CHƯƠNG 45: CAO HẠ TẠI TÂM – BÁT
Hà Dung Cẩm: Hách Cốt cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân Hồn Hồn Vương, giải bày tâm can, cúc cung tận tụy
“Tiểu Khả Hãn.” Sứ giả Đột Quyết thấy hắn, lập tức hành lễ.
Xác Châu gật đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Hà Dung Cẩm, “Thương thế sao rồi?”
Hắn hỏi tự nhiên như vậy, tựa hồ hoàn toàn quên mất tất cả thương thế trên người Hà Dung Cẩm đều do hắn ban tặng.
Hà Dung Cẩm mỉm cười đáp: “Nhờ phúc.”
Xác Châu ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống nói với y: “Đột Quyết thật lòng muốn giải hòa cùng Tây Khương.”
Sát Long biết Hà Dung Cẩm từng sống trong phủ của Xác Châu được một thời gian, sợ y lúc này sẽ mềm lòng, vội thay y tiếp lời: “Vậy hãy mau đưa ra thành ý.”
Xác Châu nói: “Kỳ Địch đại nhân của quý quốc đã quyết tâm đầu nhập vào Đột Quyết, kính mong Sát Long đại nhân khoan dung .”
Sát Long cười ha hả nhưng trong mắt chẳng có nửa phần tiếu ý, “Tiểu Khả Hãn nói đùa chăng. Kỳ Địch đại nhân là trụ cột của Tây Khương ta, lòng trung thành đối với Vương ta sáng ngời ngời, làm sao chỉ vì mấy lời hoa ngôn xảo ngữ nhất thời của ngài đầu độc làm ra chuyện bất trung bất nghĩa như vậy được!”
Xác Châu lạnh nhạt nói: “Sát Long đại nhân sao không nói một chút về điều kiện của quý quốc nhỉ?”
Sát Long khẽ mỉm cười, mở miệng đòi ngay sáu tòa thành của Đột Quyết, lại không hề nhắc tới ba tòa thành mà Khuyết Thư yêu cầu.
Hà Dung Cẩm âm thầm tặc lưỡi hít hà. Đây chính là rao giá trên trời trả tiền ngay tại chỗ sao.
Kỳ Địch nói: “Sát Long đại nhân không bằng trực tiếp đòi luôn ngai vị Khả Hãn Đột Quyết chẳng tốt hơn sao.”
Sát Long nói: “Trong suy nghĩ của Vương, Kỳ Địch đại nhân có thể trọng yếu hơn rất nhiều so với ngai vị Khả Hãn Đột Quyết a.”
Xác Châu quay đầu nhìn Hà Dung Cẩm, vẫn không lộ ra nửa phần tức giận, “Giao sáu tòa thành này ra là có thể đổi lại được Thịnh Văn tổng quản của phủ ta chăng?”
Hà Dung Cẩm lấy làm quái lạ. Theo như ngữ điệu và vẻ mặt của hắn, chỉ sợ đã cho rằng mình tiềm phục bên cạnh hắn là để làm mật thám, cũng giống như Kỳ Địch. Bất quá điều này khó trách được, chuyện giữa y và Khuyết Thư căn bản không thể nói cho ngoại nhân biết, xét theo thời gian và sự kiện xảy ra, lúc ấy y ở bên Xác Châu thật sự quá trùng hợp, lại cộng thêm vài chuyện sau đó, đừng nói là Xác Châu không tin, ngay cả bản thân y còn không thể không hoài nghi chính mình.
Sát Long kinh ngạc hỏi: “Nga? Quý phủ đã thiếu mất một vị tổng quản sao? Này thật ra cũng không khó, Tây Khương ta địa linh nhân kiệt, có rất nhiều nhân tài. Nếu Tiểu Khả Hãn thích Kỳ Địch đại nhân, ta đây sẽ vì ngài tìm kiếm vị tổng quản một lòng một dạ như Kỳ Địch đại nhân, ngài nghĩ thế nào?”
Xác Châu nói: “Tổng quản của ta tên là Hà Dung Cẩm.”
Sát Long nói: “Vị này là Hách Cốt tướng quân.”
Đôi bên mỗi người một câu, rồi lại tranh luận trái ngược nhau, làm cho Kỳ Địch thấy vậy rất lo lắng, chỉ sợ chiến tranh chạm vào là bùng nổ ngay tức khắc, đang muốn xen vào nói lảng mấy câu đã nghe Xác Châu thốt lên: “Thì ra vậy, đường đường là Tây Khương thượng tướng quân lại làm Thịnh Văn tổng quản trong phủ ta, quả là nhân tài không được trọng dụng.”
Mặc dù biết lúc này giải thích cũng vô dụng, Hà Dung Cẩm vẫn cố nói một câu, “Năm đó chính xác chỉ là vô tình.”
Xác Châu nhìn y, không hề để ý trong mắt lóe lên một tia quang mang, chỉ là hắn che dấu nó, lại thu liễm cực nhanh, Hà Dung Cẩm không thể lý giải quang mang trong mắt hắn là vui hay giận.
