[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 32: Chương 32: Biệt Hữu Dụng Tâm – Ngũ




CHƯƠNG 33: BIỆT HỮU DỤNG TÂM – NGŨ

Hà Dung Cẩm: Hận không được, buông xuống càng không xong

Khả năng chiến đấu của Tây Khương sứ đoàn và binh lính Đột Quyết với Hà Dung Cẩm mà nói đương nhiên chẳng đáng nhắc tới, mặc dù ngồi trên xe lăn tay chân y vẫn lưu loát, thế nhưng thân thể y cho dù có nhanh nhẹn lưu loát đến đâu, trong lòng lại đang phiên giang đảo hải không thể tự chủ, hơn nữa khi thấy Khuyết Thư tự mình đuổi theo, trong đầu sinh ra hai loại suy nghĩ, vừa muốn lui ra bên ngoài, lại phải để ý tới an nguy của Khuyết Thư, thành ra phân tâm, tốc độ lui về sau suy giảm.

Khuyết Thư nhờ có Tháp Bố dẫn theo mấy hộ vệ xung phong liều chết, tốc độ hết sức kinh người, chờ Hà Dung Cẩm lùi ra sát biên giới của doanh địa, Khuyết Thư đã đuổi kịp!

Hai người đứng đối diện, một nộ khí xung thiên, một không hề lăn tăn sợ hãi.

“Vì sao phải đi!” Khuyết Thư giơ tay giữ lấy xe lăn lại bị y hất ra.

Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói: “Bởi vì muốn đi.”

Khuyết Thư nói: “Ngươi đã đáp ứng cùng ta trở về Tây Khương!”

Hà Dung Cẩm mặt không đổi sắc nói: “Ta nuốt lời rồi.”

Ánh mắt Khuyết Thư nhìn y chằm chằm cơ hồ muốn nhỏ máu.

Tháp Bố ở bên cạnh thấy vậy trong lòng sợ hãi, khuyên can: “Trong này có thể đã hiểu lầm chuyện gì đó.”

Hà Dung Cẩm nói: “Trước giờ vẫn có.”

Khuyết Thư nghiến răng canh cách, râu ria đã che bớt hai bên má của hắn nhưng không thể che được cái trán nổi đầy gân xanh. Mặc dù trong lòng hận đến độ không thể không dùng xích sắt khóa chặt người trước mặt này vào thân thể mình, trói buộc không để y đi đâu hết, hắn vẫn cố thả lỏng khẩu khí: “Nói.”

Hà Dung Cẩm trả lời: “Ta không phải là sở hữu của ngươi, chưa từng.”

Khuyết Thư đoạt lấy thanh đao trong tay người bên cạnh, chém về phía Hà Dung Cẩm

Hà Dung Cẩm lạnh nhạt đứng yên chờ hắn chém, cho đến khi phát hiện nơi hắn muốn chém là xe lăn, lúc này mới vươn tay nắm lấy bánh xe nghiêng sang một bên, tránh khỏi lưỡi đao.

Bên này bọn họ dây dưa mãi chưa xong, bên kia Bố Khố đã hạ quyết tâm.

Chuyện xảy ra đến mức này khiến hắn không kịp trở tay. Trên tờ giấy mà Hà Dung Cẩm đưa cho hắn chỉ viết là muốn trở về phủ Tiểu Khả Hãn nhưng bị Tây Khương sứ đoàn ngăn cản, vì vậy nhờ hắn hỗ trợ, nhưng không ngờ loại ngăn cản này không chỉ là trên đầu lưỡi.

Việc hắn cũng đã giúp, họa cũng đã xảy ra , nửa chừng có thu tay hay làm bừa thì kết quả cuối cùng vẫn là đắc tội với sứ đoàn Tây Khương, đã như thế thì, chẳng thà cứu được Hà Dung Cẩm, nói không chừng Tiểu Khả Hãn có lẽ vì thế mà toàn lực che chở cho hắn.

Kỳ Địch nhìn Bố Khố từ mờ mịt dần chuyển thành kiên định đã đoán ra được suy nghĩ của hắn, vội nói: “Đột Quyết cùng Tây Khương là hai nước anh em, nếu có cái gì hiểu lầm nên kịp thời hóa giải mới đúng.”

Bố Khố có lệ đáp lời: “Không sai không sai.” Vừa dứt lời, người đã xông vào trận chiến.

Lúc này bên ngoài doanh địa lại có binh mã chạy tới, khiến cho song phương giao chiến nhất thời kinh sợ.

Khuyết Thư thấy trên người bọn họ mặc khôi giáp của đội hộ vệ Đột Quyết, cười lạnh nói: “Xem ra vì để cứu ngươi, Xác Châu thật sự bỏ vốn khá nhiều đấy!”

Hà Dung Cẩm một bên đẩy xe lăn né cái tay Tháp Bố vươn tới, một bên cau mày nói: “Có liên quan gì tới Xác Châu đâu?”

