[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 7: Chương 7: Đấu Giác Câu Tâm – Lục




CHƯƠNG 6: ĐẤU GIÁC CÂU TÂM – LỤC

★★★★★

Khuyết Thư: …

Đọc sách cũng chẳng phải việc cực khổ gì.

Hà Dung Cẩm thấy người khác mỗi ngày đọc một cuốn, cũng làm theo, chậm rãi mở sách ra. Nếu nói về điều làm y phát khóc thật sự, đau khổ nhất vẫn là bị con sâu rượu quấy phá. Hơn nữa, trời vừa sẩm tốt là cơn thèm rượu liền nổi lên, cả đêm trằn trọc lăn qua lăn lại, không sao ngủ được.

Cứ thế mấy ngày trôi qua, đồng liêu thấy y hốc mắt thâm đen, dung nhan tiều tụy, hết sức cảm động: “Ngươi vì chữa bệnh cho Khả Hãn mà lao tâm khổ lực, quả khiến cho bọn ta cảm thấy xấu hổ… Ai.”

Hà Dung Cẩm khiêm nhường: “Quá lời quá lời rồi, vốn nên cùng nhau cố gắng.”

“Cũng phải.”

Về sau, mọi người đọc sách càng thêm mất ăn mất ngủ.

Hà Dung Cẩm vốn dĩ lười biếng, lại chẳng thể làm gì hơn là một ngày đọc ba cuốn. Tốc độ thần tốc như thế tất nhiên sẽ rước lấy tiếng thở dài của mọi người.,`86(54

Một tháng sau, Xác Châu rốt cục cũng xuất đầu lộ diện ở chốn này, đầu tiên cho phép một nhóm người ra về, sau đó quay sang nói với những người còn lại: “Các ngươi trở về tắm rửa sạch sẽ rồi theo ta vào cung đứng chờ.”

“Dạ.” 4[=}go

Hà Dung Cẩm đang định đi theo mọi người ra ngoài, lúc đi đến gần Xác Châu lại nghe hắn nhẹ giọng hỏi thăm: “Nửa tháng qua sống được chứ?”

Hà Dung Cẩm cười khổ: “Không thiếu cơm ăn áo mặc, chỉ thiếu rượu.”

Xác Châu an ủi: “Cố gắng nhịn thêm mấy ngày nữa.”

Hà Dung Cẩm liếm môi không lên tiếng. Trong tháng này, y đã hai lần trộm rượu trong cung, tuy không nhiều lắm nhưng lại càng uống càng thèm, cứ như vậy nữa chắc y phải nghĩ ra kế cao minh hơn mới được.

Xác Châu tựa hồ nhìn thấu tâm tư của y: “Vương cung không thể so với chốn bình thường, ngươi nên tự có chừng mực.”

Hà Dung Cẩm nói lảng đi: “Vì sao lại để những người hiểu biết Tây Khương rời đi?”

Xác Châu trầm giọng nói: “Tây Khương đang khai chiến, đại phu nếu không phải bị sung quân thì cũng ẩn dật nơi rừng núi, nơi đó làm gì còn ai? Chỉ có thể tìm kiếm ở Trung Nguyên, may là trời không phụ người có lòng, Đột Quyết, Trung Nguyên cũng tìm thấy vài người mát tay.”

Hà Dung Cẩm kinh ngạc: “Tây Khương khai chiến? Cùng Đột Quyết ư?”

“Không, là nội chiến.” Xác Châu cười lạnh một tiếng, “Cũng tốt. Một cuộc nội chiến xảy ra, vô luận thắng bại, Tây Khương Vương cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nhúng tay vào Đột Quyết.”

Hà Dung Cẩm hỏi: “Tiểu Khả Hãn nhìn đâu ra mà cảm thấy Hồn Hồn Vương muốn nhúng tay vào Đột Quyết?”

Xác Châu nói: “Năm đó Hồn Hồn Vương tranh đoạt ngai vị với Mẫn Mẫn Vương, phụ hãn đã tiên đoán trước được Mẫn Mẫn Vương tất bại.” 34

“Nga?”

Xác Châu nói: “Mẫn Mẫn Vương thái độ đôn hậu lương thiện, kết làm bằng hữu thì còn gì bằng, nhưng muốn làm Vương, y quá nhân từ rồi.”

Hà Dung Cẩm chậm rãi gật đầu: “Thì ra là như vậy.”

1595`$#&38:]!li]27hl5885{%@ Author: Tô Du Bính 酥油饼 – Translator: Rainy Lyn @ http://zhuyufeng.wordpress.com @33id+`iuxy$264876)=|59(}

“Hồn Hồn Vương từ nhỏ bộc lộ tài năng, mọi chuyện đều giành lấy trước, sau khi trưởng thành lại càng thể hiện rõ đầu óc hùng tài vĩ lược của mình. Tây Khương lấy vũ dũng lập quốc, người như vậy đương nhiên sẽ được dân chúng kính yêu.”

