[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 24: Chương 24: Động Phách Kinh Tâm – Ngũ




CHƯƠNG 24: ĐỘNG PHÁCH KINH TÂM – NGŨ

Khuyết Thư: Ta nghĩ trên đời này không còn người nào thích hợp hơn ta đâu

Đêm dần về khuya.

Khuyết Thư ngồi bên cái bàn mới được đưa đến, ánh mắt sáng quắc quan sát Hà Dung dùng khăn lau hai tay.

Hà Dung Cẩm thả khăn vào lại trong chậu, từ trong ngực móc ra một lượng bạc, lưu luyến vuốt ve, mới ném cho Khuyết Thư, “Ngươi thuê thêm một gian phòng nữa đi.”

Khuyết Thư tiện tay nhét bạc vào trong ngực, “Không cần, ta ở phòng này ngả lưng ra đất là đủ rồi.”

Hà Dung Cẩm quay đầu nhìn, chân mày hơi nhíu lại, tỏ vẻ rất bất mãn.

Khuyết Thư đứng dậy nói: “Ta đi mượn thêm manh chiếu và hai cái chăn đã.”

“Chờ chút.” Hà Dung Cẩm nói, “Chiếu với chăn không cần dùng nhiều bạc như vậy.”

Khuyết Thư bật cười: “Có mỗi lượng bạc cũng đáng để so đo sao?”

Hà Dung Cẩm xòe tay.

Khuyết Thư móc một thỏi vàng từ trong ngực ra, ném cho y.

Hà Dung Cẩm nhướn mi.

Khuyết Thư nói: “Cái giá tương xứng vì ngươi đã đồng ý thu ta làm tay chân.” Dứt lời, không để Hà Dung Cẩm có cơ hội phản đối, mở cửa đi ra. Qua một hồi, hắn trở lại, hai tay trống trơn.

Hà Dung Cẩm nghi ngờ nhìn hắn.

Khuyết Thư lúng túng: “Ta nói, y không hiểu. Y nói, ta không hiểu.”

Hà Dung Cẩm liền dạy hắn mấy câu muốn mượn chiếu và chăn nói như thế nào.

Chờ Khuyết Thư thiên tân vạn khổ đi mượn chiếu và chăn ở chỗ tiểu nhị trở lại, Hà Dung Cẩm đã lên giường nghỉ ngơi.

Nến trong phòng đã cháy hơn một nửa.

Tiểu nhị giúp hắn trải chăn chiếu xong xuôi, rón ra rón rén bước ra ngoài đóng cửa lại.

Khuyết Thư đi tới bên giường, đang muốn vươn tay, đã nghe Hà Dung Cẩm lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi muốn làm gì?”

“Không có gì.” Sau khi Khuyết Thư xác nhận chăn mền của y đã đắp kín, mới chui vào chăn của mình nằm xuống.

Ánh nến nhảy lên nhảy xuống, cố gắng cháy đến hơi tàn cuối cùng.

Khuyết Thư nói: “Nhân lúc trong phòng còn chút ánh sáng, chi bằng chúng ta…”

Phụt.

Ngọn nến bị một đường kình phong dập tắt, trong phòng nhất thời tối om om, chỉ có ánh trăng mơ hồ rọi vào nơi cửa sổ.

Khuyết Thư không để tâm, tiếp tục nói: “Hàn huyên một chút về Thánh Nguyệt giáo đi? Nhớ năm xưa phụ vương từng dẫn Mẫn Mẫn Vương đến đó, nghe nói Thánh Nguyệt giáo ẩn sâu trong núi, phong cảnh hết sức mê người, không biết có phải thật thế không?”

Trên giường không hề có động tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nhanh không chậm, cứ đều đều.

Khuyết Thư lại tiếp tục nói: “Hắn đã gặp ngươi ở nơi ấy sao?”

“Lần đó hắn trở lại, lúc nào ở trước mặt ta cũng kể lể tràng giang đại hải về ngươi.”

“Còn bảo là ngươi đã dạy hắn một ít công phu.”

“Chừng nào ngươi rảnh rỗi, cũng dạy cho Bản Vương một ít đi?”

Hà Dung Cẩm cuối cùng cũng mở miệng, “Ngươi muốn bị đá văng ra ngoài cửa sổ hay đường hoàng cút bằng đường cửa chính?” Mặc dù mặt hướng vào trong, lưng quay ra ngoài, y vẫn có thể nhận ra âm thanh khi Khuyết Thư lục tục ngồi dậy.

Còn tưởng sau khi hắn ngồi dậy sẽ giở trò gì, hoặc là tranh cãi với mình tới cùng, hoặc là tức giận bỏ đi, nhưng Hà Dung Cẩm đợi thật lâu, lại nghe thấy tiếng sột soạt nằm xuống.

