[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 34: Chương 34: Biệt Hữu Dụng Tâm – Thất




CHƯƠNG 35: BIỆT HỮU DỤNG TÂM – THẤT

Khuyết Thư: Quyết không tin

Hà Dung Cẩm ngẩng đầu, liền thấy mười mấy hộ vệ Đột Quyết cầm trong tay bức họa hùng hổ đi dọc theo con phố lục soát.

Người dân trên phố thi nhau dạt ra.

“Các ngươi có gặp qua người này không?”

Đội hộ vệ nhanh chóng di chuyển tới trước mặt y.

Hà Dung Cẩm nhìn lướt qua, trong lòng chấn động. Bởi vì người trong bức họa không phải là Kỳ Địch như y tưởng, mà là Khuyết Thư!

Y chần chừ đợi đội hộ vệ thiếu kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, y mới vội vã hắng giọng nói: “Chưa gặp bao giờ.”

Đội hộ vệ mau chóng chuyển sang người khác.

Hà Dung Cẩm ngồi trong hàng ăn, trong lòng nghĩ loạn cả lên. Vì sao người bọn họ muốn tìm là Khuyết Thư chứ không phải Kỳ Địch, cũng không phải Tháp Bố? Chẳng lẽ Kỳ Địch và Tháp Bố đã rơi vào trong tay họ? Nhưng Khuyết Thư ở trong sứ đoàn cũng không dễ khiến người khác chú ý, Xác Châu tại sao lại muốn tìm có mình hắn?

Chẳng lẽ…

Nhớ lại bốn chữ “Hách Cốt tướng quân” mà Xác Châu đã gọi, tim y không ngừng chìm xuống. Lúc ấy y chỉ muốn đi tìm Khuyết Thư cho nên không buồn để tâm, giờ nghĩ lại, Xác Châu biết y là Hách Cốt hiển nhiên không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng lại chưa từng đề cập tới, thậm chí còn chủ động xúc tiến y và Tây Khương sứ đoàn có cơ hội tiếp xúc. Nếu bảo Xác Châu làm vậy mà không có chút toan tính nào, y còn lâu mới tin. Cái gì lại đáng để Đột Quyết Tiểu Khả Hãn tỉ mỉ bày binh bố trận như thế, e là chỉ có cái người trên bức họa kia.



Cạm bẫy!

Hà Dung Cẩm có chút ngồi không yên, cảm thấy mình chỉ cần nhởn nhơ ở đây thêm một giây nào nữa thôi, Khuyết Thư có thể sẽ lọt vào cái bẫy mà Xác Châu giăng sẵn. Trong chuyện này có rất nhiều nghi vấn cần được giải đáp, nhưng trước mắt việc duy nhất y phải làm lúc này chính là đi tìm cái người đang bị vây khốn cùng quẫn trong đám nghi vấn đó.

Chẳng kịp nghĩ tới chuyện mình bước thấp bước cao trên đường liệu có gây chú ý với những người xung quanh hay không, y bước ra khỏi hàng ăn nhỏ, đi theo con đường mà đội hộ vệ Đột Quyết đã đi qua, tìm từng nhà một.

Lúc ấy là giữa trưa, trời nắng chang chang.

Trên trán Hà Dung Cẩm thỉnh thoảng có vài giọt mồ hôi nhỏ xuống, chẳng biết là mồ hôi nóng hay mồ hôi lạnh. Y chỉ biết là giờ đây phải chặt chẽ theo sát đám hộ vệ này, nếu Khuyết Thư có rơi vào tay Xác Châu, nhất định sẽ có người tới báo để họ rút lui.

Đội hộ vệ Đột Quyết rời khỏi quán trà, y đang tính đuổi theo, liền thấy một thân ảnh rất quen mắt từ trong góc quán chui ra, lén lén lút lút đi vào một cái ngõ hẹp.

Hà Dung Cẩm trong lòng khẽ động, vô thức bám theo.

Trong ngõ rất hẹp, chỉ đủ để một người đi qua, phía cuối có một chỗ rẽ. Y đang định quẹo vào liền cảm thấy mắt cá chân bị thứ gì đó xiết lấy, lập tức một tiếng chuông thanh thúy vang lên.

Tiếng xé gió từ trước mặt truyền đến.

Hà Dung Cẩm giơ tay ra kẹp lấy mũi đao mà đối phương đâm tới, không đợi hắn kịp hoàn hồn đã vội hỏi: “Kỳ Địch ở đâu?” Nếu y không nhìn lầm, người này là một trong những hộ vệ của sứ đoàn Tây Khương.