Khuyết Thư nói: “Nếu không phải Xác Châu, Bố Khố đào đâu ra lá gan lớn như vậy, dám công khai lôi kéo binh mã xông thẳng vào doanh địa của Tây Khương sứ đoàn?!” Lúc trước chỉ điều một nhóm nhỏ xông tới, coi như là trộm cướp đi, bây giờ đám nhân mã này đã tuyên bố rõ ràng, muốn trắng trợn cướp người.

Hà Dung Cẩm sửng sốt, bắt đầu cảm thấy hết sức kỳ quoặc.

“Hà tổng quản đi mau!” Bố Khố rốt cục đã đuổi đến đây.

Hà Dung Cẩm nghe thấy tiếng hét của hắn, nhất thời hồi phục tinh thần, thầm nghĩ: Cái gã Bố Khố này lúc thường nhìn hắn trầm ổn nội liễm, không ngờ tới thời khắc mấu chốt lại kích động như vậy. Bất quá lúc này y chẳng còn thời gian mà suy nghĩ, đội hộ vệ Đột Quyết đã xông ra mười mấy tên vây tứ phía, nhanh chóng đẩy y rút ra ngoài.

Khuyết Thư muốn đuổi theo, lại bị năm sáu kẻ khác cản lại.

Hà Dung Cẩm bị đẩy đi ước chừng hơn mấy trăm trượng, liền thấy một cỗ xe ngựa rất to đứng ở bên đường.

Hộ vệ nói: “Mời Hà tổng quản lên xe.”

Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn đến trước xe, càng nghĩ càng thấy có cái gì đó không đúng. Quay đầu lại nhìn ra đường, nơi đây địa thế hơi cao, vì vậy cho dù đã rời xa doanh địa nhưng vẫn có thể thấy loáng thoáng bóng người chập chờn, đánh nhau hết sức kịch liệt. Theo lý mà nói, nếu y đã đào tẩu được rồi, Bố Khố nên hạ lệnh thu binh mới phải, vì sao lại còn tiếp tục?

Chẳng lẽ hắn muốn một mẻ lưới tóm gọn Tây Khương sứ đoàn?

Nghĩ tới đây, đáy lòng y đột nhiên lạnh toát.

“Hà tổng quản?” Hộ vệ nhịn không được thúc giục.

Hà Dung Cẩm nói: “Ta còn một món đồ vô cùng quan trọng đang để trong doanh địa, nhất định phải lấy lại.” Xe lăn của y vừa mới động, hộ vệ đã chắn ngay trước mặt. “Ngươi, đây là ý gì?” Dự cảm bất an nơi đáy lòng tựa hồ đã trở thành sự thực.

Hộ vệ nói: “Tổng quản muốn lấy cái gì, chỉ cần phân phó chúng ta đi là được.”

Hà Dung Cẩm thử thăm dò hỏi: “Doanh địa của Tây Khương sứ đoàn các ngươi cũng có thể tự tiện lui tới sao?”

Hộ vệ đáp: “Chúng ta sẽ cố hết sức.”

Thái độ của bọn hắn khiến cho dự cảm không tốt của Hà Dung Cẩm rốt cục đã trở thành hiện thực. Y lập tức cười lạnh một tiếng, “Nếu ta cứ muốn tự mình đi lấy thì sao?”

“Ta với ngươi đã quen biết lâu như vậy, đây là lần thứ hai ta thấy ngươi mạnh miệng cố chấp đấy.” Theo tiếng thở dài, tấm rèm trên xe ngựa nhấc lên, Xác Châu từ trong xe bước ra.

Hà Dung Cẩm ngạc nhiên thốt lên: “Tiểu Khả Hãn?” Mặc dù mới vừa rồi y nghe thấy trong xe có chút thanh âm, nhưng vì võ công của đối phương không quá cao thâm, cho nên không hề để tâm, chỉ cho là một gã hộ vệ bình thường, không ngờ Xác Châu lại đích thân tới đây.

Xác Châu lên tiếng: “Đã lâu không gặp.”

Hà Dung Cẩm nói: “Vì sao ngài lại ở đây?” Sự xuất hiện của hắn làm y cảm giác chuyện tập kích doanh địa lần này càng không đơn giản chút nào.

Xác Châu nói: “Đương nhiên là tới đón ngươi. Không phải ngươi muốn trở về phủ Tiểu Khả Hãn sao?”

Hà Dung Cẩm nhớ lại mảnh giấy kia, âm thầm kêu khổ. Cái này quả thực là vác tảng đá tự đập vô chân mình.

Xác Châu từ trên xe ngựa nhảy xuống, bước tới trước mặt y, từ từ cúi người, khẽ cười một tiếng nói: “Ta rất nhớ ngươi.” Hắn mặt mũi anh tuấn, nói ra lời đường mật, hiệu quả đương nhiên là vốn ít lời nhiều.

