CHƯƠNG 38: CAO HẠ TẠI TÂM – NHẤT
Hà Dung Cẩm: Vạn nhất ta lừa ngươi thì sao?
“Bên trong có thuốc trị thương.” Y ném cái bọc cho Tháp Bố, cũng chẳng thèm để ý đến sắc mặt Khuyết Thư, đi thẳng tới một góc trong sơn động khoanh chân ngồi xuống.
Tháp Bố bận rộn lấy thuốc trị thương từ trong cái bọc ra.
Khuyết Thư nhìn bên trong bình bình lọ lọ đủ loại kiểu dáng lớn nhỏ lộn xộn, nghi ngờ hỏi: “Ngươi lôi từ đâu ra một đống thuốc… hỗn tạp như vậy?”
Tháp Bố đáp: “Là tướng quân xin từ nhà của mấy thợ săn.”
Khuyết Thư cởi y phục ra.
Ánh mắt Hà Dung Cẩm nhịn không được quét qua, nhưng ngay sau đó lấy làm kinh hãi, y nhìn sơ sơ còn tưởng hắn bị thương không nặng, đến khi thấy rõ vết thương mới sợ hết hồn. Khuyết Thư bị thương ở sau lưng, vết thương cũng được băng qua loa nhưng trên miếng vải đã thấm đẫm máu.
Tháp Bố gỡ vải xuống, y nghe thấy rõ Khuyết Thư vừa rít một ngụm khí lạnh.
“Vết thương trước tiên phải rửa sạch đã.” Hà Dung Cẩm đứng dậy, “Để ta đi lấy nước.”
Khuyết Thư nhịn đau hỏi: “Bộ ngươi biết lấy nước ở đâu sao?”
Hà Dung Cẩm dừng bước.
Tháp Bố đi tới bên cạnh vách núi, đột nhiên nhảy lên, giống như thằn lằn bò lên vách núi khoảng hai ba trượng, chui vào một cái hốc lục lọi một hồi lấy ra hai túi nước.
Mũi Hà Dung Cẩm cực kì nhạy bén, chờ hắn vừa mở túi ra, đã ngửi thấy mùi rượu bốn phía, khuôn mặt thả lỏng reo lên: “Rượu!”
Tháp Bố cười đưa rượu cho y.
Hà Dung Cẩm ngửa đầu uống một hớp cho đỡ thèm.
Tháp Bố mở một túi nước khác ra, giúp Khuyết Thư rửa sạch vết thương cùng vết máu, sau đó tiện thể giật lấy túi rượu trong tay Hà Dung Cẩm đưa cho Khuyết Thư. Khuyết Thư cũng không buồn quay đầu lại cầm lấy uống ừng ực vài ngụm.
Tháp Bố thấy Hà Dung Cẩm không chớp mắt nhìn Khuyết Thư, liền đem thuốc trị thương cùng băng vải đang cầm nhét vào trong ngực y rồi quay đầu đi nướng bánh nướng áp chảo.
Hà Dung Cẩm ngạc nhiên nhìn thuốc trị thương và băng vải trước ngực, hồi lâu vẫn không có động tĩnh.
Khuyết Thư quay đầu liếc y một cái, đột nhiên cầm lấy y phục tính mặc vào, lại bị Hà Dung Cẩm một đường giật xuống vứt trên mặt đất, sau đó mở nắp bình bôi thuốc. Động tác của y không nhẹ không nặng lại làm cho Khuyết Thư đau đến độ thân thể cứng còng, uống thêm vài ngụm rượu.
Chờ Hà Dung Cẩm băng bó xong, thấy Khuyết Thư vứt cái túi rượu đã bị vắt sạch xuống đất, sau đó mặc quần áo.
…
Cần gì cứ chấp nhất đựng trong hồ lô chứ? Đựng rượu trong túi tiện hơn nhiều.
Hà Dung Cẩm nhìn cái túi rượu đã hoàn thành sứ mệnh, ảo não không thôi.
Tháp Bố nướng nướng xong bánh nướng áp chảo đưa cho Khuyết Thư.
Khuyết Thư cắn hai cái, hỏi: “Ttình hình bên ngoài thế nào?”
Tháp Bố nói: “Bọn Đột Quyết vẽ một bức họa truy nã Vương, trong trấn là hộ vệ và binh lính trùng trùng điệp điệp. Còn Kỳ Địch đại nhân vẫn bặt vô âm tín.”
Khuyết Thư cúi đầu ăn bánh nướng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hà Dung Cẩm nói: “Kỳ Địch là lão hồ ly, nhất định sẽ bình an vô sự.”
Khuyết Thư ngoảnh mặt làm ngơ.