Đối phương nắm chặt chuôi đao, “Ta không biết ngươi đang nói cái gì!”

Hà Dung Cẩm buông đao ra, cúi đầu nhìn trước mắt cá chân có giăng một sợi dây mỏng gắn chuông. Nếu không phải một chân y bị thương, cước bộ tuyệt đối không thể nào hạ thấp như vậy.

Đối phương giơ tay lên lại chém ra một đao, Hà Dung Cẩm búng chỉ đánh văng lưỡi đao, ép hắn vào khúc quanh, nhấc chân bước qua sợi dây, đang muốn lên tiếng đã thấy người nọ bỏ chạy được hai ba trượng. Bất đắc dĩ lắc đầu, y đề khí lộn về trước mấy vòng chắn trước mặt người nọ.

“Muốn giết cứ giết, chớ có dài dòng!” Người nọ biết mình không phải là đối thủ của y, dứt khoát ngửa mặt giơ cổ ra.

Hà Dung Cẩm giật khăn che mặt xuống nói: “Là ta.”

Người nọ nhìn y thật lâu mới thử thăm dò hỏi: “Hà tổng quản?”

Hà Dung Cẩm thở dài nói: “Đang trong thời kỳ nước sôi lửa bỏng, để tránh gặp phải chuyện…”

“Ta hiểu.” Người nọ trông còn lúng túng hơn y, “Hà tổng quản tới là để…”

Mặc dù nhận ra y, nhưng đối với sự đề phòng nơi đáy mắt chẳng những không giảm, ngược lại càng thêm nồng đậm. Hà Dung Cẩm biết thân phận của mình khiến cho đối phương không khỏi hoài nghi, liền nói: “Ta tới hỗ trợ.”

Người kia nói: “Nha.” Nghe ngữ khí cũng biết là không hoàn toàn tin tưởng.

Hà Dung Cẩm nói: “Ta đã không còn là tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn nữa.”

“Nha.”

Hà Dung Cẩm nhìn bộ dáng nước đổ đầu vịt của hắn, đành phải cắn răng nói: “Ta là Hách Cốt.”

Người nọ kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”

Hà Dung Cẩm nói: “Tây Khương thượng tướng quân, Hách Cốt.”

Người nọ cau mày nói: “Ta đã gặp qua Hách Cốt đại nhân, ngài ấy là mãnh tướng số một dưới trướng của Vương ta không sai, nhưng mà sao lại thành thượng tướng quân? A, ngài được Mẫn Mẫn Vương phong làm thượng tướng quân sao?”

Hà Dung Cẩm trầm mặc. Hai câu nói, câu trước y nghe không hiểu gì hết, câu sau nghe xong trong lòng chua xót.

Người nọ ngó chừng Hà Dung Cẩm, tay cầm đao vẫn âm thầm dùng sức, “Ngài… muốn tìm Kỳ Địch đại nhân để báo thù ư?”

Hà Dung Cẩm nói: “Cho dù ta có muốn báo thù cũng không đời nào liên thủ với Đột Quyết để đối phó Tây Khương. Ngay cả khi ta không còn là thượng tướng quân cũng vẫn là con dân của Tây Khương.”

Một câu nói ra khiến người nọ không khỏi cảm động, “Tướng quân.”

Hà Dung Cẩm nói: “Nếu ngươi vẫn chưa tin, hãy giúp ta chuyển lời cho Kỳ Địch, ta sẽ ngồi trong quán trà mới nãy chờ tin của lão.” Y dứt lời, xoay người rời đi, không hề dông dài cố chấp.

Phía sau truyền đến âm thanh chạy dồn dập, càng lúc càng xa.

Hà Dung Cẩm nghĩ một chút, hay là cứ xoay người đi theo vậy. Hắn từ đầu tới cuối cũng chưa từng từ chối đưa tin, có thể thấy là hắn biết tung tích của lão. Tuy làm vậy có chút lật lọng tráo trở, nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng như này, vạn nhất khi y đang ôm cây đợi thỏ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc đó mới gọi là hối hận cũng đã muộn.

Bất quá đối phương tựa hồ cũng nghĩ sẽ có người theo dõi, chẳng những đi lòng vòng trong hẻm nhỏ một hồi lâu, còn lượn quanh phố xá sầm uất hai vòng, mãi đến khi trời tối mới chậm rãi trở lại quán trà lúc trước.

Hà Dung Cẩm trước khi hắn tới đã đi trước một bước, ngồi trong quán trà giả vờ như đang chờ chực. Y nhận thấy rõ ràng sau khi đối phương nhìn thấy mình mới buông lỏng thần sắc, sau đó tưởng như thần không biết quỷ không hay chui lại vào trong ngõ hẹp.

