CHƯƠNG 3: ĐẤU GIÁC CÂU TÂM – TAM
★★★★★
Hà Dung Cẩm: Mau đi mua một vò Hoàng Tửu về đây
Người nọ cũng giật mình kinh sợ, ánh mắt tinh tế quan sát y, một hồi lâu mới dùng tiếng Tây Khương thử đánh tiếng thăm dò: “Hách Cốt tướng quân?”
Hà Dung Cẩm cúi đầu dùng tiếng Đột Quyết hỏi: “Chủ nhân của ngươi tên họ là gì, nhà ở đâu, am hiểu loại binh khí nào, từng nhập ngũ hay chưa, ngươi cũng khai báo tên họ đầy đủ đi, giỏi về trị bệnh gì, kinh nghiệm ra sao đều nhất nhất nói ra.”
Người nọ ánh mắt chợt lóe, thức thời không truy hỏi nữa, đường hoàng trả lời bằng tiếng Đột Quyết: “Chủ nhân của ta là Ba Ca Hỉ, từng là dũng sĩ thân cận của Đặc Cần A Lực Phổ, thiên về xài trường đao và quyền cước, hiện tại đang trọ ở quán trọ Thành Trung. Ta tên là Thác Xích, đã từng là… một trong những quân y phục vụ cho Tây Khương Vương, chuyên trị ngoại thương, ở cùng chỗ với chủ nhân.”
Hà Dung Cẩm dùng nửa đầu bút gãy còn lại ghi chép từng chữ, sau đó đưa cho hắn nói: “Nếu không có gì nhầm lẫn thì lăn tay vào chỗ bên kia. Mà ta cũng cảnh báo trước, nếu sau này kiểm tra lại thấy có điều gian trá trong đó… ngươi cứ chờ mà gánh lấy hậu quả.”
Thác Xích nhìn tờ giấy, lề mề không chịu lăn chỉ tay, ấp a ấp úng: “Có thể xóa cái câu đã từng phục vụ dưới trướng Tây Khương Vương đi được không?”
Hà Dung Cẩm hỏi: “Lý do?”
Thác Xích ậm ừ: “Chuyện này…”
Hà Dung Cẩm thấy hắn bối rối không chịu nói rõ, trực tiếp chụp lấy ngón tay của hắn chấm vô chu sa rồi ấn lên giấy.
Thác Xích nghẹn họng nhìn trân trối.
Hà Dung Cẩm phất tay hô lên: “Người tiếp theo.”
Thác Xích không thể làm khác đành rời đi, Hà Dung Cẩm lúc này mới gấp tờ giấy ban nãy lại, cất vào trong ngực.
Đến chiều tối, Xác Châu trước sau như một hỏi về chuyện chiêu mộ.
Hà Dung Cẩm kể sơ lược về khả năng của những người đến ứng tuyển, sau đó hời hợt nói: “Còn có hai người, tự xưng đã từng là cận vệ của Đặc Cần A Lực Phổ.
Xác Châu tay đang cầm công văn ngừng lại, “Nga?”
“Một giỏi võ một am hiểu y thuật.” Hà Dung Cẩm nói, “Đáng tiếc cái vị am hiểu y thuật kia lại thiên về ngoại thương.”
Xác Châu hỏi: “Bọn họ hiện đang ở đâu?”
Hà Dung Cẩm đáp: “Đang trọ tại quán trọ Thành Trung.”
Xác Châu nói: “Ngày mai kêu thị vệ kinh thành điều tra thêm về lai lịch của chúng, tránh để bọn gian tế bên ngoài thừa cơ đục nước béo cò trà trộn vào.”
“Dạ.”
Xác Châu mở công văn ra, “Ngày mai sau giờ ngọ ở lại trong phủ, đừng đi lung tung.”
“Dạ.” Hà Dung Cẩm đang nghĩ có nên cáo lui hay không thì lại nghe Xác Châu nói tiếp, “Cát Cách Lệ, con gái của Thổ Khâu Sĩ Cân sẽ đến. Thổ Khâu Sĩ Cân trước giờ vẫn là đồng minh bền vững nhất của phụ hãn, có hắn ủng hộ, nội bộ Đột Quyết càng thêm đoàn kết.”
Hà Dung Cẩm chần chừ: “Ý của Tiểu Khả Hãn là…”
Xác Châu nói: “Muốn ngươi an bài thật kỹ.”
“Dạ.”
Xác Châu rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn y: “Ngươi có gì cần nói nữa không?”
Hà Dung Cẩm đáp: “Ta nhất định sẽ an bài thỏa đáng.”
Xác Châu cau mày, nhìn y một lúc lâu, mới phất tay nói: “Đi đi.”
Hà Dung Cẩm từ từ lùi bước ra khỏi cửa.
Xác Châu đột nhiên nói: “Ngày mai đừng có uống rượu.”
