CHƯƠNG 36: BIỆT HỮU DỤNG TÂM – BÁT
Khuyết Thư: Quyết không tin
Hộ vệ mặc dù đóng cửa lại nhưng người vẫn đứng dán ở cửa, giống như đang đề phòng bên ngoài có người theo dõi, mà cũng có thể là đang đề phòng người bên trong nhà chạy ra.
Hà Dung Cẩm làm như không thấy, kéo một cái ghế qua ngồi xuống, “Ngươi và Vương làm sao thất lạc?”
Tháp Bố nói: “Lúc ấy tình huống hỗn loạn, ta kéo chân truy binh để Vương đi trước, chờ sau khi ta thoát khỏi đám truy binh rồi không thấy Vương đâu nữa. Tướng quân làm sao mà… lại ăn mặc thế này?” Tuy rằng trang phục của Ni Khắc Tư Lực còn khoa trương hơn, nhưng người trước mắt này đâu phải là Ni Khắc Tư Lực, là người luôn dùng kỷ luật thép để trị quân nghiêm chỉnh Hách Cốt tướng quân danh tiếng lẫy lừng a. Không lẽ, thật ra đây là truyền thống của Tuyệt Ảnh Phong?
“Giai đoạn nước sôi lửa bỏng, chỉ để bịt tai mắt người khác mà thôi.” Hà Dung Cẩm không cần soi gương cũng có thể đoán được hình tượng lúc này của bản thân, thuận miệng giải thích qua loa rồi không nhắc lại nữa, hỏi ngược lại: “Kỳ Địch đâu?”
Tháp Bố đáp: “Kỳ Địch đại nhân cũng không thấy nữa rồi.”
Hà Dung Cẩm nói: “Doanh địa dựng trong núi, chỉ có hai con đường có thể rời đi. Ngươi đi đường nào?”
Tháp Bố cúi đầu, do dự nói: “Là đường bên phải.”
Hà Dung Cẩm hỏi: “Là đường dẫn đến trấn này hay là ngược lại?”
Tháp Bố trong lòng biết y hỏi cẩn thận như vậy nhất định là có nguyên nhân gì đó, nhưng trong đầu chưa kịp nghĩ cách ứng phó nên đành nói bâng quơ: “Là con đường ngược lại.”
“Vậy sao?” Hà Dung Cẩm lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên chụp lấy chén trà trên bàn ném về phía Tháp Bố.
Tháp Bố lấy làm kinh hãi, hoàn toàn không kịp phòng bị, huyệt đạo vừa vặn bị điểm trúng, thân thể nhất thời cứng đờ, ngơ ngác nhìn y.
“A!” Hộ vệ đứng ngay cửa thấy vậy liền tuốt đao chém về hướng Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm dễ dàng nghiêng đầu tránh đi, giơ tay lên điểm huyệt đạo của hắn.
Trong phòng ba người lập tức đã có hai người không thể động đậy.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Tháp Bố khiếp sợ hỏi.
Hà Dung Cẩm nói: “Đây là câu ta hỏi ngươi mới phải. Ngươi muốn làm cái gì, đang làm cái gì và đã làm cái gì?”
Tháp Bố bị hỏi đần mặt ra, “Cái gì là cái gì?”
Hà Dung Cẩm quan sát hắn, ánh mắt lạnh lùng, “Ta hỏi lại lần nữa, Khuyết Thư đang ở đâu?”
Ánh mắt của Tháp Bố nhìn y từ kinh nghi dần dần chuyển sang không thể tin được, cuối cùng biến thành trào phúng và tức giận, giọng đầy căm phẫn quát: “Ngươi đừng mơ mà tìm được ngài ấy!”
Thân ảnh Hà Dung Cẩm nhoáng một cái, đột nhiên đứng ngay bên giường, một tay chặt chẽ bóp lấy cổ hắn, lạnh lùng nói: “Phản đồ!”
Tháp Bố đờ dẫn.
Hà Dung Cẩm nói: “Chẳng trách sao Xác Châu nắm rõ tình hình của Tây Khương sứ đoàn trong lòng bàn tay.”
Tháp Bố hoảng hốt nói: “Ai là phản đồ! Ngươi mới là phản đồ!”
Hà Dung Cẩm ngẩn người.
Tháp Bố nói: “Rõ ràng là ngươi đầu phục Xác Châu, bán đứng Vương ta.”
Hà Dung Cẩm cau mày nói: “Ta không có.”
Tháp Bố hét lên: “Ta lại càng không!”
Hà Dung Cẩm thấy hắn lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt không giống như giả bộ, từ từ buông tay ra, “Không phải là ngươi?”
