[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 6: Chương 6: Đấu Giác Câu Tâm – Ngũ




CHƯƠNG 5: ĐẤU GIÁC CÂU TÂM – NGŨ

★★★★★

Khuyết Thư: …

Trên đường trở về phòng, y mới nhớ ra là chưa kịp tiến cử Thác Xích, đáng tiếc bây giờ thật sự không phải lúc thích hợp để nói về việc này, chỉ có thể chờ ngày sau tìm cơ hội khác vậy.

Cái tước hiệu Tiểu Khả Hãn này hết sức mập mờ, đan xen giữa thái tử và nhiếp chính vương, chỉ biết là người được chọn là người có hy vọng kế vị Khả Hãn nhất. Thế nhưng trong những năm thịnh trị của Khả Hãn Shana Li, người em trai là Diệp Hộ Mật Gia quyền lực bao phủ Đột Quyết, có quan hệ mật thiết với thủ lĩnh các bộ lạc, còn một người con nữa là A Lực Phổ – con ruột của Hợp Hợp Khả Đôn, đường lên ngôi càng thêm khó khăn hiểm trở, Xác Châu muốn xóa đi chữ ‘tiểu’ trước tước hiệu này còn phải trải qua một chặng đường rất dài. 96ve

Nếu mình vẫn tiếp tục lưu lại phủ Tiểu Khả Hãn, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn vào cuộc phân tranh không thể tránh khỏi.

Hà Dung Cẩm cúi đầu đi theo sau lưng Xác Châu, một đường đi thẳng nhưng trong đầu còn đang mải tính tới tính lui.

Có lẽ, đã đến lúc biệt ly.

Y nhìn bóng lưng Xác Châu dường như có điều tâm sự. Không ngờ Xác Châu đột nhiên quay đầu lại, thấy y đang nhìn mình, không khỏi cau mày: “Ngơ ngẩn cái gì?”

Hà Dung Cẩm đáp: “Lát hồi bái kiến Khả Hãn, có chút khẩn trương.”

“Người như ngươi cũng biết khẩn trương sao?” Xác Châu nói.

Hà Dung Cẩm hỏi lại: “Tiểu Khả Hãn cho rằng ta là người thế nào?”

Xác Châu nói: “Là người đụng phải mấy chục gã cường đạo vây xung quanh mặt vẫn không đổi sắc.”

Hà Dung Cẩm cười cười: “Đó là vì mấy chục tên cướp mà ta chân chính đối mặt chỉ có năm sáu người à.”

Xác Châu hỏi: “Ngươi không sợ bọn chúng cùng lên muốn lúc sao?”

Hà Dung Cẩm đáp: “Khi ấy nào nghĩ được nhiều như vậy.”

Xác Châu còn định nói thêm, chỉ thấy y nháy mắt ra hiệu, quay lại bắt gặp Mật Gia từ trong cung Khả Hãn đi ra.

“Thúc thúc.” Hắn hành lễ.

Mật Gia lúc đầu mỉm cười gật đầu, đến khi thấy Hà Dung Cẩm sắc mặt nhất thời thay đổi, không dám gật bừa nhìn về phía Xác Châu.

Xác Châu nói: “Y thông hiểu tiếng Tây Khương và Trung Nguyên, có lẽ cần dùng đến. Yên tâm, ta sẽ quản chặt cái miệng của y.”

Hà Dung Cẩm biết đây là thời điểm mình muốn chen miệng cũng không lọt, liền đứng sang một bên không lên tiếng.

“Quản chặt cái miệng của y để làm gì chứ.” Mật Gia thở dài nói, “Sáng nay Đặc Cần A Lực Phổ phái người đưa thư đến, nêu ra năm tội lớn muốn cáo buộc ta.” 53ns

Xác Châu giật mình vội hỏi: “Vì sao?”

Mật Gia nói: “Tội kể ra thì nhiều, chung quy lại chỉ có một cái, chính là bệnh của phụ hãn ngươi. Cáo buộc ta giấu diếm bệnh tình, tâm địa hiểm ác, ây dà, ta chỉ là tuân theo lệnh của phụ hãn ngươi, lại bị vu cho tội trạng như vậy.”

Hà Dung Cẩm mí mắt giật giật. Chẳng trách sao Xác Châu được lập làm Tiểu Khả Hãn, nguyên lai là vì Khả Hãn Shana Li lâm trọng bệnh, ra chiếu thư triệu Xác Châu về kinh cũng vội vàng đến gặp, chỉ sợ không phải bệnh bình thường.

Xác Châu nói: “Phụ hãn không phải đã hạ lệnh phong tỏa tin tức sao? Làm sao hắn biết được?” Hỏi xong, hắn như thể chợt nhớ ra cái gì, mày nhíu lại.

Mật Gia cũng không giải thích, chỉ vỗ vai hắn: “Nỗ lực của ngươi trong những năm qua, kẻ làm thúc thúc ta đây cũng phải công nhận, từ sau khi mẫu thân ngươi qua đời, ngươi sống không dễ gì.”