Hồi lâu.

“Đêm khuya rồi.” Khuyết Thư tựa hồ biết y còn chưa ngủ, nhẹ giọng nói, “Ngủ đi.”



Hôm sau Khuyết Thư dậy thật sớm.

Ngay cả khi còn bé, dù bị Mẫn Mẫn Vương và Ngân Linh công chúa chèn ép, nhưng Khuyết Thư dù sao vẫn là nhi tử ruột thịt của Tây Khương Vương, từ xưa tới nay mặc áo gấm ngủ gối mềm, cho dù xuất chinh cũng không ngoại lệ, hắn đã từng trải chăn chiếu nằm đất bao giờ đâu? Cơ hồ một đêm không chợp mắt.

Hắn bước ra sân, tự mình luyện công một hồi, nghĩ Hà Dung Cẩm chắc tầm giờ này đã thức dậy, mới chạy đi lấy thau nước ấm mang vào phòng.

Hà Dung Cẩm quả nhiên đã dậy rồi.

Khuyết Thư đưa thau nước đến trước mặt y.

Hà Dung Cẩm không hiểu nhìn hắn.

Khuyết Thư nói: “Rửa mặt đi.”

Hà Dung Cẩm đáp: “Ta đã rửa rồi.”

Tiểu nhị cười tươi bưng thau nước đã dùng đi ra ngoài, “Khách quan, còn gì phân phó nữa không?”

Hà Dung Cẩm lấy hồ lô rượu đưa cho y, nói: “Rót đầy rượu nho.”

Khuyết Thư nói: “Thêm mười cái màn thầu, hai cân thịt bò, chuẩn bị cả một chiếc xe ngựa đi đường xa ước chừng một tháng. Giá tiền tùy thích, chủ yếu là người đàng hoàng có thể tin được, kín miệng, thông thuộc địa hình Đột Quyết.”

Hắn nói nguyên một tràng, tiểu nhị thì ngay cả một chữ cũng không hiểu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Dung Cẩm.

Hà Dung Cẩm nhìn y một cái, nói tóm tắt sơ lược.

Tiểu nhị vui vẻ nhận lời.

Khuyết Thư chờ sau khi tiểu nhị đi khỏi mới lên tiếng: “Hôm nay Kỳ Địch sẽ diện kiến Shana Li, nếu không có gì ngoài ý muốn, trưa nay có thể lên đường rồi.”

Hà Dung Cẩm nói: “Để đảm bảo an toàn, có lẽ ngươi nên đi cùng bọn họ.”

Khuyết Thư nói: “Nếu ngươi bằng lòng thì còn gì tốt hơn.”

Hà Dung Cẩm nói: “Ta muốn ra ngoài một chút.”

Khuyết Thư nói: “Ta đi cùng ngươi.”

“Chúng ta còn chưa rời khỏi kinh thành, đừng có rêu rao.” Hà Dung Cẩm vừa mới đẩy xe lăn ra ngoài được vài thước, đã phát hiện Khuyết Thư nhắm mắt theo sát mình, “Ngươi…”

Khuyết Thư trước khi y phát hỏa đã chủ động đề nghị: “Chỉ cần giữ khỏag cách ba trượng với ngươi, người khác sẽ không phát hiện đâu.”

Hà Dung Cẩm giễu cợt nói: “Ngươi tại sao lại nghĩ là người khác sẽ không phát hiện ra?”

“Cho dù phát hiện thì đã sao?” Lửa giận của Khuyết Thư ẩn nhẫn mấy ngày nay rốt cục chỉ tại y liên tục cự tuyệt mà bùng phát, “Ngươi đến tột cùng đang nghĩ cho an nguy của Bản Vương, hay là lo lắng tâm tình của Đột Quyết Tiểu Khả Hãn đây!”

Hà Dung Cẩm trầm mặc.

Y trầm mặc rơi vào trong mắt Khuyết Thư khác nào cam chịu, nhúm lửa đang rấm rứt trong lòng nhất thời lan thành bão lửa, “Bản Vương chỉ muốn nghe câu trả lời của ngươi! Xác Châu chính là nguyên nhân khiến ngươi ở lại Đột Quyết phải không?”

Hà Dung Cẩm lạnh nhạt liếc hắn một cái nói: “Nếu đúng là thế thì tại sao ta lại rời đi?”

“Chẳng lẽ còn không vì muốn dụ ta rời đi, tránh để lỡ chuyện tốt của hai ngươi sao?”

Hà Dung Cẩm đáp: “Tây Khương Vương quả nhiên mưu lược sâu xa, nếu không nhờ ngươi nhắc nhở, ta cũng không nghĩ ra được thượng sách như thế.”

