn mặc dù đã sớm biết đáp án rồi, nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng y nói ra.
Hà Dung Cẩm tựa hồ không muốn dây dưa với hắn, đặc biệt phối hợp trả lời: “Đương nhiên là có người nói cho hắn biết.”
“Xác Châu?” Sắc mặt hắn căng thẳng. Nếu đúng là Xác Châu, phải chăng là người này vẫn đang âm thầm theo dõi người của hắn?
Hà Dung Cẩm đáp: “Ngạch Đồ Lỗ.”
“Là ai?” Chớ trách Khuyết Thư không nhớ rõ, vì với hắn mà nói, Ngạch Đồ Lỗ thật sự là một nhân vật quá tầm thường.
“Là Xương Võ tổng quản trong phủ Tiểu Khả Hãn.”
“Vì sao hắn lại tưởng nhớ ngươi như thế?” Một người nếu đã rơi vào bình giấm, thì chỉ hai ba câu vu vơ làm sao mà thổi sạch đám nước chua trên người được chứ.
“Bởi vì hắn ghét ta.” Hà Dung Cẩm không đợi hắn mở miệng hỏi thẳng luôn, “Bây giờ có phải ngươi lại muốn hỏi vì sao hắn ghét ta?”
Trên mặt Khuyết Thư bắt đầu xuất hiện vài tia bất hảo, vậy mà hắn vẫn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng chờ đợi câu trả lời.
Hà Dung Cẩm nói: “Ở Đột Quyết, Xương Võ và Thịnh Văn tổng quản vốn để kiềm chế lẫn nhau.”
Khuyết Thư nói: “Nha. Là vì tranh giành sủng ái sao?”
Hai chữ ‘sủng ái’ này khiến Hà Dung Cẩm biến sắc.
Khuyết Thư nói: “Xem ra, Xác Châu đúng là đối xử với ngươi rất tốt.”
Hà Dung Cẩm: “…” Xem ra Khuyết Thư không chỉ rơi vào một bình giấm chua, mà còn là một bình giấm cong tít như sừng trâu.
Khuyết Thư nói: “Ở bên cạnh ta, ta sẽ đối xử với ngươi tốt hơn hắn gấp ngàn vạn lần.”
Bị hai chữ ‘sủng ái’ đả kích, ký ức tựa như mãnh hổ hạ sơn gầm thét, sự bình tĩnh nãy giờ y ngụy trang trên mặt rốt cục đã toạc ra một vết nứt, Hà Dung Cẩm theo dõi hắn, trào phúng nói: “Hồn Hồn Vương tốt cỡ nào, ta đã chứng kiến đủ rồi.”
Sắc mặt Khuyết Thư cứng đờ, cái tay đang đỡ sau ót y từ từ hạ xuống, thấp giọng nói: “Khi đó ta còn chưa hiểu thế nào là…”
Yêu.
Thế nhưng một chữ này dưới ánh mắt tràn ngập trào phúng của y thật sự khó mà khiến hắn thốt ra khỏi miệng.
Hắn bối rối né tránh ánh mắt đang trừng trừng nhìn mình của y, vốn lẽ lập trường của hắn cây ngay không sợ chết đứng ấy thế mà sau trận đấu mắt giữa hai người, hắn liền bại trận, “Ta sẽ trông chừng giùm ngươi.” Những lời này giống như là đang nói cho Hà Dung Cẩm nghe, lại cứ như hắn đang nói với chính mình vậy.
Hà Dung Cẩm thấy hắn chật vật chạy đi, từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Người này, đúng là đã thay đổi.
Nhiều lần cảm giác hắn đã giẫm đến giới hạn đáng ra phải bộc phát rồi thế mà vẫn cố nhịn xuống. Chuyện này nếu là năm đó làm sao có thể.
Nhưng mà…
Như vậy rồi sẽ thế nào?
Hà Dung Cẩm ngẩng mặt lên, trong đầu bị một đoạn hồi ức không dám nhớ lại mơ hồ làm đau nhói.
—
Nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng một ngày, Hà Dung Cẩm lại chẳng có nơi nào muốn đi cho nên nằm trong doanh trướng chờ đợi. Mặc dù đã đích thân giắt tờ giấy vào dây lưng của Bố Khố, nhưng trong bụng y vẫn không dám nắm chắc mười phần. Thứ nhất giao tình giữa y và Bố Khố không tính là sâu đậm, thứ hai dựa theo tình cảnh ngày hôm qua, tờ giấy kia chẳng biết có được Bố Khố để vào trong mắt hay không nữa.
