CHƯƠNG 37: BIỆT HỮU DỤNG TÂM – CỬU
Khuyết Thư: Quyết không tin
Hộ vệ ở lại tiếp tục thám thính tình hình, Tháp Bố và Hà Dung Cẩm nhân lúc tối trời lén lút ra khỏi trấn. Mặc dù Xác Châu đã bố trí trọng binh trong trấn, nhưng đối với hai cao thủ như Hà Dung Cẩm và Tháp Bố mà nói, thật sự chẳng đáng nhắc tới.
Tháp Bố thấy Hà Dung Cẩm dùng một chân nhảy về trước, lo lắng nói: “Chân của tướng quân…”
Hà Dung Cẩm khoát tay nói: “Không cần lo lắng.”
Trên núi tối hơn nhiều so với trong trấn, hai người vừa vào núi đã giống như thể nhảy vào miệng túi đen ngòm, xòe tay ra không thấy được năm ngón.
Tháp Bố sợ Hà Dung Cẩm đi lạc, vội nói: “Tướng quân nhớ theo sát.”
Hà Dung Cẩm đáp: “Ta nghe rõ cước bộ của ngươi, không sao.”
Tháp Bố lúc này mới yên lòng lao về phía trước.
Ước chừng đi được hơn nửa canh giờ, bọn họ đã vào sâu trong núi. Hà Dung Cẩm đột nhiên chỉ vào một ánh lửa gần hướng đỉnh núi hỏi: “Có phải nơi đó hay không?”
Tháp Bố mặt liền biến sắc nói: “Không phải, nhưng cách đó không xa! Vương không đời nào nửa đêm lại chạy đi đốt lửa.”
Hà Dung Cẩm nhất thời hiểu ra ngụ ý của hắn, trong lòng cũng gấp rút, đang muốn thúc giục hắn lên đường đã nghe thấy phía trước một tràng âm thanh soạt soạt đều đều, giống như tiếng bước chân hành quân trong đêm làm lay động cây cỏ.
Hà Dung Cẩm vội vàng kéo Tháp Bố nhảy lên cây đại thụ gần đó.
Chỉ lát sau, đã thấy một đội nhân mã đi ra, giống như đang tìm kiếm cái gì, nhanh chóng hướng về phía chân núi.
Tháp Bố vội la lên: “Bọn chúng nhất định là đang tìm chúng ta!”
Hà Dung Cẩm nói: “Nhưng chắc chắn vẫn chưa tìm ra.”
Tháp Bố hỏi: “Ngài nói xem liệu chúng đã tìm được Vương chưa?”
Hà Dung Cẩm trả lời: “Nếu tìm được rồi họ phải nóng lòng chờ lệnh mới đúng.”
Tháp Bố hỏi: “Vì sao?”
Hà Dung Cẩm trầm ngâm nói: “Ta đoán, Xác Châu đã biết được thân phận của Khuyết Thư.”
Tháp Bố thất thanh nói: “Vương?”
Hà Dung Cẩm kéo hắn từ trên cây nhảy xuống, “Đi nhanh thôi.” Vô luận có thế nào, giờ đây quan trọng nhất là tìm thấy Khuyết Thư. Y chưa bao giờ cảm thấy bất an như thế, giống như thể trước mặt là hang rồng miệng cọp bị sương mù dày đặc vây quanh, y chỉ biết giậm chân tại chỗ trơ mắt nhìn Khuyết Thư từng bước một tiến về trước, mãi cho đến khi sương mù nuốt chửng lấy thân ảnh hắn.
Trong lúc bọn họ lên núi lại gặp phải hai đám nhân mã nữa.
Hà Dung Cẩm trong lòng nặng trĩu.
Xác Châu điều một lượng nhân mã đông thế này lên núi mà không phải trong trấn, có thể thấy là hắn đã tìm được manh mối gì đó. Ngọn núi này cũng không lớn, lục soát kỹ lưỡng năm lần bảy lượt như vậy, chỉ sợ không đến hai ngày, nơi đây sẽ bị lật tung lên mất. Nhất định phải nhanh tay hơn trước khi Xác Châu lôi được Khuyết Thư ra ngoài.
Tháp Bố thấy trên người y phát ra hơi thở lạnh lẽo, càng không dám mở miệng.
Tháp Bố rốt cục dừng lại trước một sơn động.
Hà Dung Cẩm cau mày hỏi: “Các ngươi đang ẩn thân ở nơi này?” Sơn động lớn như vậy, thuộc hạ của Xác Châu chỉ có mù mới không mò thấy.
Tháp Bố tựa hồ cũng nghĩ đến vấn đề này, lúng túng nói: “Lúc chúng ta rời đi, bính lính của Đột Quyết còn chưa vào trong núi.”