“Say rượu rồi tỏ tình cũng chỉ là vô tình sao?”
Hà Dung Cẩm tựa hồ không nghĩ là hắn có thể đứng trước mặt mọi người nhắc đến chuyện hiểu lầm mấy năm về trước, không khỏi ngớ người.
Ánh mắt Sát Long vô cùng thức thời đảo sang phía khác, nhưng lỗ tai đã dựng thẳng lên cao. Ngay cả Khuyết Thư và Hà Dung Cẩm đều chưa bày tỏ rõ ràng về mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng hắn dù sao vẫn là thân tín bên cạnh Khuyết Thư, về khúc mắc giữa bọn họ tuy là không nắm nhất thanh nhị sở nhưng cũng biết đến tám, chín phần mười, hôm nay lại nghe thấy Hà Dung Cẩm và Xác Châu có chút dây dưa, đương nhiên sẽ vì Vương mà lên tinh thần mười phân vẹn mười.
Xác Châu yên lặng nhìn Hà Dung Cẩm, quang mang trong mắt đã tan hết, chỉ còn lại một mảnh âm trầm.
Hà Dung Cẩm chậm rãi mở miệng: “Là hiểu lầm.”
Phản ứng của Xác Châu lại bình tĩnh ngoài dự tính, chỉ khẽ gật đầu nói: “Người ban đầu ngươi gọi là Khuyết Thư chứ nhỉ.”
Hà Dung Cẩm từ đầu tới cuối vốn cũng rất bình tĩnh vụt cái đã đỏ mặt.
Xác Châu đột nhiên cười, nhưng không có chút tiếu ý, “Lần đầu tiên ta phát hiện, hóa ra ngươi lại thành thật đến vậy.”
Hà Dung Cẩm thở dài: “Ta chưa bao giờ lừa ngươi.”
Xác Châu nói: “Giấu diếm cũng chẳng có thiện ý hơn dối gạt là bao.”
Đã nói đến vậy tất nhiên y cũng chẳng muốn phản bác lại nữa. Hà Dung Cẩm chỉ có thể nói: “Ta và ngươi cho tới giờ vẫn là hai người hai ngả.” Trước kia Xác Châu là một Tiểu Khả Hãn dã tâm bừng bừng, y là Tây Khương tướng quân một lòng muốn ẩn cư. Hôm nay, Xác Châu vẫn là một Tiểu Khả Hãn dã tâm bừng bừng, y lại trở thành tướng quân một lòng chiến đấu cho Tây Khương. Từ đầu chí cuối, bọn họ chưa bao giờ đi chung một hướng.
Xác Châu nói: “Yêu cầu của quý quốc xin thứ cho ta không thể nào đáp ứng.” Hắn vừa nói, vừa xoay người rời đi. Kỳ Địch cũng đi theo, cứ thế phũ phàng bỏ rơi sứ giả hòa đàm của Đột Quyết ở lại đó phụng bồi Sát Long và Hà Dung Cẩm.
Sứ giả Đột Quyết mờ mịt nhìn Sát Long.
Sát Long nói: “Xem ra những gì ta nói lúc trước không sai.” Hắn nói xong, cũng chẳng buồn để ý đến sắc mặt khó coi của sứ giả Đột Quyết, xoay người rời đi.
Hà Dung Cẩm đi theo sau hắn, muốn nói lại thôi.
Ngược lại Sát Long chủ động mở miệng lên tiếng: “Tướng quân nghĩ sao về vụ đàm phán này?”
Hà Dung Cẩm nói: “Xác Châu dường như cũng không có ý đàm phán.” Chính là bởi không có ý đàm phán, cho nên dù bọn họ có nói lên bất kỳ yêu cầu nào đều không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì hắn từ đầu đến cuối hoàn toàn không đáp ứng.
Sát Long gật đầu nói: “Người Đột Quyết háo chiến, điểm này rất giống với Tây Khương.”
Trong mắt Hà Dung Cẩm hiện lên vẻ trầm tư.
Trực giác của Sát Long vô cùng nhạy cảm, “Tướng quân không tán thành?”
“Chiến tranh vô luận thắng hay bại, đối với bách tính đều là gánh nặng.”
Sát Long cười nói: “Chỉ cần chúng ta tiên hạ thủ vi cường, đánh vào Đột Quyết, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, làm sao dính líu đến bách tính Tây Khương được?”
Hà Dung Cẩm nghe hắn nói tự tin như thể đã sớm có chuẩn bị chứ không phải tùy tiện nói chơi. Hắn đã rời khỏi Tây Khương nhiều năm, đối với Khuyết Thư hay Tây Khương đều cảm thấy xa lạ, nhất là suy nghĩ của Tây Khương với Đột Quyết, y đã mơ hồ lý giải được sự kinh hãi của mình khi nhận ra dã tâm của Khuyết Thư muốn chiếm lấy ba tòa thành đó, nếu hiện tại Khuyết Thư muốn chiếm lấy cả Đột Quyết, chỉ sợ nỗi kinh sợ của y lại bành trướng hơn.
Sát Long trở về trướng nói rõ chuyện này.