“…”
Xác Châu không nghe thấy tiếng y đáp lại, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Hà Dung Cẩm khuôn mặt vặn vẹo, tựa hồ hết sức thống khổ.
Sắc mặt Xác Châu bấy giờ mới thả lỏng, “Mặc dù ta không so đo mấy việc vặt của ngươi, nhưng nơi đây là kinh thành, nhiều người nhiều miệng, cũng chẳng biết đâu được lời ra tiếng vào.”
Hà Dung Cẩm cúi đầu đáp: “Dạ.”
Bởi vì giữa trưa phải có mặt ở phủ cho nên Hà Dung Cẩm trời mới tờ mờ sáng liền dẫn theo thị vệ kinh thành, đi vào quán trọ Thành Trung tìm Ba Ca Hỉ và Thác Xích.
Hai người lúc này còn đang trong mộng, sau khi bị đánh thức thấy tình hình như vậy, không khỏi sững người.
Thác Xích nhìn Hà Dung Cẩm, ánh mắt lóe lên, muốn nói lại thôi.
Có thị vệ kinh thành ở đây, Hà Dung Cẩm tất nhiên cũng chẳng rảnh mà nhúng tay vào, chỉ đứng bên cạnh nhìn bọn chúng hống hách tra soát.
Ba Ca Hỉ là một kẻ thô kệch nóng tính, mới đầu còn kiên nhẫn dùng lời nhẹ nhàng hỏi han, sau khi thấy bọn chúng hành vi hách dịch lục soát, kiềm chế không được, hét lên: “Chúng ta có giấy đi đường đầy đủ, thân phận khả nghi chỗ nào? Bằng chứng đâu? Các người muốn làm khó dễ chúng ta sao?”
Thị vệ kinh thành cười lạnh: “Chứ ngươi tưởng bọn mật thám sẽ không chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, để lộ sơ hở chắc?”
Ba Ca Hỉ quát ầm ĩ: “Các ngươi nghi ngờ chúng ta là mật thám, có chứng cứ gì?”
Thị vệ kinh thành khó chịu nhìn về phía Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm trả lời: “Chúng ta nhận được tin, những người trọ trong khách *** này đều khả nghi, cũng không chỉ riêng các ngươi.”
Thị vệ kinh thành vội hùa theo: “Đúng là như thế! Những kẻ khác trong khách *** này đều khả nghi, lát nữa sẽ soát đến bọn chúng.”
Ba Ca Hỉ tức giận: “Phòng chúng ta không trước không sau, không phải không trái, vì sao không tra người khác trước mà lại tra chúng ta?”
Hà Dung Cẩm đáp gọn: “Bởi vì ngươi biết võ công.”
Ba Ca Hỉ cau mày.
Thác Xích lúc này mới có cơ hội lên tiếng: “Ngài ấy chính là Thịnh Văn tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn.”
Ba Ca Hỉ ngẩn ra, một lần nữa cẩn thận quan sát Hà Dung Cẩm. Chỉ thấy người này ngũ quan vừa không cục mịch như người Đột Quyết, lại không nhẵn nhụi như người Trung Nguyên, giống như là dung hòa nét mặt của hai nơi.
Thị vệ kinh thành lục soát một vòng, chỉ tìm thấy một thanh đao.
Từ lúc Ba Ca Hỉ biết y là Thịnh Văn tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn, hắn cũng không còn kích động như lúc trước, chỉ lạnh nhạt nhìn y.
Hà Dung Cẩm cúi đầu nhìn lướt qua thanh đao một lượt, “Lưỡi đao mẻ rồi.”
Ba Ca Hỉ nói: “Dùng nhiều mẻ là đương nhiên.”
Hà Dung Cẩm gạt bỏ lời gã: “Kinh thành không phải là nơi dùng đao.”
Ba Ca Hỉ mím môi.
Hà Dung Cẩm nói: “Lát nữa làm phiền thị vệ đưa bọn họ ra khỏi thành.”
Sắc mặt Ba Ca Hỉ tối sầm, đang tính mở miệng đã nghe Thác Xích nói: “Có thể nghe ta nói một hai câu được không?”
Hà Dung Cẩm nheo mắt.
Thác Xích nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện được chứ?”
Hà Dung Cẩm suy nghĩ một chút rồi xoay người bước ra.
Thác Xích vội vàng đi theo.
Hai người đi xuống lầu dưới, mãi cho đến sân sau không một bóng người, Thác Xích mới nhỏ giọng dùng tiếng Tây Khương nói: “Tướng quân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bán đứng tướng quân.”
Hà Dung Cẩm dùng tiếng Đột Quyết trả lời: “Ngươi muốn nói là chuyện này?”