Y nằm trên giường lăn lộn một hồi liền nghe thấy tiếng hộ vệ từ bên ngoài vọng vào: “Tiên sinh, có rượu đưa tới.”
Hà Dung Cẩm hốt hoảng tưởng mình nghe không rõ, “Cái gì?”
“Là rượu ạ.”
Hộ vệ vừa mới nói xong, đã thấy Hà Dung Cẩm nhấc màn trướng lên, đẩy xe lăn đi ra.
Ba cỗ xe đẩy chồng chất mười mấy vò rượu đang đặt sau lưng hắn, so với quy củ nghiêm ngặt trong quân doanh không hợp lý một chút nào.
“Người nào đưa tới?” Hà Dung Cẩm ngoài miệng hỏi, nhưng trong lòng mơ hồ đã có sẵn đáp án.
Quả nhiên, hộ vệ đáp: “Là Khiết Túc tướng quân.”
Hà Dung Cẩm suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra cái tên này là y vô tình đặt cho Khuyết Thư lúc hắn tự giới thiệu, không ngờ hắn lại để vậy mà lưu truyền trong quân doanh. “Để xuống đi.” Cuối cùng vì con sâu rượu trong người y không cưỡng lại được, y đẩy xe lăn đến bên cạnh xe đẩy, tiện tay bắt lấy một vò rượu, mở nắp ra, dùng mũi hít hà vài cái. Tuy là không phải nữ nhi hồng, nhưng cũng là hoàng tửu thượng hạng.
“Giúp ta xếp mấy vò rượu này vào trong doanh trướng.” Y suy nghĩ một chút, cảm thấy đám rượu này nên đặt trong phạm vi mắt mình có thể giám sát mới an toàn.
Hộ vệ không nói nhiều lời ôm từng vò xếp vào bên trong.
Nhưng doanh trướng bề rộng có hạn, sau khi chất đống vò rượu ở giữa đã trở thành một bức tường cao ngất ngăn doanh trướng thành hai nửa.
Khuyết Thư trở lại, thấy giường của mình đã bị vứt sang một bên.
“Vì sao lại đặt ở giữa?” Hắn cảm giác như thể mình vừa lấy đá tự nện vào chân mình.
Hà Dung Cẩm nhắm mắt nằm ườn ở trên giường, nhấm nháp từng ngụm rượu trong hồ lô.
Khuyết Thư đứng bên giường nhìn y một lát, chậm rãi ngồi xuống, vươn tay thử thăm dò rờ lên chân y.
Hà Dung Cẩm nhất thời mở mắt quan sát hắn.
Mặc dù cách một lớp quần áo, Khuyết Thư vẫn có thể cảm giác được bắp chân của y cứng ngắc, “Vì sao lại xếp mấy cái vò vô giữa?” Hắn nhẹ nhàng rút tay về.
Hà Dung Cẩm cố nén cơn khó chịu đang cuồn cuộn dưới đáy lòng, im lặng nuốt vào một hồi mới nói: “Nhìn đẹp mắt.”
Khuyết Thư nói: “Nhưng với ta mà nói lại chẳng đẹp mắt một chút nào.”
Hà Dung Cẩm hỏi: “Ngươi muốn thu hồi lại hả?”
“Nếu như có thể, ta càng muốn thu hồi hết cả con người của ngươi.”
“Ta chưa bao giờ là của ngươi.” Từng chữ bật ra đều nhấn mạnh.
“Sẽ có một ngày như vậy.”
“Tuyệt đối không có.” Hà Dung Cẩm thậm chí còn tính ra lời thề độc để chứng tỏ quyết tâm của mình, thế nhưng khi cặp mắt của Khuyết Thư đảo sang, y rõ ràng cảm nhận được hơi thở đầy mùi nguy hiểm, tựa như lúc xưa, là điềm báo trước khi hắn nổi điên.
Vết xe đổ vẫn còn khắc sâu trong ký ức, hắn rốt cục vẫn nhịn xuống cơn kích động.
Sau nhiều năm như vậy, thật ra người đã thay đổi không chỉ có Khuyết Thư mà có cả y nữa.
Khuyết Thư thu liễm sự nông nổi của năm đó, còn y lại mất đi dũng khí khi xưa.
“Hách Cốt.” Khuyết Thư ôn nhu nói, “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút có được không?”