Hà Dung Cẩm nói: “Người như vậy đối với  Đột Quyết mà nói đương nhiên rất nguy hiểm.”

Xác Châu cười: “Đáng tiếc hắn trong vòng mười năm tới, sợ là có muốn cũng vươn tay không tới.”

Hà Dung Cẩm im lặng.

“Ngươi không hỏi đối thủ của hắn là ai sao?”

Hà Dung Cẩm nói: “Ta mặc dù tinh thông tiếng Tây Khương, nhưng đối với tình hình trong nước của Tây Khương thì hoàn toàn mù tịt, cho dù ngài có nói tên ai đó ra ta cũng không biết, vậy còn hỏi làm chi nữa.”

“Thật ư.”

“Đúng vậy a.” Hà Dung Cẩm dừng bước quay lại, “Tiểu Khả Hãn còn gì phân phó sao?”

Xác Châu nói: “Không có. Thác Xích mà ngươi nói, ta đến muộn, không tìm được.”

Hà Dung Cẩm không khỏi nhíu mày, “Nga, vậy là bọn họ không có phúc phận rồi.”

Không khí trong cung ngưng trọng.

Hà Dung Cẩm đứng phía sau người khác, quan sát Khả Hãn Shana Li thông qua chỗ trống giữa người với người. Ông ta có vẻ mệt mỏi nằm trên giường, thân thể gầy yếu, hai mắt vô thần, so với một tháng trước càng thêm tiều tụy.

Xác Châu quỳ một gối bên cạnh ông, thấp giọng nói.

Shana Li nghe thấy tiếng hắn, ánh mắt từ từ quét qua những người trước mặt, sau đó chậm rãi gật đầu.

Xác Châu đứng dậy nói: “Trước tiên mời Sở đại phu từ Trung Nguyên tới chữa trị cho phụ hãn.”

Người đứng trước Hà Dung Cẩm lập tức dùng tiếng Trung Nguyên lặp lại một lần.

Vị Sở đại phu nghe gọi liền bước lên trước, tay kiểm tra mạch đập của Shana Li, nhắm mắt không nói, một nén nhang trôi qua mới mặt mày ủ dột lui xuống, khổ sở bỏ đi.

Xác Châu lại gọi một người khác.

Hà Dung Cẩm nhìn bọn họ cứ người tới người lui, mặt mày cứng ngắt, bộ dạng như thể trăm mối chẳng biết giải mối nào, biết chuyến này muốn khỏi bệnh chỉ là hy vọng xa vời. Bất quá lúc trước nghe Xác Châu miêu tả, y cảm thấy khả năng trúng độc nhiều hơn là mắc bệnh. Đáng tiếc những quyển sách kia phân nửa là nói về bệnh lý, đối với độc cũng chỉ miêu tả hời hợt, cho nên bây giờ vẫn chưa thấy bệnh trạng tương tự xuất hiện.

Đến người cuối cùng, lại là một người Đột Quyết.

Người nọ khoát tay nói: “Khả Hãn yên tâm, ta có một cách nhất định có thể trị khỏi bệnh cho Khả Hãn!”

Ánh mắt Xác Châu chợt lóe, liền hỏi: “Cách gì?”

Người nọ lôi từ trong ngực ra một viên ngọc lớn bằng hạt nhãn, giới thiệu: “Chỉ cần nhờ vào viên Thiên Thần châu này.”

Xác Châu hỏi: “Đây là cái gì?”

Người kia nói: “Viên ngọc này là thứ thuộc về Thiên Thần, truyền thuyết kể rằng, Thiên Thần thấy nhân gian gặp nhiều tai ương, không đành lòng, cho nên giáng xuống Thiên Thần châu, hy vọng có thể hóa giải được mọi đau khổ của người phàm. Đáng tiếc Thiên Thần châu chỉ có một viên, mật ít ruồi nhiều, liệu có thể cứu được mấy người? Huống chi mỗi lần sử dụng thần lực lại ngày một giảm đi, dùng một lần là yếu đi một ít, tổ tiên sợ Thiên Thần châu sẽ bị cạn kiệt thần lực, liền đem giấu nó đi, nếu không phải là chuyện vạn bất đắc dĩ thì không được dùng đến.”

Xác Châu lại hỏi: “Dùng như thế nào?”

Người kia đáp: “Chỉ cần ngậm viên ngọc này trong miệng, bệnh tật sẽ được viên ngọc hấp thụ, người bệnh sẽ khỏi hẳn.”

Xác Châu kinh ngạc: “Có thật là kỳ diệu như vậy không?”

Người nọ ôm quyền khẳng định: “Tiểu nhân cho dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đem tính mệnh của Khả Hãn ra đùa giỡn.”

Xác Châu nhìn về phía Shana Li.

