CHƯƠNG 4: ĐẤU GIÁC CÂU TÂM – TỨ
★★★★★
Khuyết Thư: …
Về tới phủ, vẫn còn một lúc nữa mới đến trưa, y đang định quay về phòng thay y phục, chợt nghe người gác cổng bẩm báo Cát Cách Lệ đến, chẳng thể làm gì hơn đành sai người đến báo cho Xác Châu, còn mình thì ra ngoài nghênh đón.
Cát Cách Lệ không chờ y tới cửa cũng đã chạy lại.
Hà Dung Cẩm vội vàng giữa đường hành lễ.
“Ngươi chính là Thịnh Văn tổng quản Hà Dung Cẩm?” Đôi mắt nàng to tròn sâu thẳm, sáng lấp lánh, răng trắng tinh, đang tuổi xuân mơn mởn, lại một thân y phục đỏ rực nổi bật, vô cùng xinh đẹp động lòng người, lúc nở nụ cười ngay cả Hà Dung Cẩm cũng cảm thấy hoa mắt.
“Dạ phải.” Y nghiêng người dẫn nàng đi về phía thư phòng.
Cát Cách Lệ nói: “Nghe bảo Tiểu Khả Hãn rất coi trọng ngươi.”
Hà Dung Cẩm đáp: “Ta chỉ là một tổng quản nho nhỏ, làm gì được coi trọng hay không coi trọng đâu.”
“Tổng quản của Tiểu Khả Hãn làm sao lại là một tổng quản nho nhỏ được chứ?” Ánh mắt Cát Cách Lệ lướt sang hai bên, đột nhiên hạ giọng nói, “Sau này chưa biết chừng còn có thể trở thành tổng quản Hoàng cung đó.”
Hà Dung Cẩm cười khổ. Mặc dù trong cung Đột Quyết tổng quản không cần phải tịnh thân, nhưng đó vốn là nơi chẳng ai dám nghĩ tới dù chỉ một giây.
Cát Cách Lệ tự lẩm bẩm: “Ta rất thích Tiểu Khả Hãn, ta nhất định sẽ trợ giúp cho ngài ấy nhận được hết thảy những thứ vốn thuộc về mình.”
Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn có thể có được một hồng nhan tri kỷ như người nhất định sẽ cảm thấy rất vui mừng.”
“Thật sao?” Nàng mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn y, tựa như một đứa trẻ hồn nhiên nóng lòng muốn được người khác thừa nhận.
Hà Dung Cẩm nói: “Ta cho là vậy.”
Cát Cách Lệ nói: “Nhưng mà ta nghe nói ngươi cũng thích Tiểu Khả Hãn, có thật thế không?”
Hà Dung Cẩm mặt đần ra, đang định giải thích, liền thấy Xác Châu đi về phía mình, đành phải tạm gián đoạn vấn đề này lại, hướng hắn hành lễ. 54
Cát Cách Lệ thấy Xác Châu, gương mặt như hoa, tươi đẹp kiều diễm lại thêm sáng lấp lánh. Nàng thi lễ, sau đó khoác lấy tay hắn, nũng nịu nói: “Ta mới nãy đang hỏi về tâm sự của Dung Cẩm tổng quản, y không chịu nói.”
Hà Dung Cẩm nhất thời có cảm giác vừa ăn nhầm Hoàng Liên.
Xác Châu lại có chút hứng thú quay sang, “Nga? Tâm sự gì thế?”“
Cát Cách Lệ nói: “Ta đang hỏi người trong mộng của y là ai.”
Xác Châu mắt khẽ nheo lại, hứng thú lập tức phai nhạt, “Vậy sao. Nàng muốn biết người trong mộng của tổng quản à?”
Cát Cách Lệ uốn lưỡi nói: “Ta chỉ muốn biết người trong mộng của y có liên quan gì đến ngài hay không.”
Xác Châu tin tưởng hỏi: “Vậy có liên quan gì không?”
Hà Dung Cẩm nói: “Đương nhiên là không. Tiểu Khả Hãn thân phận tôn quý, ta làm sao dám mơ mộng đến người có quan hệ với Tiểu Khả Hãn được chứ.”
Cát Cách Lệ cau mày nói : “Không phải, ta muốn hỏi…”
Xác Châu cắt ngang lời nàng, “Hai ngày trước ta vừa mới đem về từ Tây Khương một món đồ mới lạ, chi bằng chúng ta đến đó nhìn xem một chút?”
Cát Cách Lệ cao hứng, hăng hái đáp: “Hảo.”
Xác Châu xoay người, nói với Hà Dung Cẩm lúc này còn đang đứng yên tại chỗ: “Ngươi không cần phải đi theo, cứ làm chuyện của ngươi đi.”