Hà Dung Cẩm trở mình nói: “Ta mệt lắm.”
Khuyết Thư nói: “Ta giúp ngươi thư giãn gân cốt?” Hắn vừa nói, vừa duỗi tay lại gần.
Hà Dung Cẩm không chút do dự phất tay đẩy hắn ra.
Khuyết Thư bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, cả người đã bị đánh văng sang bên cạnh, chỉ nghe một tiếng vang thật mạnh, mấy vò rượu chồng chất ở đó bị hắn va vào ngã lăn ra đất, bọt rượu tựa như thác nước từ trong cái vò vỡ một đường chảy xuôi.
Hà Dung Cẩm sững sờ ngồi dậy.
Khuyết Thư trầm mặc nhìn đống rượu đổ đầy trên đất.
Hộ vệ ở bên ngoài nhốn nháo hô lên: “Đại nhân?”
Khuyết Thư hoàn hồn, lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Hà Dung Cẩm đau lòng nhìn đống rượu đổ đầy ra đất, hận không thể lấy tay múc từng ngụm lên uống.
Còn Khuyết Thư lại đau lòng nhìn y, “Ngươi vẫn cứ cảnh giác với ta như vậy.”
Hà Dung Cẩm nhanh chóng thu liễm vẻ mặt, thẫn thờ nói: “Ngươi có thể cản lại võ công của ta, nếu không đủ, ngươi có thể trực tiếp phế bỏ võ công của ta.”
Khuyết Thư siết tay căng thẳng.
“Dù gì,” Hà Dung Cẩm ngẩng đầu, bỡn cợt nhìn hắn, “Đã có một lần, không phải ngươi thiếu chút nữa đã thành công rồi sao?” Nếu không phải vào đúng thời khắc mấu chốt, Ni Khắc Tư Lực chạy tới, có lẽ hiện tại hắn đã biến y thành một kẻ trói gà không chặt để độc chiếm!
Khuyết Thư cắn răng nói: “Là ngươi ép ta, là ngươi muốn giết ta!”
Hà Dung Cẩm lạnh lùng quan sát hắn, khóe miệng từ từ hiện lên một tia cười lạnh, “Một kẻ muốn biến ta thành nam sủng của hắn, lại còn không nên giết ư?
—
Hà Dung Cẩm: Hận không được, buông xuống càng không xong
“Ngươi quả nhiên hận ta.” Năm chữ kéo ra tất cả ánh sáng cùng tự tin nơi đáy mắt Khuyết Thư. Hắn chán nản vén rèm bước ra ngoài.
Hận?
Hà Dung Cẩm mờ mịt nhìn tấm mành còn đung đưa.
Y cũng không phải là một người hay để tâm vào những chuyện vụn vặt. Đối mặt với những chuyện như vậy nếu không phải thống khoái buông xuống cũng sẽ nhiệt tình ôm hận. Nhưng mà, nếu nói là y lựa chọn buông xuống, sau nhiều năm như vậy, ký ức về những chuyện đã xảy ra bất cứ lúc nào cũng xuất hiện rồi lởn vởn trong đầu. Nhưng nếu nói là hận, với tính cách của y, sau khi võ công khôi phục rồi chắc chắn sẽ liều mạng xông vào Vương Cung băm vằm kẻ đầu sỏ gây ra tất cả dưới lưỡi đao của mình mới đúng.
Cho nên, y rõ ràng đã chọn con đường thứ ba, trái ngược hoàn toàn với tính cách của y.
Hận không được, buông xuống càng không xong.
Cứ đeo bám phía sau là bởi y không muốn chạm tới chân tướng.
Con người có đôi khi đâu nhất thiết phải sống thanh thanh sở sở hoàn toàn phân rõ trắng đen mới có thể hạnh phúc, trong một vài trường hợp, làm cho tất cả đều mơ hồ lại càng khiến cho con người ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Y bước xuống giường, ngồi vào xe lăn, khom lưng nhặt lên một mảnh vỡ từ vò rượu, dùng đầu lưỡi liếm liếm chút xíu hoàng tửu còn dính bên trên, sau đó ngửa đầu cuốn lấy rượu vào trong miệng.
Chờ Tháp Bố bước vào trong trướng gọi Hà Dung Cẩm, y đã uống được gần nửa canh giờ.
Tháp Bố ngửi qua mùi rượu cũng muốn say, “Tướng quân, Bố Khố mang đến rất nhiều mỹ vị, mỹ tửu và mỹ nữ vào trong doanh, ngài có muốn đi xem một chút không?”