Nhưng tận đáy lòng Hà Dung Cẩm nửa điểm rung động lại chẳng có, còn lặng lẽ ngửa đầu ra sau, “Tập kích Tây Khương sứ đoàn là ý của ngài sao?”

Xác Châu từ từ thẳng người lên, còn chưa trả lời đã thấy Hà Dung Cẩm đột nhiên quay xe lăn, trở về hướng đường cũ.

Hộ vệ theo ý Xác Châu nghiêng người chắn trước mặt y.

Xác Châu nói: “Ngươi còn chưa nghe câu trả lời của ta mà.”

Hà Dung Cẩm đáp: “Cần thiết lắm ư?”

“Ngươi nghĩ là không nhưng thật ra ngươi lại cảm thấy là có.” Xác Châu nói, “Ít ra ta cũng rất muốn nghe chút đáp án của ngươi. Ngươi cùng Kỳ Địch bất quá chỉ gặp mặt đôi lần, chẳng lẽ đã tới mức phải sống chết có nhau sao?”

“Sống chết có nhau?” Hà Dung Cẩm nhướng mày, thân thể đột nhiên đạp lên xe lăn, nhảy vọt đi.

Hộ vệ Đột Quyết đang chắn trước người y cũng nhảy lên theo, lại bị y một người một chưởng đánh bay đi.

“Hà Dung Cẩm!”

Tiếng gọi của Xác Châu nhanh chóng bị y quẳng ra sau đầu. Hà Dung Cẩm cước bộ tập tễnh, nhưng cực kỳ mau lẹ hướng về phía doanh địa.

Doanh địa ngập khói, mơ hồ có chút ánh lửa lóe lên.

Tiếng chém giết càng lúc càng gần.

Hà Dung Cẩm vừa xông vào doanh địa đã cảm thấy một luồng khí nóng đập vào mặt.

Đám người của sứ đoàn bị đánh tan tác, chỉ có thể nhìn thấy binh lính Đột Quyết đang bao vây công kích những hộ vệ Tây Khương còn sót lại.

Hà Dung Cẩm chụp lấy đao của một gã hộ vệ Đột Quyết đứng ngay cạnh, liên tục chém hạ mấy người, giết sạch những gã mạnh nhất rồi chạy lại gần mấy hộ vệ Tây Khương, hoảng hốt hỏi: “Khuyết… Tháp Bố đâu?” Khuyết Thư và Kỳ Địch có lẽ sẽ bị tách ra, nhưng Tháp Bố tuyệt đối không đời nào.

Tây Khương hộ vệ đã sức cùng lực kiệt, thấy y tinh thần mới có chút phấn chấn nói: “Bọn họ đã thoát vòng vây!”

Lại có người kêu lên: “Ta thấy đám người Đột Quyết đuổi theo họ!”

Hà Dung Cẩm trong lòng căng thẳng, “Hướng nào?”

Hai người cứ thế chỉ sang hai hướng.

Hà Dung Cẩm không thể làm gì khác, trước mắt đành phá vòng vây đưa họ ra, chém tới phía ngoài, đã thấy Xác Châu ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao cúi xuống quan sát y, bốn phía đều là binh mã Đột Quyết, không chỉ là có đội hộ vệ, còn có một tốp binh sĩ đeo giáp phi ưng trên vai.

Quân đoàn Phi ưng.

Tim Hà Dung Cẩm nhất thời rớt xuống đáy vực. Đây là một âm mưu, chắc chắn là một âm mưu!

Ánh mắt Xác Châu nhìn về phía y tràn ngập lãnh ý, giống như đang nhìn một con cá chết đặt trên thớt gỗ, “Ngươi quyết định bước trên con đường này?”

Ánh mắt hắn nhìn Hà Dung Cẩm lạnh lùng kiên định, y đột nhiên hiểu ra người này từ đầu tới cuối vẫn chưa từng bỏ đi hiềm nghi với y, những chuyện trước đây bất quá chỉ để thử lòng y một phần mà thôi. “Trong lòng Tiểu Khả Hãn chẳng phải đã sớm có đáp án rồi sao?”

Xác Châu nói: “Ta từng hi vọng ngươi sẽ giúp ta lật đổ bọn chúng.”

Hà Dung Cẩm nói: “Ta lại khiến ngươi thất vọng rồi.”

Xác Châu đảo mắt suy nghĩ một chút, “Luận công luận tư, ta đều không nên thả ngươi rời đi.”

Hà Dung Cẩm ánh mắt ngưng tụ.

“Bất quá ta cũng không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa. Xét thấy ngươi năm đó liều chết cứu ta, bất kể là vì nguyên nhân gì, ta cũng nguyện ý thả ngươi một lần. Thế nhưng chỉ duy nhất lần này mà thôi, sau này sẽ không còn cớ gì mà vịn vào nữa. Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ trở thành kẻ thù, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.” Xác Châu kéo dây cương, cưỡi ngựa thong thả đi sát qua người y, “Hách Cốt tướng quân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.