CHƯƠNG 34: BIỆT HỮU DỤNG TÂM – LỤC
Hà Dung Cẩm: Hận không được, buông xuống càng không xong
Tà phong se lạnh, tinh tế khẽ vuốt qua mặt y, có hơi đau nhói.
Hà Dung Cẩm vươn tay sửa lại tóc mai. Ở Đột Quyết, có lẽ thứ thật sự cần thiết là mũ trùm đầu.
Sau khi Xác Châu rời đi, thuộc hạ của hắn đẩy xe lăn lúc trước trả lại cho Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm nhìn đại quân Đột Quyết từ từ rút khỏi doanh địa, mới chậm rãi đi về hướng ngược với hướng đi của Xác Châu.
Xác Châu không phải là kẻ dễ dàng từ bỏ ý đồ. Huống chi hôm nay hắn tha cho y một lần không có nghĩa là sẽ thả cho đám người Kỳ Địch một con ngựa. Việc đến nước này, song phương cũng đã vạch mặt nhau, Đột Quyết nói vậy chứng tỏ đã chuẩn bị sẵn sàng để khai chiến với Tây Khương, cho nên, bất kể bọn họ có biết Khuyết Thư đang ở trong sứ đoàn hay không cũng chẳng đời nào bỏ qua. Xác Châu thả mình đi phải chăng là muốn đem mình làm mồi nhử. Bởi vậy hiện tại y quyết không được phép nóng vội.
Tây Khương hộ vệ đi theo y một đoạn, nhìn Đột Quyết binh lính đi xa cho đến khi không còn thấy bóng dáng, xác định bọn chúng sẽ không quay ngược mũi giáo mới cảm ơn Hà Dung Cẩm rồi cáo từ. Hà Dung Cẩm biết trong lòng họ đang lo cho an nguy của đám người Khuyết Thư, còn mình ngồi xe lăn sẽ làm chậm hành trình, vì vậy cũng không nhiều lời, chỉ nhắc họ dọc đường nhớ cẩn thận.
Đi ngược lên sơn đạo một đoạn, Hà Dung Cẩm nhịn không được quay đầu nhìn lại doanh địa hoang phế. Lửa nơi doanh địa vẫn cháy ngùn ngụt, khói mù trời. Lúc hạ trại, Kỳ Địch khăng khăng dựng doanh địa bên ngoài trấn nhỏ, tất nhiên là đã nghĩ tới việc đề phòng Đột Quyết giở trò, không ngờ cuối cùng vẫn sập bẫy.
Hà Dung Cẩm từ sơn đạo đi xuống, tầm nhìn chợt trống trải, trước mặt là bình nguyên mênh mông bát ngát.
Từng bụi cỏ khô héo, đá vụn lổm chổm.
Bánh xe lăn qua, thỉnh thoảng có tiếng lọc cọc vang lên.
Hà Dung Cẩm đột nhiên dừng lại, nhìn ra bốn xung quanh.
Ánh tà dương đã ngả về Tây, sắc trời dần u ám thêm, hoàng hôn ánh lên chút hồng vàng thê lương, cả vùng đất mênh mông đều bị bao trùm trong đó, nhìn bên trái chẳng thấy thôn, nhìn sang chẳng thấy nhà trọ, chỉ thấy phía sau một ngọn núi, khói bụi lượn lờ.
Khuyết Thư sẽ đi đâu?
Tại sao Xác Châu lại biết thân phận của y? Là có kẻ đã tiết lộ? Hay là do bản thân y che giấu không cẩn thận?
Thân phận của y đã bại lộ liệu có làm liên lụy tới Khuyết Thư?
Khuyết Thư rồi sẽ như nghĩ thế nào?
Những câu hỏi liên tiếp đặt ra khiến Hà Dung Cẩm cảm thấy tay chân càng lúc càng lạnh như băng, cơn lạnh cuồn cuộn trong lòng. Nhớ lại cảnh mình kiên quyết rời đi, tiếng gọi như thể cào xé tim can của Khuyết Thư phảng phất bên tai. Y đột nhiên giơ tay tát mình một cái.
Một tiếng thanh thúy vang lên, trên mặt đau nhói đã kéo y ra khỏi cơn hoảng loạn.
Những chuyện xảy ra tại bữa tiệc từng chút từng chút tái diễn một lượt trong đầu.
Hà Dung Cẩm đột nhiên ngửa mặt lên hớp một ngụm rượu, sau đó quay xe lăn lại, nhanh chóng chạy về hướng đường cũ.
Đá văng lộp độp dưới xe lăn.
Hà Dung Cẩm đẩy xe được nửa đoạn, đột nhiên giẫm lên ghế nhảy bật ra, co chân nhảy về hướnh doanh địa.
Lửa trong doanh địa gần tàn, khói mù mịt cuồn cuộn.