Khuyết Thư cười nói: “Ngươi cũng rất biết áp dụng công phu sư tử ngoạm đấy.”
Sát Long không hề hoang mang: “Xác Châu đã không có thành ý đàm phán, ta cần gì phải cho hắn cơ hội tốn nước miếng để trì hoãn thời gian chứ.”
Khuyết Thư hỏi: “Ngươi làm sao biết hắn không hề có thành ý đàm phán?”
Sát Long nói: “Xác Châu nếu đoán được chúng ta đã biết lai lịch của Kỳ Địch, lại còn dẫn theo lão đến gặp chúng ta, này không giống như là muốn dàn xếp ổn thỏa mà là thêm dầu vào lửa mới đúng.”
Khuyết Thư trầm ngâm: “Sợ rằng thế cục Đột Quyết không giống như trong tưởng tượng của chúng ta. Xác Châu dám khiêu khích Tây Khương như thế, tất nhiên đã có người chống lưng.”
Sát Long đáp: “Mật Gia Diệp Hộ chắc chắn không cùng phe với hắn. Những năm gần đây, bọn họ minh tranh ám đấu bao nhiêu lần, có mấy lần cũng thương gân động cốt. Nếu nói những chuyện từ trước đến giờ giữa bọn họ sau chừng ấy năm chỉ là che mắt người, thật khiến người ta khó mà tin nổi.”
Khuyết Thư nói: “Nếu không phải Mật Gia thì…”
Hà Dung Cẩm đột nhiên hỏi: “Vậy còn A Lực Phổ?”
Sát Long và Khuyết Thư cùng ngẩn ra.
Sát Long nói: “A Lực Phổ và Xác Châu quan hệ thế nào?”
Hà Dung Cẩm cúi đầu suy nghĩ một chút, phát hiện hóa ra mình lại nắm nhất thanh nhị sở những quan hệ lui tới của Xác Châu, có thể thấy rõ y bình thường vẫn để ý. Nhớ tới vẻ mặt thất vọng của Xác Châu khi nhìn mình, y bỗng nhiên chột dạ. Vô tình… E rằng y không hẳn chỉ vì vô tình. Tuy nói đó là do thói quen của y khi còn là Tây Khương tướng quân, nhưng y suy cho cùng cũng đã lén nghe chuyện cơ mật của Đột Quyết, từ điểm này mà nói, y chẳng tốt hơn Kỳ Địch là bao. Điểm khác biệt duy nhất giữa bọn họ là một bên chủ động một bên bị động.
“Theo như lời đồn, bọn họ luôn luôn đối nghịch. Hợp Hợp Khả Đôn vẫn hi vọng Đặc Cần A Lực Phổ có thể thừa kế ngai vị Khả Hãn, nhưng địa vị của Xác Châu ở trong triều lại hơn một bậc, cho nên song phương thỉnh thoảng sẽ có chút xô xát, chỉ là… chưa thấy gây chiến bao giờ.”
Sát Long nói: “Như thế mọi chuyện đã rõ.”
Hà Dung Cẩm ngạc nhiên: “Ý ngươi là, Xác Châu và A Lực Phổ thật ra không hề đối đầu?”
Sát Long nói: “Mật Gia nếu âm mưu làm phản, tuyệt đối không thể không có chút động tĩnh, nhưng chuyện đã đến nước này Xác Châu vẫn có thể dương dương tự đắc nơi biên thùy, hành vi thật không hợp với lẽ thường? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một loại giải thích, chính là hắn đối với tình hình ở trong kinh cực kỳ yên tâm.”
Hà Dung Cẩm nói: “Có lẽ hắn tin vào lão Khả Hãn chăng?”
Sát Long lắc đầu: “Lão Khả Hãn và Mật Gia tình cảm sâu sắc, ta đã mấy lần phái người khích bác ly gián hay giá họa đều không thành công. Lấy tính cẩn thận của Xác Châu, tất nhiên không dám đặt bảo bối lên người lão Khả Hãn.”
Khuyết Thư nói: “Ngươi nghi ngờ Xác Châu và A Lực Phổ cùng một thuyền, nhiều năm như vậy chẳng qua chỉ là diễn trò thôi?”
Sát Long nói: “Vô cùng có khả năng. Nếu không A Lực Phổ tại sao lại không cáo buộc Xác Châu lúc hắn vừa trở thành Tiểu Khả Hãn mà lại cáo buộc Mật Gia chứ?”
Chân mày Hà Dung Cẩm đột nhiên nhăn lại, bởi vì y vừa nghĩ tới một chuyện.
Sát Long thở dài: “Xem ra Hách Cốt tướng quân cũng nghĩ đến rồi.”
Hà Dung Cẩm gật đầu: “Như thế xem ra, Xác Châu đã làm xong công cuộc chuẩn bị khai chiến cùng Tây Khương rồi.” Cái gọi là đàm phán chỉ để che mắt và trì hoãn thời gian thôi.
Sát Long nói với Khuyết Thư: “Vì an nguy của Vương, kính mong Vương lập tức khởi giá về nước.”
—