Tháp Bố nói: “Dĩ nhiên không phải ta. Phụ thân ta và Vương Phi là đồng tộc, ta từ lúc năm tuổi bắt đầu hiểu chuyện đã thề sẽ thần phục Vương ta, làm sao có thể phản bội ngài?!” Là một dũng sĩ Tây Khương, bị chỉ trích như vậy thà đâm hắn một nhát còn đỡ khổ hơn.
Hà Dung Cẩm nói: “Vậy tại sao ngươi lại chần chừ úp úp mở mở?”
“Ta…” Sau khi Tháp Bố xúc động thốt lên một tiếng, ánh mắt lại nhìn đi nơi khác.
Hà Dung Cẩm nhìn hắn, lại nhìn sang hộ vệ, chợt nói: “Ngươi đang nghi ngờ ta.”
Tháp Bố thấy y thần sắc lạc lõng, đôi môi hé ra một chút, hồi lâu mới nói: “Không phải.”
Hà Dung Cẩm muốn sờ hồ lô bên hông, nhưng khi ngón tay chạm phải đai lưng mới nhớ, vì không muốn để người khác chú ý, hồ lô đã bị y tháo ra mất rồi.
“Kỳ thật là Vương…” Tháp Bố nhẫn nại một hồi cuối cùng vẫn nhịn không được, “Là Vương không muốn để tướng quân biết.”
Hà Dung Cẩm trong lòng khẽ động, ngay cả bản thân y cũng không phát hiện cái tay đang đặt bên hông của mình có chút run rẩy, “Ngươi biết tung tích của Khuyết Thư sao?”
Tháp Bố nói: “Vâng, bất quá Vương ngài ấy…”
Hà Dung Cẩm trong lòng chợt lạnh lẽo, trào phúng nói: “Ta hiểu rồi, là hắn đang hoài nghi ta.” Bất quá theo như tình cảnh hôm ấy, ngay cả y cũng không thể thuyết phục mình tin rằng y thật sự không hề thông đồng với Xác Châu. Bố Khố hỗ trợ y rời đi, y chỉ toàn tâm toàn ý chạy ra ngoài, Xác Châu lại dẫn quân chạy tới… Hết thảy đều phát sinh đồng thời như vậy. Nếu y là Khuyết Thư, chẳng lẽ lại không nghĩ vậy sao.
“Tướng quân sao lại nghĩ như thế?” Tháp Bố kích động, “Vương chưa bao giờ hoài nghi tướng quân cả.”
Hà Dung Cẩm ngước mắt nhìn, tròng mắt khó nén chút điểm sáng.
Tháp Bố nói: “Vương nói, nếu bảo là tướng quân muốn hành thích, ngài ấy tin, nhưng nói tướng quân bán đứng Tây Khương, ngài ấy quyết không tin.”
Trong lòng vừa rồi còn lạnh như băng giờ nhất thời như thể bị mặt trời chiếu rọi, cùng với một dòng nước ấm song song kích thích nội tâm. Hà Dung Cẩm hỏi: “Hắn nói vậy thật sao?”
Tháp Bố kiên định đáp: “Phải.”
Hà Dung Cẩm nói: “Vậy tại sao hắn không muốn gặp ta?” Tình cảnh trước mắt của Khuyết Thư nếu nói bốn bề là địch cũng không sai, nên tranh thủ sức người tới đâu hay tới đó, vì sao còn muốn đẩy y ra?
Tháp Bố nhìn y một cái, từ từ lắc đầu.
Hà Dung Cẩm nói: “Ta muốn gặp hắn.”
Tháp Bố khổ sở đáp: “Chuyện này ta không làm chủ được.”
“Vậy thì do ta làm chủ.” Y khẩu khí cường ngạnh.
Ánh mắt của Tháp Bố lại xoay mòng mòng.
Hà Dung Cẩm nói: “Việc cấp bách, chẳng lẽ ngươi không muốn hộ tống hắn bình an trở lại Tây Khương sao?”
Sắc mặt Tháp Bố thả lỏng.
Hà Dung Cẩm nói: “Nếu ngươi sợ hắn trách tội, cứ để ta lén đi theo sau ngươi là được.”
Tháp Bố do dự, rốt cục đáp ứng.
Hà Dung Cẩm thở phào nhẹ nhõm. Từ sau khi Khuyết Thư mất tích, đây là lần đầu tiên y cảm thấy yên lòng. “Hắn đang ở đâu, cách nơi này có xa không, vì sao các ngươi phải tách ra?”
“Thật ra thì chúng ta vào trong trấn để thám thính tình hình và mua vài thứ.” Tháp Bố buồn rầu nói, “Thế nhưng mấy tiệm thuốc quản lý chặt thuốc trị thương lắm, ta tính đợi trời tối đến kho thuốc mượn một ít.”