Hà Dung Cẩm tiện tay nhặt từ dưới đất lên một thanh trường mâu thay cho quải trượng, từ từ bước vào doanh địa.
Doanh địa so với lúc rời đi chẳng khác nhau là mấy, khi Hà Dung Cẩm trở về doanh trướng, phát hiện đồ đạc của mình và Khuyết Thư cũng không thấy nữa.
Người này…
Hà Dung Cẩm không biết nên thở phào hay thở dài nữa.
—
Đêm khuya yên tĩnh.
Những tiếng ồn ào náo nhiệt ban ngày trong trấn nhỏ đã ngủ say. Ánh trăng trải dài trên đường phố thanh vắng, thi thoảng có tiếng chó sủa, đứt quãng, lúc mạnh lúc yếu.
Hà Dung Cẩm đứng trên mái nhà, nhìn trong sân có con chó vừa sủa lên mấy tiếng, nhức đầu bóp trán.
Chó sủa dữ dội cuối cùng đã đánh thức chủ nhà.
Chủ nhà đầu tiên kiểm tra một vòng, không phát hiện thấy có gì khả nghi mới rủa con chó mấy câu rồi kẹp nó vào nách xách về phòng.
Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Hà Dung Cẩm mới rón ra rón rén nhảy khỏi mái hiên, thấy trong nhà không có động tĩnh, mới từng bước từng bước nhảy vào sau cửa hiệu, dùng nội lực đánh gãy then cửa, nhanh chóng mở cửa chụp lấy then cài trước khi nó kịp rơi xuống đất.
Đây là một cửa hiệu may mặc.
Hiện tại y cần nhất là một bộ trang phục của dân bản xứ để thay đổi quần áo đang mặc trên người, sau đó mới âm thầm thăm dò tung tích của Khuyết Thư. Nơi y có thể nghĩ đến, Xác Châu nhất định cũng sẽ nghĩ đến, bây giờ chỉ biết chạy đua thời gian và vận khí. Xác Châu mặc dù công khai thả y một con ngựa, nhưng nhất định đã ngầm phái người theo dõi, nếu y ngênh ngang đi trong trấn chỉ sợ trong chốc lát lai lịch sẽ bị điều tra đến nhất thanh nhị sở.
Đáng tiếc doanh địa của sứ đoàn Tây Khương đã bị thiêu rụi, hành lý của y lại bị kẻ khác lấy đi, đành phải đợi đến tối khuya mới lẻn vào trong trấn để ăn trộm.
Từ nhỏ đến lớn đây là đầu tiên y làm đạo tặc, tuy một thân võ nghệ nhưng tim đập như sấm.
Phía sau cửa viện lại vang lên tiếng chó sủa.
Hà Dung Cẩm sờ soạng tìm y phục, sau khi tìm được, mặc kệ là cái gì cứ cầm tạm đã.
Đi ra khỏi cửa hiệu trang phục, y nhún người nhảy lên mái hiên, ẩn mình thật lâu mới nhìn thấy một lữ *** treo đèn ***g. Nhìn ra phía sau viện, đèn đóm trong phòng đã tắt hết, dường như khách nhân ngủ rồi.
Hà Dung Cẩm mò mẫm từng cánh cửa một, rốt cục phát hiện có một căn phòng im ắng không thấy động tĩnh gì, nhanh chóng dùng lại chiêu cũ đánh văng chốt cửa sổ, đẩy cửa chui vào. Lần này không kịp bắt được chốt cửa, rơi cạch một tiếng xuống đất, may mà lữ *** không có chó cho nên bốn phía im hơi lặng tiếng.
Y thở phào một cái, đến trước cửa sổ mượn bóng đêm nhìn y phục trong tay, nhưng ngay sau đó dở khóc dở cười.
Quần của nữ nhân, áo trong của nữ nhân, áo ngoài của nữ nhân, khăn che mặt để chắn gió cát… Nếu nói có điểm nào đáng mừng thì chính là nữ tử Đột Quyết có dáng người cao lớn, không đến nỗi làm rách toạc quần áo.
Xào xạt…
Trong sân gió thổi vào lá cây, tiếng lay động phát ra giống như âm thanh reo hò phất cờ trên chiến trường.
Rõ ràng thân thể đã mệt mỏi tới cực điểm, cái chân bị thương mơ hồ đau nhói, nhưng y không hề muốn nghỉ ngơi dù chỉ một chút.
Có lẽ là do chuyện hôm nay phát sinh quá nhanh, đáy lòng y không ngừng hiện lên ánh mắt bi phẫn của Khuyết Thư khi thấy y rời đi cùng ánh mắt lạnh như băng của Khuyết Thư lúc vung roi ngày ấy.
Vết thương trước ngực sau khi được Khuyết Thư điều trị kỹ lưỡng chỉ còn lại một vết sẹo mờ nhạt. Người kia lúc nào cũng chỉ làm mấy chuyện cực đoạn, hận cũng vậy mà yêu… cũng vậy, chỉ muốn làm theo ý mình.