Shana Li chậm rãi gật đầu.

Xác Châu ra lệnh: “Mau dâng viên ngọc đó lên đây.”

Người nọ đặt viên ngọc vào trong khay mà nội quan bưng tới, sau đó để nội quan dâng lên cho Xác Châu.

Xác Châu ngửi thử: “Mùi rất thơm.”

Người kia nói: “Đây là mùi hương tự nhiên của Thiên Thần châu.”

Xác Châu nói: “Phương pháp này là thật hay giả còn cần nghiệm chứng, bất quá ngươi dâng tặng vật quý xứng đáng được ban thưởng, trước mắt cứ ở lại trong cung đi.”

Người nọ mừng rỡ: “Đa tạ Tiểu Khả Hãn.”

Xác Châu hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Người kia đáp: “Tiểu nhân là Bồ Cai.”

Xác Châu thấy những người khác đều dừng bút nhìn, khoát tay nói: “Các ngươi cứ tiếp tục nghĩ cách chữa trị cho phụ hãn ta.”

“Dạ.”

Bất kể Thiên Thần châu từ miệng của Bồ Cai là thật hay giả, rốt cuộc đã xuất hiện một tia hi vọng. Xác Châu tâm tình sảng khoái, liền cho Hà Dung Cẩm nghỉ phép.

Hà Dung Cẩm chạy thẳng tới quán rượu trong thành, móc ra một thỏi bạc, ôm lấy vò rượu uống ừng ực.

Tiểu nhị là người tích cực quảng bá cho rượu nho, hắn cười bảo: “Thấy chưa, ngài cũng thích rượu nho đấy thôi.”

Hà Dung Cẩm uống ừng ực vài ngụm, mới nghỉ chút để thở, đáp lại: “Ta chỉ thèm rượu thôi.”

Tiểu nhị nói: “Để ta giúp ngài rót đầy túi.”

“Hảo.” Hà Dung Cẩm sau khi cởi túi rượu xuống, thuận tay cởi hồ lô xuống luôn, “Rót đầy cả hai.”

“Vâng.”

Thỏa mãn con sâu rượu xong, Hà Dung Cẩm mới cảm thấy thân thể tràn trề sức sống trở lại. Y lúc này mới nhớ ra, Xác Châu nói Thác Xích không còn ở kinh thành, liền tự mình đến khách *** coi thử. Khách *** làm ăn không được tốt lắm, vì thế dù đã một tháng trôi qua nhưng ông chủ vẫn còn nhớ rõ khách nhân.

“Nga, hai người kia trọ ở đây mười ngày rồi mới đi.”

“Mười ngày?” Hà Dung Cẩm cau mày, “Ngươi có nhớ họ rời đi là ngày bao nhiêu không?”

Ông chủ nói: “Là mùng 6 tháng này.”

Hà Dung Cẩm sắc mặt trầm xuống. Hôm y nói cho Xác Châu, là ngày ba mươi mốt tháng trước. Nói cách khác, trong vòng bảy ngày sau đó, Xác Châu cũng không hề phái người đến đây. Thác Xích và Ba Ca Hỉ không đợi được hồi âm lại chẳng còn lộ phí đành rời đi.

Không biết Xác Châu thật sự bận bịu, hay là…

Y nheo mắt lại, cởi túi rượu xuống chậm rãi uống một hớp.

Thiên Thần châu thật sự quá mức thần kỳ, mới đầu cả Xác Châu lẫn Hà Dung Cẩm đều không tin, cho rằng chỉ là trò lừa bịp của bọn thuật sĩ giang hồ. Không ngờ ba ngày sau đó, bệnh tình của Shana Li thật sự khởi sắc, không những có thể tự mình ngồi dậy, hơn nữa khẩu vị dần dần trở lại, số lần tỉnh giấc giữa đêm khuya cũng giảm hẳn.

Shana Li vui mừng, trọng thưởng cho Bồ Cai, còn phong hắn làm đệ nhất thái y, cho vào cung làm việc.

Lúc này, người Xác Châu phái đi điều tra nghe ngóng xuất thân của Bồ Cai đã trở về, hồi báo rằng, hắn chính là hậu nhân của thần y Ti Kha La năm xưa, càng làm cho mọi người không mảy may nghi ngờ, tin vào truyền thuyết về Thiên Thần châu, ngay cả Hà Dung Cẩm cũng nửa tin nửa ngờ.

Chỉ trong thời gian ngắn, ba chữ Thiên Thần châu vang danh thiên hạ.

Để ăn mừng Khả Hãn khỏi bệnh, người dân Đột Quyết mở tiệc mười ngày, dân chúng kính yêu Shana Li, giết dê bò cúng thần. Tới ngày thứ chín, ngoài biên cảnh truyền đến tin, Tây Khương Hồn Hồn Vương phái phái sứ giả vào kinh chúc mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.