CHƯƠNG 44: CAO HẠ TẠI TÂM – THẤT
Hà Dung Cẩm: Hách Cốt cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân Hồn Hồn Vương, giải bày tâm can, cúc cung tận tụy
“Vương!” Tháp Bố đột nhiên vén rèm bước vào.
“Cút!” Khuyết Thư không thèm nghĩ ngợi đã cầm lấy gối ném qua.
Tháp Bố theo bản năng chụp lấy, sau đó nhìn sang Khuyết Thư một chút rồi lại nhìn Hà Dung Cẩm một chút, cung kính đặt gối trở về bên giường Khuyết Thư, thức thời chuồn ra ngoài.
Hà Dung Cẩm nhìn Khuyết Thư vì động tác mới nãy lại đụng trúng vết thương đau đến vã mồ hôi lạnh, trong lòng có chút tư vị không nói nên lời. Y cúi lưng nhặt gối lên đặt lại gần chỗ mà tay của Khuyết Thư có thể với được, khẽ thở dài: “Kẻ thực sự nên cút đi là ta mới đúng.”
Khuyết Thư một phát chụp lấy cổ tay y, đè nén lửa giận nói: “Rốt cuộc ngươi còn muốn ta phải thế nào nữa ngươi mới chịu lưu lại?”
Hà Dung Cẩm cúi đầu nhìn cái tay hắn đang giữ chặt lấy cổ tay mình, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Lưu lại làm thủ hạ của ngươi?”
“Ngươi biết ý của ta mà.”
“Như vậy cũng được.” Y nâng mắt, thản nhiên đối diện với tròng mắt nóng rực của Khuyết Thư, “Thật ra thì, ta vẫn nguyện ý chiến đấu vì Tây Khương.”
Khuyết Thư cảm giác lòng bàn tay mình rỉ ra mồ hôi, là bị vết thương trên lưng cào xé, hay là bị cơn ghen khó chịu và tức tối trong đầu dày vò. Tay hắn chỉ siết chặt, lại siết chặt, giống như hận một nỗi không thể làm tay của hai người hòa vào làm một.
Hà Dung Cẩm nhìn hành vi của Khuyết Thư vừa trẻ con lại vừa cố chấp, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nếu không tin tưởng ta…”
“Rõ ràng là ngươi chưa từng tin ta!”
“Ta không phải là không tin ngươi.” Hà Dung Cẩm dùng nội lực giãy ra khỏi tay hắn, lạnh nhạt nói, “Mà do chúng ta không thích hợp.”
“Viện cớ!”
Hà Dung Cẩm một cục tâm tình dễ chịu vất vả lắm mới nặn ra được dường như lại bị hắn mài mòn chẳng còn lấy một chút. Cúi đầu nhìn vết hằn trên cổ tay, y hít một hơi thật sâu nói: “Ngươi cứ cố chấp với ta như thế là bởi cầu mà không được.”
Khuyết Thư trong mắt hiện lên vẻ đau thương, trào phúng cười lạnh: “Quả nhiên ngươi không hề tin ta.”
Hà Dung Cẩm nói thẳng: “Cũng như khi còn bé, Mẫn Mẫn Vương nhận được sự sủng ái của Tề Khế Vương và Ngân Linh công chúa, ngươi bị đối xử lạnh nhạt cho nên ngươi muốn đoạt vương vị. Bởi vì ngươi muốn chứng minh ngươi mới là kẻ mạnh nhất, Mẫn Mẫn Vương căn bản không thể nào so được với ngươi. Ngươi thích ta bất quá bởi vì ta là tướng quân của Mẫn Mẫn Vương, từng đánh bại thuộc hạ dưới trướng ngươi. Ngươi chỉ muốn chinh phục ta, khiến ta thần phục ngươi. Tựa như ngươi đã nói, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ làm ta phải phủ phục dưới chân ngươi, những lời này đã trở thành chấp niệm trong ngươi.”
“Con người sẽ thay đổi.”
“Phải. Cho nên sẽ có một ngày ngươi không còn chấp nhất ta nữa.” Hà Dung Cẩm bình tĩnh nhìn hắn.
Khuyết Thư bị chặn họng nói không nên lời.
Hà Dung Cẩm yên lặng nhìn hắn, đột nhiên thả quải trượng ra, lê chân gãy vất vả quỳ xuống.
Khuyết Thư giật mình kinh sợ, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Hách Cốt ta, trước kia là thượng tướng quân dưới trướng Mẫn Mẫn Vương,” Hà Dung Cẩm cung kính dập đầu nói, “Cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân Hồn Hồn Vương, giải bày tâm can, cúc cung tận tụy.”
Khuyết Thư nhìn theo cái ót của y, tim giống như thể bị một bàn tay vô hình bóp chặt, máu không ngừng tuôn ra.