Tháp Bố lại tiếp lời: “Nhưng dẫu sao nơi này vẫn là địa bàn của Đột Quyết, Kỳ Địch đại nhân lại không có võ công, ta sợ…”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta cảm thấy lần này Xác Châu tựa hồ đã có chuẩn bị mà đến.” Hình như y nói hàm súc quá rồi, đâu chỉ là có chuẩn bị, căn bản giống như đã tỉ mỉ bố trí.
Khuyết Thư đem miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng, sau đó nằm gục xuống bên đống lửa mà ngủ.
Tháp Bố lấy ra hai tấm thảm từ trong cái hốc đựng rượu mới nãy, một tấm nhẹ nhàng mà đắp lên người Khuyết Thư, một tấm đưa cho Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm nói: “Ta không mệt, ngươi ngủ trước đi.”
Tháp Bố cũng không khước từ, ôm lấy tấm thảm nằm xuống, “Đến giờ tý gọi ta dậy, ta sẽ gác đến sáng.”
“Hảo.” Hà Dung Cẩm nhích tới gần cửa sơn động ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa động.
Đêm dài đằng đẵng.
Một người chỉ ngồi không thôi cũng vô cùng đau khổ.
Hà Dung Cẩm đầu tiên còn có thể ngồi không, sau lại thấy thật sự quá nhàm chán, cầm túi nước thay rượu uống từng ngụm. Uống nước nhiều lại muốn xả. Y đứng dậy ra ngoài động giải quyết, trở lại đã phát hiện đống lửa tuy còn đang cháy nhưng Khuyết Thư và Tháp Bố lại không thấy đâu hết.
Nếu là người ngoài đột nhập, tuyệt đối không thể không chút động tĩnh gì, hơn nữa mới nãy y cũng không đi xa. Đáp án duy nhất chỉ có thể là hai người vốn đang nằm ở đây tự ý bỏ đi.
Hà Dung Cẩm cà nhắc đi tới trước chỗ Tháp Bố để túi rượu, co chân nhảy lên, một tay bám lấy vách động, một tay không ngừng sờ soạng, quả nhiên lôi ra ba cái bọc, một cái là của Khuyết Thư, một cái của y, còn có một cái có lẽ là của Tháp Bố.
Bọn họ không phải rời đi, mà muốn ám chỉ mình nên rời đi.
Hà Dung Cẩm cầm lấy gói đồ, cả người im lặng trở lại ngồi xuống bên cạnh đống lửa, dùng nhánh cây gảy gảy đám củi.
Ước chừng một canh giờ sau, bên kia cửa động rốt cục đã có động tĩnh.
Khuyết Thư đi tới, mặt mũi cứng ngắc đến phát xanh, “Vì sao không đi?”
Hà Dung Cẩm hỏi lại: “Vì sao phải đi?”
Khuyết Thư cúi đầu, cái tay để bên người vừa thả lỏng lại siết chặt, cứ thế lặp đi lặp lại hai lần mới lên tiếng: “Xác Châu đối với ngươi… là có tình ý.”
Hà Dung Cẩm kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Khuyết Thư ảo não quay đi chỗ khác, một biểu tình chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi. Y quan sát hắn, lạnh nhạt nói: “Thế thì sao?”
Khuyết Thư nói: “Nếu ngươi lấy thân phận Hà Dung Cẩm tìm hắn, hắn sẽ không gây khó dễ cho ngươi.” Hắn nói xong lại nhích về phía vách núi bên cạnh sơn động ngồi xuống, mặt hướng ra ngoài, cố ý không nhìn y.
Hà Dung Cẩm nói: “Hắn đã biết ta là Hách Cốt.”
Khuyết Thư kinh ngạc quay đầu lại.
Hà Dung Cẩm nói: “Bất quá quả thật hắn đã thả ta một con ngựa .”
Khuyết Thư nói: “Ngươi nên quý trọng mới phải.”
Hà Dung Cẩm nói: “Đương nhiên rồi. Cho nên ta cũng chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế đi thẳng thôi.”
Khuyết Thư nhìn y, cho dù ngồi cách nhau một đống lửa, y vẫn có thể thấy rõ trong đôi mắt hắn có những đốm lửa sáng lấp lánh.
Hà Dung Cẩm cố ý dời lực chú ý lên đống lửa, giống như đang nói với hắn, lại như thể đang lẩm bẩm một mình: “Xác Châu không phải là người dễ kích động, hôm nay nếu hắn dám làm ra hành động như thế, tất nhiên đã có chỗ dựa chắc chắn, nói không chừng hắn đã nghĩ ra kế sách để đối phó Tây Khương. Ngươi thân là Tây Khương Vương, không để đùn đẩy trách nhiệm bảo vệ Tây Khương cho ai khác. Ta sao có thể để ngươi vô trách nhiệm bị vây ở Đột Quyết được.”
