[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 25: Chương 25: Động Phách Kinh Tâm – Lục




CHƯƠNG 25: ĐỘNG PHÁCH KINH TÂM – LỤC

Khuyết Thư: Ta nghĩ trên đời này không còn người nào thích hợp hơn ta đâu

Khuyết Thư thấy Hà Dung Cẩm ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, thả lỏng khẩu khí nói: “Ăn tạm cái này trước đi.”

Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn đến gần bàn, vươn tay chụp lấy hồ lô.

Khuyết Thư sớm đã chờ bên cạnh kịp thời giữ lấy tay y lại.

Hà Dung Cẩm mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên, dùng nội lực hất tay hắn ra.

Khuyết Thư dùng tay trái vuốt vuốt tay phải bị chấn đến tê dại, “Mượn rượu tiêu sầu cũng phải chú ý tới thân thể chứ.”

Hà Dung Cẩm ngậm một hớp rượu vào trong miệng, không lên cũng không xuống, một hồi lâu mới từ từ nuốt vào, mở miệng nói: “Ta uống rượu, đơn giản là bởi ta thích uống.”

Khuyết Thư nghe xong lại gật đầu: “Tốt thôi.”

Hà Dung Cẩm cố nhịn, nhưng nhịn không được tò mò hỏi: “Tốt cái gì?”

“Uống rượu hại thân. Nếu ngươi vì uống rượu hại thân mà nằm liệt trên giường bệnh, khi ấy Bản Vương sẽ chăm sóc ngươi suốt đời suốt kiếp.” Khuyết Thư nói rất chân tình.

Hà Dung Cẩm miệng ngập ngừng, cắn răng nói: “Không dám làm phiền! Nếu có một ngày, ta thật sự đổ bệnh trường kỳ không lết khỏi giường được, thì ta sẽ tự kết thúc chính mình, tuyệt không dám để Hồn Hồn Vương hao tổn một chút tâm tư nào.

Khuyết Thư mặt liền biến sắc, đang muốn nổi cơn, lại thấy Hà Dung Cẩm hung hăng nốc rượu nhiều thêm. Hắn tự biết, luận võ công mình tuyệt đối không phải là đối thủ của y, cứ tiếp tục dây dưa vấn đề này cũng chẳng có kết quả, ngược lại sẽ càng làm y tiêu cực hơn, vì vậy không thể làm gì khác đành cố kiềm chế một bụng lửa giận, ngồi xuống bên cạnh ăn màn thầu.

Qua buổi trưa, tiếng người bên ngoài dần ồn ào lên.

Gian phòng bọn họ thuê vừa vặn nhìn ra chính diện của một khu chợ nhỏ, Khuyết Thư chỉ cần đẩy cửa sổ ra là đã nghe thấy tiếng ồn như sấm bên tai.

Con đường dọc từ nam ra bắc xuyên qua kinh thành cách chỗ này có mỗi cái chợ đó, chỉ cần ngoài kia lớn tiếng thêm một chút là bên trong này đã nghe được nhất thanh nhị sở.

Khuyết Thư đứng bên giường, nhìn thấy cờ hiệu giơ lên cao từ khe hở giữa hai cái nhà đối diện, nói: “Chúng ta lên đường đi?”

Hà Dung Cẩm với lấy một cái màn thầu trên bàn, sau đó cầm bao hành lý đặt lên đùi, từ từ lăn xe ra ngoài.

Tiểu nhị đã chuẩn bị sẵn xe ngựa chờ ở cửa. Quả nhiên đúng như y nói, một lão binh nhìn qua có vẻ dày dạn kinh nghiệm vào nam ra bắc, vết chai đầy tay, cười xởi lởi trông vô cùng nhiệt tình, ngay cả Hà Dung Cẩm tâm tình có không tốt cỡ nào cũng nhịn không được mỉm cười hoàn lễ.

Khuyết Thư trả trước tiền cọc, lão binh chào đón càng thêm ân cần chu đáo.

Bất quá mặc dù có xe ngựa rồi, nhưng làm thế nào để ngồi lên xe lại là một vấn đề cực kỳ khó khăn.

Buồng xe cũng chỉ lớn bằng những cỗ xe bình thường, cho nên không thể khiêng nổi xe lăn nếu Hà Dung Cẩm vẫn ngồi trên đó, chỉ có thể khiêng từng cái lên trên. Cho dù là như thế, cũng sẽ nhồi cho thùng xe chật ém.

Khuyết Thư thấy vậy, tự giác khom lưng xuống.

Hà Dung Cẩm hiểu ra ý đồ của hắn, một tay gạt hắn ra, thân thể dùng sức tung người vào bên trong, hai tay chống vào cái bục trong buồng xe, xoay người ngồi sang phía có cửa sổ.

Trên mặt Khuyết Thư lộ ra vẻ tiếc nuối, nhấc chân bước lên xe.

Lão binh sau đó mới khiêng xe lăn bỏ lên, hỏi: “Không biết hai vị muốn đi nơi nào?”