“Dạ.” Hà Dung Cẩm ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Cát Cách Lệ đang bám chặt Xác Châu quay lại làm mặt quỷ với y .
Nếu Xác Châu đã xác định quay về kinh thành, như vậy vật dụng dùng cho bốn mùa Xuân Hạ Thu đông đều phải được chuẩn bị đầy đủ. Hà Dung Cẩm đối với mấy việc này cũng không quen, may là làm tổng quản mấy năm rồi, sai người làm cũng dễ dàng trôi chảy.
Y vừa ăn trưa vừa xử lý công vụ.
Đêm xuống, hạ nhân trong phủ hồi báo, Cát Cách Lệ đã đi rồi, Xác Châu cho gọi y, Hà Dung Cẩm đành để sổ sách dở dang một nửa, vội vã chạy tới thư phòng.
Xác Châu đang ngồi ở thư án phía sau đao Đại Mã Kim trong thư phòng, trên tay đang ngắm nghía một quả cầu sắt được dây xích quấn vòng xung quanh, bộ dạng như thể có chuyện cần suy nghĩ.
“Tham kiến Tiểu Khả Hãn.” Hà Dung Cẩm lên tiếng.
“Ta đã thấy ngươi bước vào.” Xác Châu ném quả cầu cho y, “Ngươi cũng biết đây là vật gì chứ?”
Hà Dung Cẩm cởi từng vòng xích ra, phát hiện nó được gắn với quả cầu sắt. “Chẳng lẽ đây là món đồ chơi mới ư?”
Xác Châu nói: “Cũng có thể nói như vậy, Tây Khương có không ít cao thủ đều đang tập chơi cái này.” +{
Nếu Tây Khương cao thủ dùng để chơi, vậy lẽ đương nhiên đó chẳng phải là một món đồ chơi bình thường rồi. Hà Dung Cẩm khua khua nó hỏi: “Là vũ khí chăng?”
“Chính xác là vũ khí.” Xác Châu nói, “Ngươi biết vũ khí mà Tây Khương đệ nhất cao thủ Ni Khắc Tư Lực dùng là cái gì không?”
Hà Dung Cẩm nhìn sang quả cầu có gắn xích, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là cái này?”
Xác Châu nói: “Là ngân xích.”
Hà Dung Cẩm thốt lên: “Nha.”
“Ngân xích trọng lượng rất nhẹ, không phải là thứ người bình thường có thể khống chế. Cho nên rất nhiều người liền gắn thêm vào đầu xích một quả cầu sắt.” Xác Châu nói.
Hà Dung Cẩm suy nghĩ một chút nói: “Biện pháp thiệt là tốt.”
Xác Châu nói: “Nghe đồn Tây Khương Vương đang dùng loại vũ khí bí mật để huấn luyện kỵ binh,tổng giáo đầu của kỵ binh chính là Ni Khắc Tư Lực.”
Hà Dung Cẩm ánh mắt chợt lóe: “Nếu là như thế, đây thật sự là chuyện vô cùng vô cùng không tốt.”
“Nghe nói Ni Khắc Tư Lực trời sinh tính tình trên cả quái đản, kiệt ngao bất tuần [1], có quan hệ thiên ti vạn lũ [2] với Thánh Nguyệt Giáo, ngược lại cùng Tây Khương Vương như nước với lửa, cho nên tiếng gió đồn thổi Tây Khương Vương luyện binh ta tin, chứ bảo Ni Khắc Tư Lực làm tổng giáo đầu e là…”
Hà Dung Cẩm đồng tình: “Tiểu Khả Hãn anh minh.”
Xác Châu nói: “Cho dù thật giả ra sao, ta cũng đã phái người đi điều tra. Đây là đại sự, ta giao việc này cho ngươi cùng phó thác, ngươi chuyên tâm làm cho tốt, những chuyện khác tạm thời gác lại đi.” Hắn nói xong, thấy Hà Dung Cẩm thật lâu không đáp ứng, không khỏi cau mày nói, “Ngươi có gì muốn nói sao?”
Hà Dung Cẩm thở dài: “Tiểu Khả Hãn nếu đã không muốn ta nhúng tay vào sự vụ cứ việc nói thẳng, cần gì phải hao tâm tổn sức nghĩ lý do.”
Xác Châu sắc mặt lạnh lẽo, “Ngươi nói thử xem?”
Hà Dung Cẩm nói: “Chỉ sợ cái này còn phải kể về nguyên do muốn ta lên làm Thịnh Văn tổng quản.”
Xác Châu thu liễm thần sắc, im lặng không lên tiếng.