Xác Châu ủ rũ: “Vẫn còn có phụ hãn.”

“Đúng vậy a, may là còn có phụ hãn ngươi, nếu như…” Mật Gia miệng ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu, “Tóm lại, thúc thúc ta là người hiểu chuyện, ngươi yên tâm. Quan trọng nhất là phải bảo vệ Đột Quyết ta trường thịnh không suy!” Hắn buông bả vai Xác Châu ra, “Ta vừa bị A Lực Phổ tố cáo, cũng không thích hợp để đảm nhiệm chức trách của Diệp Hộ nữa. Ta đóng cửa mấy ngày, hết thảy chờ phụ hãn ngươi sau khi bình phục, trả lại công đạo cho ta.”..14

Xác Châu khuyên can: “Thúc thúc cần gì phải làm thế?”

Mật Gia khoát tay nói: “Thời điểm này, Đột Quyết đoàn kết là quan trọng nhất, nếu vì chuyện của ta để xảy ra xích mích với A Lực Phổ, chỉ có Hoàng Đế Trung Nguyên đục nước béo cò thôi.

Xác Châu cảm khái: “Thúc thúc một lòng vì Đột Quyết, phụ hãn tất sẽ rõ.”

Mật Gia gật đầu: “Chỉ cần ngươi hiểu là được rồi.”

“Dĩ nhiên.”

Mật Gia lúc này mới vui vẻ bước đi. bx

Xác Châu đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng của hắn một lúc, mới cất bước vào điện.

Hà Dung Cẩm không dám như hắn không hề kiêng nể gì xông vào, chỉ đành đứng bên ngoài cung chầu chực, ước chừng qua một canh giờ, mới có một nội quan chạy ra mời y vào.

Lúc đứng ở cửa thì không sao, vừa vào bên trong liền ngửi thấy một mùi vị cực kỳ phức tạp xông thẳng vào mũi, trong không khí xen lẫn mùi thuốc, mùi tanh và mùi đàn hương, ba mùi hợp lại, trong thơm có tanh, trong tanh có đắng, trong đắng lại tràn ngập mùi thơm, cơ hồ chỉ muốn bịt kín mũi lại.

“Còn không mau qua đây.” Xác Châu thấy y do dự không vào, nhịn không được lên tiếng.

Hà Dung Cẩm lúc này mới dời gót.

“Phụ hãn, y chính là Thịnh Văn tổng quản trong phủ ta, Hà Dung Cẩm. Năm đó người xét thấy y có công cứu ta, từng ban thưởng cho y một hòm bạc trắng.” Xác Châu nhỏ giọng nói.

“Ừm.” Shana Li thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng, “Xác Châu nói, ngươi hiểu tiếng Trung Nguyên và tiếng Tây Khương đúng không?” Hắn phát âm từng chữ cũng rất chậm, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị đứt hơi. {(zn68+

“Dạ.” Hà Dung Cẩm mau chóng đáp lời.

Shana Li nói: “Vậy thì… Ngươi lo liệu đi.”

Hà Dung Cẩm chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, rốt cục ngước mặt nhìn Xác Châu một cái.

Xác Châu thuận theo ngồi lên cái ghế bên cạnh giường lớn của Shana Li, mắt nhìn thẳng. Trên giường, ngoài Shana Li đang nằm trên gối ra, còn có một thân ảnh yểu điệu nữa. Hắn không dám nhìn nhiều, chỉ quét mắt qua một lần rồi lại cúi đầu xuống.

Xác Châu đáp: “Dạ.”

Hà Dung Cẩm chẳng hiểu gì hết nhưng cũng phải đáp ứng.

Xác Châu lúc này mới đứng dậy cáo lui.

Hà Dung Cẩm cùng hắn một đường lui ra ngoài, ra khỏi cung mới đứng thẳng người lại.

Xác Châu nói: “Ngươi đi theo ta.”

Hà Dung Cẩm thầm nghĩ: mặc dù không nói ra, y cũng muốn theo Xác Châu ra khỏi cung.

Ai ngờ Xác Châu không xuất cung, lại còn xoay người đi về hướng ngược lại.

Hà Dung Cẩm thất kinh, trong lòng nổi lên nhiều nghi vấn, nhưng cũng đoán ra hơn phân nửa là có liên quan đến chuyện Shana Li nói ban nãy, không thể làm gì khác đành buồn bực đi sát sau hắn.

Xác Châu dẫn y đi qua vài hành lang, đến ngoài một gian phòng lớn cửa đang mở mới dừng lại. Bên trong có khoảng bảy tám người, bộ dạng người nào người nấy vùi đầu miệt mài đọc sách, cho đến khi thị vệ Vương cung hô lên “Tiểu Khả Hãn giá lâm” mới vội vã hấp tấp đứng dậy.