Hà Dung Cẩm nói: “Trước tiên hãy đến thành Tế Tế Nhĩ đi.”

“Hảo.” Lão binh quả nhiên là người từng trải, nghe vậy cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đóng cửa xe, ngồi lên càng xe, đánh ngựa đi.

Kinh thành vào khó ra dễ.

Thủ vệ ở thành chỉ hỏi bọn họ vài câu qua loa rồi cho đi.

Hà Dung Cẩm chờ cho xe ngựa ra khỏi kinh thành được một lúc, mới cầm lấy màn thầu giơ lên miệng gặm từng tí một.

Khuyết Thư đã chuẩn bị đầy đủ hết, nhìn thấy y ăn được hai, ba miếng, lập tức đưa túi nước sang cho y.

Hà Dung Cẩm muốn cầm lấy hồ lô, lại nghe Khuyết Thư nói: “Thành trấn ở Đột Quyết chẳng được đông đúc và nằm san sát nhau như ở Trung Nguyên hay Tây Khương, không biết phải đợi đến mấy ngày mới có thể vào được thành mua rượu đâu.”

Chỉ một câu nói đã khiến Hà Dung Cẩm bỏ ngay hành vi lãng phí, dù sao y cũng đã từng trải qua thời kỳ sống không một giọt rượu, cực kỳ là thống khổ.

Khuyết Thư thấy y cầm lấy túi nước uống ực ực hai ngụm mới lộ ra nụ cười.

Xe ngựa chạy về phía nam, chạy tới khuya mới dừng chân.

Lão binh nói: “Ở đằng trước có một ngôi miếu nhỏ, tuy vậy vẫn có đủ chỗ cho chúng ta dừng chân.”

Hà Dung Cẩm từ trong ngực móc ra một thỏi bạc, “Dọc đường nhờ ngươi để ý an bài giúp.”

Lão binh cất thỏi bạc vào trong ngực, đĩnh đạc nói: “Khách quan xin cứ yên tâm.”

Ngôi miếu theo miệng lão nói thờ một vị thần mà Hà Dung Cẩm chưa từng thấy bao giờ. May là tăng nhân trong miếu cũng không bắt ép họ phải dâng hương, sau khi đưa bọn họ vào phòng xong, liền cáo từ.

Lão binh lấy ra một cái bọc nhỏ từ trong bao vải, mở ra trong đó là năm sáu cái bánh nướng áp chảo, “Bọn họ chỉ cấp cho chỗ ngủ, không cho thức ăn, thế nên trước đó ta đã chuẩn bị một ít, xin mời hai vị dùng tự nhiên.” Lão vừa nói, vừa cầm lên một cái, kiếm đại một góc trên thông phô nằm xuống nghỉ ngơi.

Khuyết Thư nhìn cái bánh áp chảo khô khốc khẽ cau mày, chờ Hà Dung Cẩm cầm lấy một cái, trong lòng tuy rằng không cam tâm tình nguyện nhưng cũng cầm lên một cái.

Thông phô chỉ có ba người bọn họ, Hà Dung Cẩm, Khuyết Thư cùng lão binh mỗi người chiếm một góc. Lăn lộn trên xe cả một ngày trời, ba người đều rất mệt mỏi, sau khi ăn xong liền nằm xuống chỗ của mình không dây dưa gì nữa.

Sớm ngày hôm sau, ba tiếng trống vang lên làm rung chấn ngôi miếu từ trong ra ngoài.

Hà Dung Cẩm mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Lão binh giải thích: “Đây giờ thuyết giảng mỗi sáng của họ. Là quy củ đặt ra trong miếu này, khách nhân nhất định phải rời đi trước khi bọn họ kết thúc giờ học.”

Hà Dung Cẩm và Khuyết Thư mặc dù cảm thấy quy củ này có chút kỳ quái, nhưng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, hai người song song bước xuống giường, đang tính rửa mặt đã nghe thấy cửa bị gõ hai phát, tăng nhân đứng trước cửa nói: “Ba vị khách quý hữu lễ, trụ trì cho mời.”

Hà Dung Cẩm sửng sốt, nghi ngờ nhìn sang lão binh.

Lão binh cũng một bộ mặt mờ mịt nói: “Ta đã tới đây tá túc mấy lần, lần đầu tiên được trụ trì cho mời đó.” Lão hỏi tăng nhân có chuyện gì.

Tăng nhân đáp: “Không biết.”

Hà Dung Cẩm vốn không phải dạng nhiều chuyện, chẳng biết làm thế nào để rời khỏi đây trong khi tăng nhân vẫn chầu chực ngay cửa. Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, ngủ trên giường của nhà người ta, mở miệng cự tuyệt rất khó, Hà Dung Cẩm sau khi đánh tiếng giải thích tình hình, không thấy Khuyết Thư phản đối, liền theo tăng nhân đi về phía viện của trụ trì.