Hà Dung Cẩm ôm đầu suy nghĩ một lát, cười nói: “Hảo.”
Tháp Bố thấy vẻ mặt y không lạnh nhạt như ngày thường, mừng rỡ đẩy xe lăn đến chủ trướng nơi Kỳ Địch đang ở.
Lúc này sắc trời chưa tối, tuy có gió nhưng không lạnh.
Mỹ tửu mỹ thực do Bố Khố đem tới được bày đầy ra mấy bàn.
Kỳ Địch cùng Bố Khố một trái một phải ngồi đối diện nhau.
Khuyết Thư ngồi dưới bàn của Kỳ Địch.
Tháp Bố đẩy Hà Dung Cẩm đến bên cạnh Khuyết Thư, lại nghe Bố Khố nói: “Hà tổng quản là người quen cũ của ta, xin hãy để y ngồi gần ta thêm một chút.”
Quan thông dịch ngồi sau Kỳ Địch, đương nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ. Lão liếc nhìn Khuyết Thư một chút, thấy hắn không có vẻ gì là khó chịu, liền cười nói: “Tất nhiên, tất nhiên rồi.”
Tháp Bố không cam lòng không muốn đẩy Hà Dung Cẩm đến gần bàn của Bố Khố.
Bố Khố nâng chén kính rượu Hà Dung Cẩm nói: “Hôm qua gặp nhau quá vội vã, chưa có dịp hảo hảo kính Hà tổng quản một chén. Hôm nay Bố Khố xin được kính trước một chén.”
Tâm trí của Hà Dung Cẩm từ trong mớ hỗn độn tỉnh lại, bất động thanh sắc bưng chén rượu lên cùng hắn cụng nhẹ một cái, “Tướng quân khách sáo rồi.”
Bố Khố kính rượu xong, vỗ tay, lập tức có mỹ nữ Đột Quyết tiến vào vừa múa vừa hát.
Hà Dung Cẩm không coi ai ra gì tận lực uống rượu, cứ một chén lại thêm một chén, dường như không để tâm vào tửu lượng của mình, không bỏ sót chén nào.
Khuyết Thư từ trong khe hở giữa những vạt áo lả lướt của mỹ nữ Đột Quyết tìm kiếm thân ảnh của Hà Dung Cẩm, thấy y uống rượu không ngừng trong lòng vừa tức vừa vội, chén rượu trong tay không khỏi nóng nảy thêm một chút.
Kỳ Địch thấy hắn uống liền ba chén, vội vã nhẹ giọng khuyên can: “Vương, hãy bảo trọng thân thể.”
Khuyết Thư nói: “Kỳ Địch, có phải ngươi rất tưởng nhớ phu nhân đã mất của ngươi không?”
Cái tay đang nâng chén của Kỳ Địch có chút ngừng lại, thở dài nói: “Dĩ nhiên nhớ chứ. Đáng tiếc sau nhiều năm như vậy, nàng chưa từng một lần đi vào giấc mộng của ta.” Vừa dứt lời, lão cũng ra sức rót cho mình một chén.
Khuyết Thư nói: “Phu nhân là người mà mẫu thân ta tín nhiệm nhất.”
Kỳ Địch nói: “Nàng cũng người ta yêu nhất. Đáng tiếc, nàng không thể theo ta đến lúc đầu bạc răng long.”
Khuyết Thư nghiêng đầu nhìn lão một cái, giơ chén rượu lên, cười chua chát nói: “Nào, kính một ly không thể đầu bạc răng long!”
Thanh âm của hắn hơi lớn, Hà Dung Cẩm không khỏi ngẩng đầu, đáng tiếc Khuyết Thư đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, không hề phát hiện.
Sắc trời tối dần, Kỳ Địch sai người nhóm lên đống lửa.
Hà Dung Cẩm uống đến tàn tiệc, dứt khoát nằm dài trên bàn ngủ khò khò.
Bố Khố kêu mấy lần không có tiếng trả lời, lúng túng nhìn về phía Kỳ Địch.
Kỳ Địch sớm đã chú ý đến động tĩnh của bọn họ bên đó, lập tức gọi người đưa Hà Dung Cẩm trở về doanh trướng.