Lòng đau như cắt, không thể diễn tả bằng lời.
Hà Dung Cẩm nói không sai, đây hết thảy đều là chấp niệm của hắn, nhưng hắn bây giờ một chút cũng không thấy vui sướng, chỉ có trái tim căng cứng đau đớn và bất lực.
Lúc Sát Long bước vào trướng lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Từ trước đến giờ một Hách Cốt tướng quân luôn cao ngạo đang quỳ gối dập đầu trước giường, tư thế hèn mọn.
Từ trước đến giờ một Hồn Hồn Vương luôn lạnh lùng, vẻ mặt thống khổ dùng một tay chống thấy thân, vụng về vươn ra cánh tay còn lại, như thể muốn đỡ y dậy, lại như thể muốn an ủi y, nhưng cánh tay đó cứ chần chừ treo giữa chừng, cuối cùng vẫn không có chút động thái.
“Vương.” Sát Long vội ho một tiếng.
Thật ra thì lúc hắn còn chưa bước vào, Hà Dung Cẩm đã nghe thấy tiếng cước bộ của hắn. Nhưng quyết định làm đến nước này, y cũng chẳng quan tâm có bao nhiêu người thấy mình như vậy, dù sao… chính bản thân mình đã chấp nhận, từ tâm hồn cho đến thể xác.
Khuyết Thư chật vật khoát tay một cái nói: “Còn không mau đỡ Hách Cốt tướng quân.”
Sát Long vội vàng tiến lại, đỡ Hà Dung Cẩm dậy, lại nhặt quải trượng lên đưa cho y.
Cuối cùng có chút lúng túng. Hà Dung Cẩm không đợi Sát Long mở miệng, đã vội đỡ lời: “Ta ra ngoài trướng một chút.”
Khuyết Thư nói: “Hách Cốt tướng quân.”
Hà Dung Cẩm dừng bước.
“Ngươi từng sống ở Đột Quyết, lại còn từng là thủ hạ mưu sự của Xác Châu, tất nhiên đối với hắn rõ như lòng bàn tay.”
Hà Dung Cẩm thong thả xoay người lại, “Xác Châu giỏi mưu tính lại đa nghi. Ta ở trong phủ Tiểu Khả Hãn làm tổng quản mấy năm, hắn vẫn âm thầm đề phòng. Chỉ sợ trên đời này ngoại trừ chính bản thân hắn ra, căn bản không thể tìm được người nào khác nắm rõ hắn như lòng bàn tay.”
Sát Long nói: “Xác Châu nguyện cắt nhường trấn Tháp Nhĩ Kì.”
Hà Dung Cẩm ngẩn ra, không ngờ địa vị của Kỳ Địch trong suy nghĩ của Xác Châu lại cao đến vậy.
Khuyết Thư cười lạnh: “Muốn dùng một cái trấn nhỏ để đuổi Bản Vương đi, quả thực nói chuyện viển vông.”
Sát Long hỏi: “Vậy cự tuyệt hắn sao?”
“Không. Bản Vương muốn được đằng chân lân đằng đầu!” Khuyết Thư vừa nói, hai tay vừa chống giường ngồi dậy.
Sát Long thấy hắn đầu nhỏ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tuyết, vội nói: “Vương! Chuyện này xin cứ giao cho ta.”
Khuyết Thư đau tới nỗi môi trắng bệch, mồ hôi hột trên đuôi mày lay lắt, nhỏ xuống, rơi vào trong mắt. Ngay lập tức, Hà Dung Cẩm và Sát Long cùng tiến về trước một bước, đỡ hắn nằm xuống.
Chờ hắn lau mồ hôi xong nhìn lại, Hà Dung Cẩm đã đứng về chỗ cũ.
Sát Long hỏi: “Vương muốn cái gì?”
Khuyết Thư không hề nghĩ ngợi nói ra tên ba tòa thành.
Hà Dung Cẩm nghe thấy âm thầm kinh hãi. Khuyết Thư nói một hơi rành mạch như vậy, hiển nhiên là sớm đã mưu tính. Ba tòa thành này tùy không thể coi là trọng trấn, nhưng vừa khéo lại tạo thành thế gọng kiềm tấn công vào thành trì phồn hoa nhất của Đột Quyết là Mạo Thổ Lỗ Tắc. Nơi đó là trung tâm giao thương của ba nước Tây Khương, Đột Quyết, Trung Nguyên, đối với Đột Quyết trọng yếu chẳng khác nào kinh thành. Nếu Tây Khương nắm được nó, đối với Đột Quyết lại càng thông thuộc, xem như là một đả kích nghiêm trọng!
Nhưng với trí tuệ của Xác Châu, chỉ sợ sẽ không đồng ý.