Hà Dung Cẩm thấy cách nơi này không xa có tàn lửa vừa dập tắt, nghi là do đám nhân mã vừa xuống núi làm ra, nhẹ giọng nói: “Ngươi vào trong động tìm xem Khuyết Thư có để lại dấu vết nào không, ta ra đằng trước kiểm tra một chút.”
“Hảo.”
Hà Dung Cẩm chờ thân ảnh hắn hoàn toàn chui vào trong động, mới cẩn thận bước ra ngoài.
Giữa rừng cây và vách núi có một mảnh đất trống nhỏ, trên đó có đống củi đã được đốt tàn. Y bước tới trước đống củi, ngồi xuống sờ thử, vẫn còn ấm nhưng không phỏng tay, có lẽ là do nhóm người cuối cùng dập tắt.
Nhớ lại thì, nhóm người gặp cuối cùng có một kẻ võ công cao hơn hẳn những người khác, thiếu chút nữa đã phát hiện chỗ Tháp Bố ẩn thân, nếu không phải y kịp thời dùng chưởng phong tạo ra âm thanh lá cây lay động làm phân tán sự chú ý của hắn, có lẽ y và Tháp Bố lúc đó đã bại lộ.
“Không có.” Tháp Bố từ trong động đi ra.
Hà Dung Cẩm nói: “Chúng ta chia nhau đi tìm thử xem sao.”
“Vương…” Tháp Bố muốn nói lại thôi, giây lát đáp: “Hảo.”
Thật ra thì hắn muốn nói gì, Hà Dung Cẩm hiểu rõ, thế nhưng thứ mà bọn họ cần nhất lúc này là hi vọng.
Đi dọc theo sơn đạo, y không ngừng quét mắt sang hai bên, suy đoán những vị trí có thể ẩn thân. Trong núi cây cối rậm rạp, muốn giấu một người không khó, tỷ như lúc trước bọn họ nấp trên cây cũng không hề bị phát giác. Không phải là binh lính Đột Quyết lười lục soát, mà do cây có đến hàng ngàn hàng vạn, nếu rà soát từng cái chỉ sợ mới làm đến một phần ba cũng đủ kiệt sức rồi.
Cái chân bị thương đạp trúng một cục đá nhỏ, đau đớn từ xương đùi chạy dọc lên làm y nhất thời dừng cước bộ. Trong phút chốc dừng lại, phảng phất có một tiếng hít thở rất nhỏ vang lên ngắn ngủi rồi biến mất.
Hà Dung Cẩm trong lòng khẽ động, dịch sang bên trái mấy bước.
Sơn đạo nhỏ hẹp, phía dưới là vách đá nhưng vẫn có cây cối um tùm, nếu dùng để ẩn thân, nơi này là chỗ tuyệt hảo.
Y nghĩ một chút, dùng tiếng Tây Khương nói: “Thua trận chính là dũng sĩ, cố ý thua trận là kẻ chết nhát.” Những lời này là năm xưa khi Khuyết Thư và Mẫn Mẫn Vương tỷ võ, sau khi bại bởi Mẫn Mẫn Vương hắn đã cố tình đọc to trước mặt Tề Khế Vương và Ngân Linh công chúa.
Có gió từ bên cạnh thổi sang, lá cây khẽ xao động.
Hà Dung Cẩm lắng nghe hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, còn đang tưởng mình nghe lầm thì một bóng người đột nhiên nhảy ra. Cho dù bốn phía tối như mực, chỉ có thể thấy mơ hồ địa hình xung quanh, y nhìn một cái đã nhận ra đối phương.
“Khuyết Thư.” Y rốt cục yên tâm.
“Ngươi ở đây làm gì?” Thanh âm lạnh lẽo đến không thể lạnh hơn.
Hà Dung Cẩm thân thể cứng đờ, không biết phải trả lời ra làm sao.
Đúng vậy a, y ở đây làm gì? Khuyết Thư tự lo còn không xong, Xác Châu đã tha cho y một lần, đây là thời cơ tốt nhất để bỏ đi. Cớ gì còn tự lao đầu vào trong vũng bùn nữa chứ? Nhưng từ dưới đáy lòng mau chóng có một giọng nói dùng thanh âm yếu ớt lên tiếng: Y rốt cuộc vẫn là con dân của Tây Khương, sao có thể trơ mắt nhìn Đột Quyết bày mưu hại Tây Khương Vương mà ngồi yên không quan tâm được?
Khuyết Thư không đợi câu trả lời của y, khí tức trên người hắn càng thêm tối tăm, lạnh lùng đi sát qua người y.