Khuyết Thư lắc đầu nói: “Ngươi nhầm rồi.”
Hà Dung Cẩm ngẩn ra.
“Đột Quyết đời nào trói buộc được ta, nếu ta không muốn, trên đời này không ai có thể vây khốn ta.” Khuyết Thư nói, “Có thể vây khốn ta, từ trước đến giờ chỉ có mình ngươi thôi.”
Hà Dung Cẩm mặt không đổi sắc nói: “Nếu võ công của Hồn Hồn Vương bằng một nửa miệng lưỡi của mình, chúng ta hôm nay cũng sẽ không rơi vào cảnh ngộ như vậy.”
Khuyết Thư không giận ngược lại còn cười nói: “Chúng ta… không ngờ khi ta còn sống lại nghe được từ trong miệng ngươi thốt ra hai từ này.”
Hà Dung Cẩm lơ đễnh dùng nhánh cây gảy gảy đám lửa đang cháy, lại không cẩn thận đẩy lửa ra, thiếu chút nữa tắt ngúm, vội vội vàng vàng chỉnh lại lần nữa.
Khuyết Thư cười cười nhìn bộ dạng tay chân luống cuống của y, không hề có ý giúp đỡ.
Hà Dung Cẩm liếc mắt nhìn.
Khuyết Thư lật đật thu liễm ý cười. Hà Dung Cẩm bỏ nhánh cây xuống hỏi: “Ngươi đã bảo không ai có thể vây khốn ngươi, vậy ngươi có tính toán gì không?”
Khuyết Thư nói: “Ta nói là vẫn có một người có thể vây khốn ta.”
Hà Dung Cẩm mắt điếc tai ngơ, cắm đầu cắm cổ tiếp tục hỏi: “Ngươi muốn tìm người tiếp ứng?”
Khuyết Thư hiểu ý liền ngừng một chút rồi tiếp tục đề tài của y: “Có thể nói là vậy.”
Hà Dung Cẩm hỏi: “Ở đâu? Nơi tiếp giáp giữa Tây Khương và Đột Quyết sao?”
Khuyết Thư nói: “Đó là đương nhiên.”
Hà Dung Cẩm có chút do dự, nhưng vẫn quyết định hỏi thẳng vấn đề khiến mấy ngày nay y cứ như mọc cục nhọt trong lòng, “Mẫn Mẫn Vương thì sao?”
Khuyết Thư kéo dài thanh âm: “Hắn a…”
Hà Dung Cẩm nói: “Hắn thật sự chưa chết sao?”
Khuyết Thư đột nhiên cười lạnh, tròng mắt mới nãy còn mang theo vài phần ấm áp trong phút chốc đã băng lãnh như sương, “Có người không muốn hắn chết đương nhiên hắn không thể chết được.”
Hà Dung Cẩm cảm thấy trong lời hắn nói có cái gì đó, “Là ý gì?”
Khuyết Thư trầm ngâm một lát mới nói: “Đến một lúc chết tiệt nào đấy, hắn tự nhiên sẽ chết thôi.”
Hắn càng nói càng mơ hồ, hoài nghi trong lòng Hà Dung Cẩm lại ngày một lớn thêm, thế nhưng y nhận thấy Khuyết Thư không muốn nhiều lời, nhớ tới lập trường khi trước của mình, trong lòng cảm thấy mất hứng. Mặc dù nghe Tháp Bố kể lại Khuyết Thư rất tin tưởng mình, nhưng y quả thật đã phản bội Tây Khương, ủng hộ Mẫn Mẫn Vương không tính là phản bội Tây Khương, thế nhưng cũng không được xếp vào hạng đáng tin cậy.
“Tháp Bố đâu?” Y thuận miệng tìm đại đề tài khác để phá vỡ im lặng.
Khuyết Thư nói: “Hắn đang ở một chỗ khác.”
Hà Dung Cẩm hồ nghi nhìn hắn.
Khuyết Thư nói: “Phân tán ra, tránh để một lưới bắt hết.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ý ngươi là muốn đuổi ta đi?”
“Võ công của ngươi cao cường, nếu đồng ý ở lại bảo vệ ta đương nhiên không gì có thể sánh bằng.” Sau khi nghe Hà Dung Cẩm trước mặt Xác Châu bước đi không quay đầu lại, thái độ Khuyết Thư khác hẳn ban nãy, vô luận là vẻ mặt thế nào cũng không giấu nổi ý cười nơi đáy mắt.
Hà Dung Cẩm cố ý hỏi: “Vạn nhất ta lừa ngươi thì sao?”
Nụ cười của Khuyết Thư dần dần thu liễm, gằn từng chữ một nói: “Ta sẽ hận ngươi một đời một kiếp.” Hắn nói thật lòng, gần như là một lời thề ngoan độc.
—