Khuyết Thư vốn cũng muốn rời tiệc, nhưng Bố Khố đi tới, nhìn Kỳ Địch hạ giọng nói: “Có người muốn làm một cái cọc mua bán với Kỳ Địch đại nhân.” Trong lòng hắn khẽ động, Hà Dung Cẩm đã nói đứng sau Bố Khố là Xác Châu, cái này phải chăng ý bảo, người đang cần mua bán là Xác Châu?
—
Hướng bọn họ đi lại không phải đường trở về doanh trướng.
Hà Dung Cẩm nhìn đường nhỏ dần lệch khỏi quỹ đạo, nắm tay lặng lẽ siết chặt. Từ lúc Bố Khố bắt đầu pha thêm nước vào trong rượu của y, y biết Bố Khố đã đọc được tờ giấy mình đưa cho hắn, cho nên hắn mới tự nghĩ ra kế kim tiền thoát xác như này để giúp y rời khỏi đây.
Thế nhưng, liệu Khuyết Thư có đuổi theo không?
Bố Khố không biết đã dự tính sẵn tình tiết này chưa?
Trung tâm doanh địa càng lúc càng xa khỏi tầm mắt, tim Hà Dung Cẩm dần dần buông lỏng.
Đã đến lúc… rời đi.
Nhưng mọi chuyện hiển nhiên không dễ dàng như trong tưởng tượng. Khi bọn họ đi dọc theo doanh trướng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Ai muốn ra khỏi doanh?” Một tiếng hét vang lên khiến cho bánh xe lăn đột nhiên ngừng lại.
Hà Dung Cẩm lưng va vào ghế dựa, cái tay đang đặt trên đùi từ từ chuyển sang tay vịn
Người đi tới gần là cận vệ của Kỳ Địch. “Nguyên lai là Hà tiên sinh, không biết ngài muốn đi đâu?”
Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói: “Ta đi đâu chẳng lẽ còn phải báo cáo cho ngươi nữa sao?”
Hộ vệ nói: “Kỳ Địch đại nhân đã nghiêm lệnh, Hà tổng quản vô luận đi nơi nào cũng cần có mười người đi cùng.”
Hà Dung Cẩm không giận trái lại còn cười nói: “Kỳ Địch đại nhân là thượng khách của Đột Quyết Khả Hãn, được nhún nhường mọi lúc mọi nơi, tại sao Kỳ Địch đại nhân lại biến ta đây thân là tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn trở thành tù nhân chứ, còn tìm mười người tới giám thị ta?”
Hộ vệ vội nói: “Hà tiên sinh chớ giận, đại nhân cũng không phải ý đó. Chỉ sợ tổng quản đơn thân độc mã ra ngoài, có điều sơ xuất.”
Người Bố Khố phái tới đâu phải là đèn dầu đã cạn, thấy bọn họ đôi co một hồi còn không đi, đương nhiên biết là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giở giọng thô lỗ nói: “Tổng quản, cần gì phải quản bọn chúng nói cái khỉ gió gì, chúng ta chỉ cần quan tâm đến việc rời đi thôi.”
Hà Dung Cẩm trong lòng biết rõ hộ vệ chắc chắn là đang trì hoãn thời gian, rồi lập tức chạy đi thông báo cho Kỳ Địch, nhanh chóng gật đầu.
Người do Bố Khố phái tới lập tức rút đao ra, một bên đẩy xe lăn của Hà Dung Cẩm đi, hô lên: “Tổng quản đi trước.”
Binh khí trong tay hắn chói mắt, những kẻ khác trong sứ đoàn Tây Khương cũng lục đục xông ra.
Hà Dung Cẩm trong lòng thở dài, biết chuyện hôm nay khó mà dàn xếp được, lại còn chẳng biết đây là do Bố Khố bày mưu tính kế mà ra hay là do việc đến nước này quay đầu đã muộn, cho dù y có thật sự quay đầu lại cũng chẳng thể giải quyết được nữa.
“Bảo vệ Hà tổng quản!” Thủ hạ của Bố Khố hô to một tiếng, Hà Dung Cẩm đã cảm thấy có người đẩy xe lăn lao ra phía ngoài.
“Có người ép buộc Hà tổng quản!” Quân của Tây Khương sứ đoàn vừa hô hoán vừa luống cuống rút binh khí ra chống đỡ.
Hai loại ngôn ngữ khác biệt cùng gào hét, hoàn toàn chẳng thèm để tâm tới ý muốn của đối phương.