Thác Xích lại đổi về tiếng Đột Quyết: “Ta chỉ muốn nhờ tổng quản ở trước mặt Tiểu Khả Hãn nói khéo giùm một hai câu để chúng ta có thể lưu lại.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi biết có bao nhiêu kẻ muốn vào phủ Tiểu Khả Hãn không?”
Thác Xích nói: “Rất nhiều.”
“Vậy có biết có bao nhiêu người nhờ ta nói khéo giùm không?”
“Có lẽ… Cũng không ít”
Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói: “Ta chẳng đời nào đáp ứng.”
Thác Xích ngập ngừng khóe miệng.
Hà Dung Cẩm nhìn hắn, đột nhiên khẽ thở dài, dùng thanh âm cực thấp chỉ đủ cho một người nghe: “Ngươi vừa thoát khỏi thị phi, cần gì phải lao vào thị phi một lần nữa.”
Những lời này làm cho Thác Xích tự tin hơn, hắn thấy y muốn đi, vội nói: “Chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ. Không dối gạt gì ngài, Ba Ca Hỉ có hiềm khích với Đặc Cần A Lực Phổ, cùng đường mới phải chạy trốn tới kinh thành. Ta, ta bởi vì là người Tây Khương, ở trong này cũng gặp nhiều rắc rối cho nên mới phải nương nhờ hắn. Ba Ca Hỉ trời sinh tính nết cao ngạo, những việc thấp kém ngàn lần chẳng chịu làm, nếu lần này không được nữa, sợ là chúng ta chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi có thể bỏ lại hắn rồi trở về.”
Thác Xích cười khổ: “Ta năm đó không cứu được ngài, đã bị chính miệng Vương hạ lệnh đuổi, còn nơi nào mà về đây. Trừ phi…” Đôi mắt hắn trông mong nhìn y, “Ngài cùng ta trở về.”
Hà Dung Cẩm lẩm bẩm: “Hắn biết ta chưa chết sao.”
Thác Xích đáp: “Lúc ấy ta cũng hoài nghi tại sao Vương không giết ta, hôm nay mới biết được nguyên nhân. Vô luận thế nào, ngài, ngài hãy thương tình ta vô tội lại bị vạ lây, xin hãy giúp ta lần này.”
Hà Dung Cẩm cau mày không nói.
Thác Xích nói: “Chúng ta chỉ muốn kiếm miếng cơm sống qua ngày, ta tuyệt sẽ không bán đứng ngài!”
Hà Dung Cẩm nói: “Bản thân ta không sợ cái này.”
“Vậy tại sao…” Thác Xích linh quang chợt lóe, “Chẳng lẽ ngài sợ Vương ta…”
“Nếu ta là ngươi, sau này tuyệt đối không nhắc đến hai chữ ‘Vương ta’ thêm lần nào nữa.” Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói, “Ở Đột Quyết, chỉ có một vị Vương, đó chính là Khả Hãn Shana Li.”
Thác Xích đỏ mặt, tỏ ra hơi bất mãn. Cho dù Tây Khương Vương đuổi hắn, nhưng trong lòng hắn thủy chung vẫn là người Tây Khương.
Hà Dung Cẩm nhìn ra oán giận của hắn, vỗ vai hắn khuyên nhủ: “Nếu ngươi muốn lưu lại thì trước tiên phải học cách cất giấu suy nghĩ trong lòng.”
“Ngài đồng ý giúp ta rồi sao?” Thác Xích mừng rỡ.
Hà Dung Cẩm nhắc lại: “Đừng quên những gì ngươi đã nói.”
“Nhất định nhất định, ta nhất định thủ khẩu như bình.”
“Bất kể là ai?”
Thác Xích nói: “Ngài yên tâm, mặc dù trong lòng ta… Nhớ mãi không quên, nhưng ta đã quyết định sẽ an cư lạc nghiệp ở chốn này, tuyệt không muốn lao đầu vào thị phi.”
Hà Dung Cẩm gật đầu.
Thác Xích nhìn bóng lưng của y, nhịn không được hỏi: “Ngài, vậy trong lòng ngài thì sao? Có phải cũng đang tự che giấu?”
Hà Dung Cẩm vô thức sờ hồ lô muốn uống rượu, nhưng nhớ tới lời Xác Châu dặn… thở dài nói: “Đã chôn giấu trong lòng thì sao còn nói ra ngoài miệng?”
Thác Xích lập tức không hỏi nữa.
Hai người trở lại phòng.
Hà Dung Cẩm liền bảo thị vệ kinh thành trở về.
Thị vệ kinh thành mặc dù không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng bọn hắn ở trong kinh nhiều năm, đối với việc này thấy thế nhưng chẳng dám oán trách, cũng không nhiều chuyện truy vấn làm gì.
Hà Dung Cẩm thấy sắc trời không còn sớm, vội vã dặn dò Ba Ca Hỉ và Thác Xích ở lại khách *** chờ tin, còn mình mau chóng trở về phủ.
—