Hà Dung Cẩm thở dài. Tiếng trả lời yếu ớt nơi đáy lòng ngay cả chính y còn thấy chẳng thuyết phục, nhưng cho dù thế thì đã sao? Mặc dù không nghĩ ra lý do, y cũng đã đứng ở chỗ này, tại sao nhất định phải tìm ra nguyên do chứ?
Y yên lặng đi theo sau Khuyết Thư, Tháp Bố đi xuống núi tìm một hồi không thấy kết quả cũng đã trở lại, nghe được tiếng bước chân lúc đầu còn cả kinh, sau đó nhận ra Khuyết Thư, kích động nói: “Vương! Ta mới nãy thấy dưới chân núi có ánh lửa, còn tưởng rằng ngài đã…”
Khuyết Thư nói: “Lửa là ta đốt.”
Tháp Bố thốt lên: “A?”
Không chỉ Tháp Bố giật mình, ngay cả Hà Dung Cẩm cũng không thể hiểu nổi nhíu mày. Giờ phút này tình hình như thế mà còn đốt lửa, không khác gì báo cho bọn Đột Quyết biết hắn đang ẩn thân ở đây, thật quá hồ đồ!
Khuyết Thư nói: “Bọn chúng tổng cộng có bốn nhóm người, chúng ta nhân lúc hai nhóm thay phiên nhau mới đốt lửa, sau lại cố ý thả một vài khúc xương vừa ăn xong xuống đó, bọn chúng sẽ nghĩ rằng có lén người ăn vụng, đùn đẩy việc cho nhau, tự nhiên sẽ chẳng giải quyết được gì.”
Hà Dung Cẩm cũng vừa nghĩ đến vấn đề này với lập trường của binh lính Đột Quyết, cảm thấy kẻ đang bị truy lùng mà chạy ra đốt lửa nướng chim ăn thật vô cùng kỳ lạ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là do những người khác lười biếng mới có khả năng làm như vậy.
Tháp Bố nói: “Vương hà tất phải mạo hiểm?”
Hà Dung Cẩm giải thích: “Hắn đang nhắc nhở chúng ta.” Nghĩ đến Khuyết Thư khi đó cũng chỉ là bất đắc dĩ, thái độ Tháp Bố mặc dù trung thành có thể tin cậy nhưng làm việc cẩu thả, nếu một mình hắn trở lại, cũng có khả năng sẽ bị phát hiện.
Tháp Bố nói: “Tướng quân mang theo thuốc trị thương trở lại, chúng ta hay là cứ về động trước rồi nói sau.”
Khuyết Thư không nói gì xoay người vào động.
Hà Dung Cẩm đi theo họ, ngay sau đó đã hiểu vì sao bọn họ lại chọn sơn động này làm điểm đặt chân. Thứ nhất sơn động này rất sâu nhưng lại thông ra hai đầu, nếu một đầu bị chặn có thể chạy sang đầu bên kia để ra ngoài, thứ hai động này vô cùng quanh co, tổng cộng có đến năm ngã rẽ, cho nên dù trong động có đốt lửa, ánh lửa cũng sẽ không phát ra bên ngoài, thật sự là một chỗ trú thân được ông trời ưu ái.
Tháp Bố nhóm lửa, Khuyết Thư không quan tâm chỉ nhìn Hà Dung Cẩm một cái, nhưng sau đó liền sửng sốt.
Vội vã chạy khỏi trấn, Hà Dung Cẩm còn chưa kịp thay trang phục nữ nhân đang mặc trên người, tuy rằng mặc phục sức của nữ nhân Đột Quyết y vẫn mang theo vài phần anh khí, nhưng có anh khí mấy đi chăng nữa, mặc váy vẫn hoàn váy.
Tháp Bố thấy Khuyết Thư nhìn Hà Dung Cẩm chăm chăm, Hà Dung Cẩm lúng túng nhìn sang đống lửa, vội giải thích giùm: “Tướng quân nói là giai đoạn nước sôi lửa bỏng đành bất đắc dĩ.”
Hà Dung Cẩm cảm thấy mặt mình bị đống lửa ủ nãy giờ đã nóng càng nóng thêm.
Khuyết Thư từ từ thu hồi ánh mắt, trào phúng như có như không: “Xác Châu đối xử với ngươi không tốt sao?”
Hà Dung Cẩm ngẩn ra, một cục tức nhanh chóng trào lên từ đan điền thẳng đến yết hầu, từng đợt muốn nạy bung hàm răng. Y cắn chặt răng, cuối cùng lại nhịn xuống. Khuyết Thư tựa hồ luôn dễ dàng kích thích tâm trạng của y, mặc dù đa phần đều là tức giận.
—