Ánh mắt Khuyết Thư nheo lại nguy hiểm, “Ngươi thừa nhận?”

Hà Dung Cẩm ngẩng đầu, không nóng không giận nhìn hắn, “Trong lòng ngươi sớm đã có đáp án, ta thừa nhận hay không có liên quan gì đâu?”

Khuyết Thư quay lưng, dùng sức đập một quyền lên bàn. Sau khi phát tiết, lửa giận không còn hừng hực như lúc đầu, hắn điều chỉnh hô hấp, cố gắng nói trong bình tĩnh: “Nếu ngươi phủ nhận, đương nhiên ta sẽ tin ngươi.”

Hà Dung Cẩm tay theo thói quen sờ sờ hồ lô, mò mẫm vô ích một hồi mới nhớ ra hồ lô của mình đã đưa tiểu nhị cầm đi lấy rượu rồi. Y không thể làm gì khác đành vịn tay lên lan can, “Thừa nhận hay phủ nhận đều thế thôi, cũng có liên quan gì tới ngươi đâu?”

Khuyết Thư đột nhiên lao về phía y.

Hà Dung Cẩm lùi xe lăn ra sau ba thước, giơ chưởng bổ về hướng Khuyết Thư.

Khuyết Thư lách người, tóm chặt tay vịn, dùng sức kéo mạnh về phía ngực mình.

Hà Dung Cẩm nhíu nhíu mày, đành dùng tay còn lại chụp lấy cổ họng Khuyết Thư.

Khuyết Thư không tránh không né, tùy ý để y nắm giữ nơi yếu hiểm nhất trên người, hai tay vẫn cầm chặt lấy tay vịn trên xe, yên lặng quan sát y.

Tay Hà Dung Cẩm khẽ dùng sức, “Buông ra.”

Khuyết Thư chịu đựng, cười lạnh.

Hà Dung Cẩm lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi.”

Khuyết Thư chậm rãi mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn, “Giết đi.”

“Ngươi!”

“Ngươi không phải rất hận ta sao, chẳng phải rất muốn nghiền nát ta thành tro bụi sao?” Khuyết Thư chủ động đưa cổ về phía trước.

Hà Dung Cẩm ngón tay nhấc cao, “Nếu không phải nghĩ tới dân chúng Tây Khương, ngươi tuyệt đối không sống đến tận bây giờ!” Nói xong, buông tay ra. Ai ngờ Khuyết Thư đột nhiên bắt lấy hai vai y, sáp miệng lại, ngăn chặn môi y, ra sức cắn mút.

Hà Dung Cẩm nguyên bản choáng váng, chờ khi trên môi truyền đến đau đớn mới kịp phản ứng, trở tay ra một chưởng đánh bay hắn đi.

Cả người Khuyết Thư bay vào đám ghế lại lộn ra sau vài vòng mới chật vật dừng lại. Hắn chùi tia máu nơi khóe miệng, nở nụ cười đắc ý, “Ngươi không nỡ giết ta.”

Hà Dung Cẩm hai mắt đỏ ngầu, ngón tay dùng sức siết chặt tay vịn, cơ hồ muốn bẻ nát nó.

Khuyết Thư thấy y nổi giận, vuốt vuốt vị trí bị đánh trước ngực, đang tính mở miệng nói vài câu xoa dịu không khí, liền nghe thấy tiếng bước chân tiểu nhị vang lên ngoài hành lang, sau đó gõ cửa liên tiếp.

Hắn mở cửa ra.

Tiểu nhị mang màn thầu, thịt bò và hồ lô đứng trước cửa, xởi lởi cười nói: “Hết thảy đã an bài thoả đáng rồi. Phu xe trước kia từng tòng quân, lúc đánh giặc bị đứt một chân, bước đi có hơi khập khiễng, nhưng đường xá nơi nào cũng rành. Lại nguyện ý chạy đường dài, người cũng tốt, đáng tin cậy, khách quan không cần lo lắng.”

Khuyết Thư không hiểu y đang huyên thuyên cái gì, liền quay qua nhìn Hà Dung Cẩm.

Hà Dung Cẩm đang nổi nóng, ngay cả khóe mắt cũng chẳng liếc đến hắn.

Tiểu nhị đã làm việc ở đây nhiều năm như vậy, giỏi nhất là khoản nhìn sắc mặt đoán ý, thấy hai người không phản ứng gì, bưng đồ đặt trên bàn, thuận tay dựng cái ghế lên rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.



Hờ, dịch tới chương này mới nhận ra, hình như tr này hết sức bi kịch, chả hài chút nào T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.