Hà Dung Cẩm bị che ở chính giữa, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh lóe lên, bên tai là tiếng hô tiếng hét rung trời, xe lăn bị mấy người giành tới giành lui. Y bám chặt tay vịn, im lặng né tránh đao lệch kiếm xiên.
“Hách Cốt!”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gào thét như muốn xé rách tâm can của Khuyết Thư.
Hà Dung Cẩm vốn đang ngồi vững vàng trên xe bỗng dưng cảm thấy một dòng khí lạnh lẽo từ dưới lòng bàn chân xộc thẳng lên, hai tay vô thức quơ đại một món binh khí của người đứng gần nhất, vội vội vàng vàng dùng đao tước rơi binh khí của ba tên hộ vệ Tây Khương. Vươn tay chụp lấy bánh xe, cấp tốc lùi về phía sau.
Khuyết Thư thấy y chủ động lui về sau, chỉ cảm thấy tim mình như bị đao cắt.
Bố Khố tìm đám người Kỳ Địch là muốn bí mật hợp tác cùng đối phó với Mật Gia Diệp Hộ, nhưng lăn qua lộn lại chỉ kể về những chuyện ác trong những năm gần đây mà Mật Gia đã gây ra cho triều đình và dân chúng làm hắn cảm thấy có chút không hợp lý, sau khi nghe hộ vệ bẩm báo Hà Dung Cẩm đang bị chế trụ, hắn mới nhất thời đoán ra được suy tính của Bố Khố, lập tức liều mạng xông ra muốn cứu y, chưa từng nghĩ rằng hết thảy mọi chuyện đều do Hà Dung Cẩm tỉ mỉ an bài mà ra!
Chẳng trách sao hôm đó y và Bố Khố gặp nhau ngoài nhà xí trò chuyện thật vui vẻ.
Chẳng trách sao y mãi mãi đối với mình không mặn không nhạt.
Khuyết Thư siết chặt tay, hai mắt chăm chú nhìn thân ảnh đang dần hướng ra ngoài.
Y cứ liều mạng như vậy chỉ để kéo giãn khoảng cách giữa hai người!
Khuyết Thư giống như thể đã bị rút mất hồn phách, một bên nhìn Hà Dung Cẩm, một bên nhấc chân bước về trước.
“Cẩn thận!” Tháp Bố ở bên cạnh vươn tay ra sức đỡ lấy lưỡi đao từ phía binh lính Đột Quyết quét tới, giơ chân đá ra xa ba bốn bước, sợ hãi kéo Khuyết Thư lại gào lên, “Vương!”
Một tiếng thét kinh hãi đã khiến cho Khuyết Thư từ trong mớ cảm xúc hối hận giật mình tỉnh lại. Hắn mở ra bàn tay hằn đầy vết móng tay bấm vào da thịt, cất giọng ra lệnh: “Mau bắt Hà Dung Cẩm lại!”
Bố Khố và Kỳ Địch sau đó mới chạy đến.
Kỳ Địch sợ hắn tiết lộ thân phận, đứng bên cạnh nhắc nhở: “Không được đả thương y! Phải bắt sống!”
Khuyết Thư đột nhiên dùng mũi hừ lạnh một tiếng.
Kỳ Địch nghiêng đầu nhìn lại, trong lòng kinh hãi. Ánh mắt Khuyết Thư nhìn Hà Dung Cẩm tràn ngập hận ý.
Bố Khố không ngờ chuyện lại diễn ra đến nông nỗi này, rống lên mấy câu dừng tay, đáng tiếc binh lính Đột Quyết thấy Tây Khương sứ đoàn không nghe theo, thế nên binh lính Đột Quyết cũng không dám tùy tiện dừng tay, song phương càng giằng co càng kịch liệt.
Bố Khố không thể làm gì khác đành khuyên can Kỳ Địch.
Kỳ Địch giả bộ nghe không hiểu.
Bố Khố lại phải thúc dục quan phiên dịch chuyển lời.
Kỳ Địch nghiêm mặt nói: “Bố Khố tướng quân chẳng lẽ không nhận ra nơi đây là doanh địa của Tây Khương ta sao?”
Bố Khố tự biết mình đuối lý, đành phá lên cười ha ha nói: “Ở đây chắc chắn đã có sự hiểu lầm.”
Thấy Hà Dung Cẩm rút lui dọc theo doanh địa ngay trước mặt mình, Khuyết Thư rốt cục kiềm chế không được, tự mình ra trận.
Tháp Bố sợ hắn gặp phải sơ suất, vội vàng theo sát phía sau.
—