Xác Châu khoát khoát tay, nói: “Y là thân tín của ta, sau này sẽ ở lại đây cùng đọc sách tìm hiểu với mọi người.” /qi6imezhx)(48

Hà Dung Cẩm trong đầu mờ mịt. !|]}}el+!ap7182`zw

Trong đó có một người cao lớn, mặc cẩm phục, râu quai nón, trên trán một mảnh mồ hôi lên tiếng: “Vị huynh đệ tới đúng lúc lắm, chỗ chúng ta đây thiếu người. Không biết vị huynh đệ đây am hiểu tiếng Trung Nguyên hay là tiếng Tây Khương?”

Hà Dung Cẩm nói: “Đều biết một chút.”

“Vậy là được rồi.” Anh bạn cao to chỉ tay về một góc, “Đống kia là sách của người Trung Nguyên đó, huynh mau nhìn thử xem.”

Xác Châu thấy bọn họ nhìn mình chằm chằm, khoát tay nói: “Các ngươi cứ tập trung vào việc của mình.” Hắn đi vào trong phòng, từ đám sách mấy trăm cuốn chất thành một đống tiện tay rút một quyển đưa cho Hà Dung Cẩm.

Hà Dung Cẩm giở ra xem, từ đầu tới cuối đều là y thuật.

Xác Châu thấp giọng nói: “Phụ hãn một tháng trước mắc phải căn bệnh lạ. Vào ban ngày tinh thần tỉnh táo, nhưng không ngừng mệt mỏi đổ mồ hôi, lại có lúc tứ chi co giật. Buổi tối, cảm thấy trên người từng đợt rét run, đến nửa đêm, thân thể sẽ giống như bị kim châm, thống khổ khó tả. Nguyên một tháng này, phụ hãn mỗi ngày đều ăn không ngon, nếu để kéo dài e là…”mkmh

Hà Dung Cẩm hỏi: “Thái y bó tay luôn sao?”

Xác Châu nói: “Nếu có biện pháp nào thì cũng đều thử rồi, chẳng tuyệt vọng đến mức ở chỗ này lật tung đống sách để tìm kiếm.”

Hà Dung Cẩm chợt nói: “Chẳng trách sao Tiểu Khả Hãn lúc trước ra thông cáo tuyển kỳ nhân dị sĩ, đặc biệt chú ý tìm người am hiểu y thuật.”

Xác Châu nói: “Đột Quyết bộ lạc rất đông, hoàn toàn nhờ uy danh của phụ hãn mới có thể khiến bọn họ tề tâm hợp lực, một khi phụ hãn xảy ra chuyện, chỉ sợ Đột Quyết sẽ lập tức rung chuyển.”

Hà Dung Cẩm giống như nhớ ra cái gì đó, cúi đầu không nói.

“Bất quá tình hình hiện nay, giấy không thể gói được lửa, ta đã được sự cho phép của phụ hãn, phái người vào lãnh địa của Trung Nguyên và Tây Khương, tìm kiếm giữa một rừng cao thủ trong thiên hạ, mong sao sẽ tìm ra một người nào đó có thể chữa bệnh cho phụ hãn. Đến lúc ấy phải nhờ các ngươi ra sức.”

Hà Dung Cẩm thế mới biết công dụng của mình, vội nói: “Dù chết cũng không chối từ.”

Xác Châu hài lòng gật đầu.

Hà Dung Cẩm nhớ ra: “Tiểu Khả Hãn còn nhớ ta từng đề cập đến một vị tự xưng am hiểu y thuật đã tới ứng tuyển thông cáo của ngài?”!)

Xác Châu nghĩ một chút, cau mày nói: “Nhớ.”

Hà Dung Cẩm nói bóng gió: “Hắn nói hắn và bằng hữu của hắn đã trốn ra ngoài, có lẽ, có thể giúp được một chút gì đó.” Người chung quanh quá nhiều, y không dám to gan nhắc đến ba chữ A Lực Phổ, đành phải nói mập mờ.

Với những gì mắt thấy tai nghe, bất hòa giữa Xác Châu và đệ đệ cùng cha khác mẹ là Đặc Cần A Lực Phổ Đặc rõ như ban ngày, nếu như Khả Hãn Shana Li có chuyện gì, chỉ sợ lập tức xung đột vũ trang. Lúc ấy, Ba Ca Hỉ từng phục vụ trong phủ của Đặc Cần A Lực Phổ chưa biết chừng sẽ được trọng dụng.

Xác Châu hỏi: “Bọn họ hiện tại đang ở đâu?”

Hà Dung Cẩm trả lời: “Quán trọ Thành Trung, tên là Thác Xích.”

Xác Châu gật đầu: “Ta biết rồi.”

Hà Dung Cẩm thấy hắn muốn đi, vội nói: “Còn có một chuyện.”

Xác Châu quay đầu lại nhìn.

Hà Dung Cẩm gượng cười vuốt vuốt hồ lô của mình, “Có Nữ Nhi Hồng thượng đẳng là tốt nhất, nếu không có, Hoàng Tửu bình thường cũng được, còn nếu không nữa thì rượu nho để giải khát.”

Xác Châu yên lặng nhìn y một lát, đang lúc Hà Dung Cẩm cho là hắn sẽ đáp ứng, hắn lạnh nhạt nói: “Giai đoạn này, ráng nhịn đi.”

“…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.