Nói là mượn thật ra chính là trộm.
Hà Dung Cẩm biến sắc hỏi: “Người nào bị thương?”
“Là Vương.” Tháp Bố thấy Hà Dung Cẩm thất sắc, vội nói, “Không ảnh hưởng đến tính mạng.”
Hà Dung Cẩm suy nghĩ một chút nói: “Bên ngoài khắp nơi đều là binh lính Đột Quyết, kho thuốc nhất định đã bố trí rất nhiều trọng binh canh giữ, lơ mơ đột nhiên xông vào chắc chắn mười phần chết chín.”
Tháp Bố nói: “Cho dù là vậy cũng đành phải làm thôi.”
Hà Dung Cẩm nghĩ một hồi lại nói: “Chuyện này cứ để ta nghĩ cách.”
Tháp Bố nói: “Nhưng mà…”
“Đúng rồi, vết thương thế nào?”
“Là ngoại thương.”
“Hảo.”
“Đợi một chút.”
“Yên tâm, ta tự có cách. Đến lúc đó ta sẽ về đây tụ hợp với cách ngươi.” Hà Dung Cẩm vừa dứt lời đã đứng dậy đi ra ngoài.
Tháp Bố vội gọi: “Tướng quân!”
Hà Dung Cẩm không buồn quay đầu lại phất tay áo, lưu loát mở cửa đóng cửa, để Tháp Bố một bụng đầy lời nghẹn lại trong cổ họng không thể giải bày.
Trong nhà chợt yên tĩnh.
Hộ vệ vẻ mặt đau khổ nói: “Người nói xem tướng quân liệu có nhớ đến huyệt đạo của chúng ta còn chưa giải hay không?”
Tháp Bố nói: “Ta có thể thử xem.” Hắn ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu vận chân khí hướng về huyệt đạo.
Ai ngờ vừa mới vận khí chưa được bao lâu, cửa lại bị người bên ngoài đẩy ra.
Trong lòng hắn giật mình, chân khí lập tức tản ra, thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma.
Người bước vào vẫn là Hà Dung Cẩm. Y lúng túng nhìn tư thế của hai người lúc y rời và lúc này, bắn ra một viên đá nhỏ mới nhặt ngoài kia giải huyệt đạo cho họ, sau đó không chờ bọn họ hoàn hồn đã bước ra đóng cửa lại.
Hộ vệ co duỗi cánh tay tê dại, nói: “Xem ra tướng quân vẫn nhớ đến chúng ta.”
“Phụt!” Tháp Bố phun ra một ngụm máu bầm, nằm bẹp trên giường thở hổn hển: “Bản thân ta hi vọng ngài ấy nhớ trễ thêm chút nữa.” Đâu nhất thiết phải đợi đến khi hắn vừa vận khí đã quay lại a.
Hộ vệ sợ quá hỏi: “Đại nhân người bị thương lúc nào vậy? Vì sao không nói?”
Tháp Bố im lặng. Tẩu hỏa nhập ma không phải là chuyện vẻ vang gì cho cam, hơn nữa lại ở trước mặt thuộc hạ, không nói cũng chẳng sao.
Hộ vệ nói: “Sao nãy người không bảo tướng quân mang thêm một ít thuốc trị nội thương về luôn?”
Tháp Bố: “…” Hắn có biết trước sẽ như vầy đâu!
Hà Dung Cẩm đi gần hai canh giờ mới trở lại.
Tháp Bố thấy y giơ lên một bọc nhỏ, giật mình nói: “Cướp sao?”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta tìm mấy nhà thợ săn, hỏi xin một chút. Chẳng qua số lượng quá ít cho nên phải chạy đến mấy nhà.”
Tháp Bố chợt nhớ ra nói: “Đúng rồi, trong nhà thợ săn nhất định có sẵn thuốc trị thương.”
Hà Dung Cẩm nghe thấy giọng hắn có vẻ không được trôi chảy như lúc tối, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi bị thương à?”
Tháp Bố đang tính trả lời đã nghe hộ vệ chen lời: “Đúng vậy a. Đại nhân còn giấu không nói, nếu có thuốc trị nội thương thì tốt rồi.”
Hà Dung Cẩm nghe vậy cười cười, từ trong cái bọc lấy ra mấy cây thảo dược, “Vừa hay. Nghe nói loài cỏ mọc trong núi này có thể làm thuốc trị nội thương. Chúng ta trước mắt phải đi tìm Khuyết Thư, sau đó ta sẽ vô núi tìm giúp ngươi.”
Tháp Bố nói: “Chúng ta đang muốn vào trong núi.”
—