“Ta sở dĩ có thể làm Thịnh Văn tổng quản, bất quá nghĩ lại ngày đó Tiểu Khả Hãn ở gần Thác Lạp Cát, Thác Sơn bị mã tặc vây khốn, ta đúng lúc đi ngang mới viện thủ, giúp Tiểu Khả Hãn giải vòng vây, vậy nên ngài mới ban thưởng ta một miếng cơm ăn. Nhưng mà, trong lòng ngài vẫn luôn suy nghĩ, chính là vì sao ta ngẫu nhiên đi qua đúng lúc và vừa khéo có võ công.” Hà Dung Cẩm ngừng một lát, lại nói, “Vì thế, khi ở phủ Đặc Cần đã có Thịnh Văn tổng quản, còn khuyết một chân Xương Võ tổng quản, ngài thà rằng đuổi vị Thịnh Văn tổng quản kia đi để giao cho ta vị trí này, chứ vẫn không muốn giao vị trí Xương Võ tổng quản vào tay ta. Đơn giản là vì… ngài sợ ta có mưu đồ khác.”
Châu mặt không đổi sắc: “Nói tiếp.”
Hà Dung Cẩm lại nói: “Những năm gần đây, ngài vẫn âm thầm dặn dò Ngạch Đồ Lỗ tiếp xúc với ta, đáng tiếc ta chưa từng có hành động quá phận. Lần này lên kinh, ngài sở dĩ lưu lại Ngạch Đồ Lỗ là bởi tín nhiệm hắn, lý do ngài dẫn ta theo là bởi không tin tưởng ta.”
Xác Châu nói: “Nếu ta không tin ngươi, vì sao không nghe theo lời tổng quản phủ Diệp Hộ sa thải ngươi?”
Hà Dung Cẩm đáp: “Đây cũng là điều mà Tiểu Khả Hãn ngài đang mâu thuẫn. Ngài muốn biết ta rốt cuộc lai lịch ra sao, tới nơi này có mục đích gì. Bao năm qua dù ngài có đề phòng ta thế nào vẫn không tìm thấy sơ hở, mà dù sao chăng nữa thì ta vẫn là Thịnh Văn tổng quản, trong phủ rất nhiều chuyện đã qua tay ta, biết được ít nhiều. Nếu ngài sa thải ta rồi, ta sẽ thừa cơ lẩn ra sông ra biển, không còn tung tích, nếu đứng chỗ tối mà hành động chẳng phải sẽ khiến ngài rớt xuống hạ phong sao?”
Xác Châu không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ hỏi qua loa: “Ngươi bắt đầu có ý nghĩ này từ lúc nào?”
Hà Dung Cẩm thành thật đáp: “Từ rất sớm.”
“Tại sao không bỏ đi?”
“Bởi vì ta cần miếng cơm, cần chốn dung thân, đây lại là một công việc tốt, và cũng là một nơi dung thân cực ổn.”
Xác Châu khó hiểu: “Vì sao bây giờ lại nói ra?”
Hà Dung Cẩm nói: “Ăn lộc của vua phải biết vì vua phân ưu [3]. Ta biết lúc này chính là thời buổi rối ren, làm sao nỡ nhẫn tâm để Tiểu Khả Hãn loạn trong giặc ngoài, ưu phiền gấp đôi. Tiểu Khả Hãn nếu không muốn ta nhúng tay vào, ta liền an phận ở yên trong phủ. Nếu ngài vẫn chưa an tâm, có thể kêu người giám sát.”
Xác Châu hỏi: “Ở trong lòng ngươi, ta là người như vậy sao?”
“Không dám.” Y thấy Xác Châu cúi đầu không nói, đang tính cáo lui, ai biết Xác Châu lại đột nhiên lên tiếng: “Sáng sớm mai đi theo ta.”
Hà Dung Cẩm kinh ngạc nhìn hắn.
Xác Châu nói: “Ta muốn cho ngươi biết rõ, những băn khoăn của ngươi đều sai.”
Hà Dung Cẩm cúi đầu đáp: “Dạ.”
“Đi đi.”
“Dạ.”
“Chờ đã. Để cái đó lại.”
“Dạ.”Thật vất vả bước ra khỏi thư phòng, Hà Dung Cẩm mệt mỏi thở dài. Người ta bảo tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều [4]. Lời này không sai, thế nhưng trốn thật sâu trong triều lại càng thêm cực khổ.
—
1 | Kiệt ngao bất tuần: tính cách ngạo mạn không phục tùng ai.
2 | Thiên ti vạn lũ: tựa như quan hệ dây mơ rễ má.
3 | Phân ưu: chia sớt ưu phiền.
4 | Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều: Trốn nơi rừng núi là kẻ kém cỏi, trốn nơi thành thị đông người là kẻ khôn ngoan, trốn ngay trong triều đình mới là kẻ cao minh.