Khuyết Thư hoàn toàn như thể từ đầu tới cuối chẳng cần biết Xác Châu có đồng ý hay không, nằm bò trên giường nói: “Dĩ nhiên, Tháp Nhĩ Kì đã dâng lên tận miệng, cũng không thể bỏ qua được.”
“… Dạ.”
Quả nhiên là được đằng chân lân đằng đầu. Hà Dung Cẩm im lặng.
Khuyết Thư nói: “Hách Cốt cũng đi cùng đi.”
“Dạ.” Hà Dung Cẩm di chuyển cước bộ, cùng với Sát Long cung kính hành lễ cáo lui.
Chờ sau khi họ đi rồi, sắc mặt Khuyết Thư mới âm trầm xuống.
Sát Long và Hà Dung Cẩm đi về dải đất ngăn giữa hai quân, không ngừng nói thăm dò, tựa hồ muốn biết rõ nguyên do xảy ra một màn hồi nãy.
Hà Dung Cẩm ấp úng đáp lời.
Sát Long thấy y không muốn nói, còn biết làm gì hơn đành lảng sang chuyện khác.
Trở lại dải đất, sứ giả Đột Quyết vẫn đang ngồi chờ hống hách cười nói: “Từ lâu đã nghe nói, Sát Long đại nhân nổi danh là một bụng mưu trí của Hồn Hồn Vương, là trụ cột của Tây Khương, không ngờ mắt thấy chẳng như hư danh, Sát Long đại nhân thật ra cũng chỉ là kẻ xướng thay cho Hồn Hồn Vương mà thôi.”
Sát Long lơ đễnh cười nói: “Thân là thần tử sở dĩ không ngừng xin chỉ thị của Vương, chính là bởi Vương anh minh ngút trời, suy xét kỹ lưỡng, có thể vạch rõ phương hướng chỉ lối cho Tây Khương ta. Ngược lại là ngươi, gặp vấn đề còn phải cần Tiểu Khả Hãn tự mình đến đây chỉ giáo cho… Ha ha, ngươi nói xem, là ngươi không tin vào mưu trí của Tiểu Khả Hãn nhà các ngươi hay là do Tiểu Khả Hãn nhà các ngươi không tin vào lòng trung thành của các ngươi đây?”
Sứ giả Đột Quyết mặt liền biến sắc, tựa hồ không ngờ lại bị phản bác một câu như vậy. Bất quá hắn cũng là kẻ lòng dạ thâm sâu, nhanh chóng cười ha ha một tiếng đáp lời: “Xem đạo dùng người của Tây Khương và Đột Quyết có chút khác nhau. Thôi được, quay lại chuyện chính. Không biết Hồn Hồn Vương anh minh ngút trời suy xét kỹ lưỡng của quý quốc có đồng ý tiếp nhận điều kiện này?”
Sát Long nói: “Ngươi đã gọi Vương ta là anh minh ngút trời, suy xét kỹ lưỡng, làm sao lại cho rằng một cái trấn nhỏ như thế có thể dễ dàng xóa bỏ những gì mà các ngươi đã gây ra.”
Sứ giả Đột Quyết phủ định: “Tháp Nhĩ Kì không phải là trấn nhỏ, đó là…”
“Đó là một khu liên hợp những trấn nhỏ không trọng yếu đó, lại chưa kể đến những thành trấn cằn cỗi xơ xác.” Hà Dung Cẩm tiếp lời.
Đột Quyết sứ giả hỏi: “Xin hỏi tôn giá là người phương nào?”
Hà Dung Cẩm cũng chẳng buồn để ý đến hắn, tự cố tự địa đọc lên một loạt tư liệu về Tháp Nhĩ Kì. Như là số thuế hằng năm mà các trấn nhỏ đó phải nộp, như là vùng lân cận từng xuất hiện mã tặc, vân vân và vân vân.
Sứ giả Đột Quyết nghe y kể rành mạch rõ ràng, trong lòng rất kinh ngạc, thầm nghĩ: Những thông tin này ngoài quan trong trấn ra, chỉ có quan lại kinh thành mới có thể biết được, chẳng lẽ Tây Khương Vương đã sắp xếp mật thám ở Đột Quyết?
Sát Long cũng nhìn Hà Dung Cẩm với cặp mắt khác xưa. Từ những thứ mà Hà Dung Cẩm kể ra có thể thấy, trong mấy năm y ở Đột Quyết không hẳn đã hoàn toàn sa sút ý chí, hay có thể nói là, mặc dù ý chí sa sút nhưng trong lòng vẫn có chỗ cho Tây Khương, nên theo bản năng đã thu lượm những tin tức thế này.
Một tràng vó ngựa từ sau lưng sứ giả Đột Quyết truyền đến.
Qua một hồi liền thấy Xác Châu và Kỳ Địch cưỡi ngựa một trước một sau chạy tới đây.
Sát Long thấy Kỳ Địch xuất hiện, trên khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.
—