Ngõ rất hẹp cho nên Hà Dung Cẩm không dám bám theo quá sát, chỉ có thể dựa vào tiếng bước chân của hắn, lúc xa lúc gần bám theo sau.

Sớm nên nghĩ tới chuyện nếu hắn đã sắp đặt dây chuông ở chỗ này, tất nhiên là sợ có người phát hiện nơi đây, mình tội gì đi lòng vòng theo hắn, đứng tại chỗ này ôm cây đợi thỏ chẳng phải đỡ tốn sức hơn sao. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cước bộ lại không hề thả lỏng.

Sau nửa ngày bám đuôi, cái chân bị thương của y lại bắt đầu nhức nhối một trận, thế nhưng với y mà nói, đau nhức như vậy chỉ là mưa phùn tạt qua, không đáng lo ngại, điều duy nhất cần lo lắng chính là thương thế đang dần hồi phục liệu có chuyển biến xấu hay không.

Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của y.

Y tung người lên mái hiên, ẩn mình, nhìn đối phương đi vào một căn nhà, chờ thật lâu vẫn không thấy trở ra, trong lòng biết nơi này hơn phân nửa là chốn dừng chân tạm thời của đám người trong Tây Khương sứ đoàn còn sót lại.

Căn nhà này rất nhỏ, lại không có sân, muốn vào trong nhà chỉ có hai đường cửa sổ mà thôi.

Y do dự, quyết định đàng hoàng gõ cửa.

Cửa gõ liên hồi gần như đã qua một nén nhang, thủy chung không có ai lên tiếng, nhưng có thể nghe thấy sau cánh cửa mơ hồ có âm thanh đi đi lại lại.

Hà Dung Cẩm bất đắc dĩ đành mở miệng lên tiếng: “Là ta.”

Bên trong vang lên một trận cuống quít, qua hồi nữa, cửa rốt cục đã được kéo ra một khe nhỏ. Người mở cửa chính là Tây Khương hộ vệ đã bị y theo dõi lúc trước, khuôn mặt hắn tỏ vẻ giận dữ nói: “Ngài theo dõi ta!”

Hà Dung Cẩm thở dài: “Ta là bất đắc dĩ.”

Hộ vệ nói: “Rốt cục ngài muốn thế nào?”

Hà Dung Cẩm nói: “Ta muốn gặp Kỳ Địch.”

“Ngài ấy không có ở đây.”

“Không có ở đây?” Hà Dung Cẩm nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua người hắn nhìn vào trong nhà. Mặc dù trong nhà không có ánh đèn, tối om om, nhưng vẫn nhìn thấy loáng thoáng bên trong có người đang ngồi.

Hộ vệ nói: “Chỉ có ta và một người đồng liêu.”

Hà Dung Cẩm không truy hỏi nữa, “Các ngươi định thế nào?”

Hộ vệ đáp: “Chúng ta trước mắt muốn tìm tung tích của Kỳ Địch đại nhân.”

Hà Dung Cẩm bất động thanh sắc nói: “Có dấu vết gì không?”

Hộ vệ chán nản lắc đầu.

Hà Dung Cẩm đột nhiên một chưởng đẩy hắn ra.

Tuy bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể hộ vệ vẫn dùng sức hướng trước nhưng lại bị y chưởng văng ra xa hơn.

Hà Dung Cẩm bước vào trong phòng.

Người đang ngồi trong nhà hiển nhiên đã có chuẩn bị, vội vã trốn vào sau bức rèm.



Hà Dung Cẩm nghĩ, có lẽ y đã đoán sai. Người này không phải Kỳ Địch cũng không đời nào là Khuyết Thư. Kỳ Địch không có thân thủ linh hoạt như thế, Khuyết Thư lại không có lá gan nhỏ như vậy. Cho dù nghĩ gì đi chăng nữa, y vẫn ôm một đường hi vọng bước về trước, vạch rèm ra.

Tháp Bố vô tội nhìn y.

“Ngươi…” Thấy hắn với Hà Dung Cẩm mà nói đã là bất ngờ ngoài ý muốn! Hắn ở chỗ này, Khuyết Thư và Kỳ Địch chắc chắn cũng ở không xa. Hà Dung Cẩm vội hỏi: “Khuyết Thư đâu?”

Tháp Bố nói: “Ta và Vương thất lạc rồi.”

Hà Dung Cẩm đầu tiên giật mình, nhưng ngay sau đó phát hiện ánh mắt của Tháp Bố mập mờ, thần sắc vô cùng cuống quít, trong lòng nhất thời nảy sinh nghi ngờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.