Qua chuyện hôm nay, sợ là hắn lại hận đến cực đoan rồi.
Nghĩ thế, nhưng trông y vẫn rất bình tĩnh. Muốn hận một người, trước hết phải sống đã. Người chết sẽ chẳng còn yêu hận. Với cá tính của Khuyết Thư, làm sao có thể dễ dàng buông xuống cừu hận mà bỏ đi chứ?
Hắn nhất định vẫn còn sống.
—
Suy nghĩ lung tung một đêm, cho đến khi sắc trời sáng lên một chút mới mơ mơ màng màng ngủ được hai canh giờ.
Ngoài lữ *** tiếng người ồn ào.
Y đứng dậy thở dài nhìn đống quần áo trên bàn.
Nam cải nữ trang tuyệt không phải là ước nguyện ban đầu của Hà Dung Cẩm, nhưng chuyện đến nước này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Điểm duy nhất đáng để an ủi chính là, khăn che mặt rất dày, chỉ lộ ra đôi mắt. Nhìn chính mình trong gương, y đảm bảo cho dù Ni Khắc Tư Lực có nhìn thấy cũng chưa chắc đã nhận ra.
Rốt cuộc vẫn là thành trấn quan trọng nơi biên thùy Đột Quyết , ồn ào náo nhiệt chẳng khác gì chốn kinh thành.
Hà Dung Cẩm từ góc đường bước ra, ngồi xuống một hàng ăn vặt trước cửa lữ ***. Chân y chưa lành hẳn, nếu đi lại nhiều khó mà tránh khỏi bại lộ dấu vết, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ. May mà một thân trang phục y mặc vô cùng phổ biến, nếu trà trộn trong đám đông cũng khó bề phát hiện.
Y lúc này có hai nhiệm vụ, một là đi tìm Khuyết Thư, thế nhưng biển người mịt mờ, quả không dễ dàng gì. Một là dò hỏi tin tức. Tập kích Tây Khương sử đoàn chẳng khác nào giương cờ khiêu chiến với Tây Khương, nếu không nắm chắc mười phần hắn tuyệt đối không dám làm như thế.
Hà Dung Cẩm đã từng nghĩ qua, nhất định phải có hai điều kiện. Một là Xác Châu đã có được sự ủng hộ của Đột Quyết, có thể là Khả Hãn Shana Li ủng hộ, cũng có có thể là hắn đã nắm chắc ngôi vị Khả Hãn của Đột Quyết. Một điều kiện nữa là Đột Quyết không sợ bị Tây Khương chất vấn. Cái này lại chia ra hai khả năng. Một, thực lực của Đột Quyết bây giờ tuyệt đối đánh bại Tây Khương, hai, Xác Châu chắc chắn Tây Khương lúc này sẽ không làm khó dễ Đột Quyết.
Đêm qua nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh đã vã ra như tắm.
Tây Khương sứ đoàn biến mất trong cảnh nội của Đột Quyết, cho dù có là nguyên nhân gì đi chăng nữa, Tây Khương cũng không thể bỏ mặc, trừ phi… chính Tây Khương hi vọng như thế.
Nhưng người nào sẽ đại diện Tây Khương?
Giờ này phút này đương nhiên là Khuyết Thư. Nhưng nếu Khuyết Thư đã mất thì sao?
Hà Dung Cẩm đặt ra trăm loại giả thiết, nhận thấy giả thiết nào cũng chỉ là lừa mình dối người.
Mẫn Mẫn Vương.
Đây là khả năng duy nhất.
Kỳ Địch từng cho y đọc bức thư đó, toàn bộ những lời Kỳ Địch nói đều đánh ập vào trong lòng, không ngừng tấn công phòng tuyến của y. Vô luận có thế nào, nếu không phải vì y, Khuyết Thư tuyệt đối không dám mạo hiểm đích thân tới Đột Quyết.
Vô tình cũng được, cố ý cũng được, trong ván cờ giữa y và Khuyết Thư, cuối cùng Khuyết Thư đã chiếm thượng phong. Mặc dù chuyện này từ đầu tới cuối đều không do y làm chủ, nhưng hành động liều lĩnh của Khuyết Thư đã kéo y xuống nước, khiến y thân bất do kỷ bị cuốn vào dòng xoáy. Nhưng trong ván cờ với Mẫn Mẫn Vương, Khuyết Thư lại thua đến mười phần chết chín.
Hà Dung Cẩm nhìn một lượt những khuôn mặt xa lạ, lần đầu cảm thấy khiếp sợ đến thế.
Y biết đi đâu để tìm lấy một con đường sống đây?
Phía trước bụi đất tứ tung làm những người đang đi trên đường lật đật tạt sang hai bên.
—