Trụ trì so với trong tưởng tượng bọn họ trẻ hơn nhiều, ước chừng dưới bốn mươi tuổi, hai mắt tinh quang lộ rõ, trong lòng bàn tay đầy vết chai. Hà Dung Cẩm âm thầm cảnh giác, người này võ công bất phàm, không biết từ đâu đến, lại cũng chẳng biết tại sao lại làm trụ trì ở miếu này. Hắn vừa mở miệng đã khiến Hà Dung Cẩm giật mình, “Khách quý từ dị quốc ghé chơi, lão tăng lại không tiếp đón từ xa được.”

Hà Dung Cẩm không biết lai lịch đối phương, đáp lời qua loa: “Trụ trì khách khí quá.”

Trụ trì nói: “Khó có dịp Vương giá đáo đến bổn miếu, cho phép lão tăng mặt dày xin một bức tự, treo ở trong miếu, để khách tha hương lui tới cửa miếu cũng được hưởng chút ân trạch từ Vương.”

Hà Dung Cẩm cảm thấy cách nói chuyện của hắn ngô không ra ngô, khoai chẳng ra khoai. Theo như những lời hắn nói thì tựa hồ hắn biết rõ thân phận của Khuyết Thư, đã biết Khuyết Thư là Tây Khương Vương sao lại còn muốn dân chúng của Đột Quyết tới đây hưởng chút ân trạch của Vương, chẳng phải là vô cùng kỳ lạ sao?

Trụ trì nói: “Không lẽ quý khách không đồng ý ư?”

Sau khi Khuyết Thư nghe Hà Dung Cẩm thuật lại, bình tĩnh hỏi: “Các ngươi muốn viết cái gì?”

Trụ trì đáp: “Tây Khương là thần tử của Đột Quyết!”

Hà Dung Cẩm cau mày. Mặc dù y đang ẩn cư ở Đột Quyết, nhưng trong lòng từ trước đến giờ vẫn luôn coi mình là con dân của Tây Khương, nghe thấy kiểu nói chuyện lỗ mãng của hắn, trong lòng giận tái mặt.

Khuyết Thư thấy y sắc mặt khó coi, vội hỏi: “Hắn nói gì?”

Hà Dung Cẩm nói thẳng điểm chính.

Khuyết Thư nói: “Tây Khương sứ đoàn đến đây nhằm xúc tiến tình hữu nghị của hai nước, để Đột Quyết và Tây Khương một lần nữa trở thành đồng minh vững mạnh. Hôm nay Tây Khương sứ đoàn còn chưa rời khỏi biên cảnh Đột Quyết, Đột Quyết đã muốn lấy oán báo ơn, vong ân phụ nghĩa hay sao?”

Nguyên một câu như thế, Hà Dung Cẩm đương nhiên thuật lời rất nhanh chóng.

Trụ trì nói: “Tây Khương sở dĩ đặt nặng tình hữu nghị với Đột Quyết ta, bất quá là bởi e ngại Đột Quyết ta tinh binh cường tướng. Tây Khương các người liên tục nội chiến suốt mấy năm qua, khiến cho dân chúng lầm than, người chết đói khắp nơi, sớm nên quy phục vào Đột Quyết, để được Đột Quyết chúng ta che chở mới phải.” Hắn nói xong, cả người lập tức đánh về phía Khuyết Thư.

Hà Dung Cẩm đẩy Khuyết Thư ra chỗ khác, hai tay xoay xe lăn nghiêng đi, vừa vặn che chắn hướng tấn công của trụ trì.

Hai người chỉ cần giao thủ một phát đã biết song phương thực lực không kém là bao.

Hà Dung Cẩm võ công khá cao, nhưng bất lợi ở chỗ xoay chuyển không tiện, chẳng có cách nào có thể tấn công toàn diện được.

Khuyết Thư chỉ mới quan sát cũng đã hiểu rõ chân tướng. Võ công của hắn mặc dù không cao, nhưng cao thủ bên cạnh nhiều như mây, nhãn lực vẫn là hạng nhất. Vì vậy khi Hà Dung Cẩm không có cách nào phân thân ra cản địch, liền để hắn tùy ý điểu khiển xe lăn, phối hợp tấn công và phòng thủ.

Bất quá, hắn quá chú tâm vào trận chiến giữa Hà Dung Cẩm và trụ trì, ngược lại quên mất một người.

Trong lúc Khuyết Thư ra sức kéo Hà Dung Cẩm lui về phía sau, một chưởng bén nhọn đánh úp tới sau lưng hắn.

Hà Dung Cẩm nghe thấy tiếng gió, theo bản năng muốn đẩy Khuyết Thư ra để ngăn địch, nhưng trong mắt Khuyết Thư lại chỉ nhìn thấy trụ trì đang phóng cước về phía Hà Dung Cẩm. Hai người đều vì đối phương, một quay đầu, một vươn tay đỡ chưởng, cùng lúc ngăn cản đối thủ của đối phương.

Trụ trì cùng lão binh đồng thời sửng sốt.

Hà Dung Cẩm lật tay đẩy lão binh ra, cánh tay vươn rộng, che chắn Khuyết Thư ở phía sau, “Các ngươi là do ai phái tới?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.