CHƯƠNG 23: ĐỘNG PHÁCH KINH TÂM – TỨ
Khuyết Thư: Ta nghĩ trên đời này không còn người nào thích hợp hơn ta đâu
Sau khi viên quan Đột Quyết hỏi xem bọn họ có muốn dùng bữa ngay trong phòng không, tiện thể để cho họ từng người về phòng nghỉ ngơi.
Tuy biết là đến nơi này, không tránh khỏi việc sớm chiều giáp mặt Khuyết Thư, nhưng phải ở chung một phòng đã vượt xa dự liệu của Hà Dung Cẩm. Y đẩy xe lăn đến trước cửa phòng, đang muốn vươn tay, Khuyết Thư đã đi trước một bước đẩy cửa ra.
Cửa sổ đóng kín, trong phòng u ám.
Hà Dung Cẩm đột nhiên cảm thấy tức ngực như thể hít thở không thông, cho đến khi Khuyết Thư mở cửa sổ ra, ánh mặt trời khéo léo rọi vô khiến y dễ chịu hơn.
Khuyết Thư liếc nhìn gian phòng một lượt, chân mày bất mãn nhăn lại.
Bên trong phòng có hai cái giường, một trái một phải, đặt cách nhau khoảng hai ba thước.
Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn đến bên giường, đặt hành lý lên đó.
Khuyết Thư chạy tới nói: “Ta giúp ngươi.”
Hà Dung Cẩm nói: “Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta thì hãy mau chóng rời khỏi đây.”
Khuyết Thư nói: “Chừng nào ngươi chịu đi theo ta thì khi ấy ta mới rời khỏi đây.” Hắn nói xong, còn nghĩ là Hà Dung Cẩm sẽ phản bác lại, ai ngờ Hà Dung Cẩm chỉ cúi đầu nhìn giường.
Hắn hỏi: “Ngươi khát không? Ta đi rót nước?”
Hà Dung Cẩm mắt điếc tai ngơ cầm lấy hồ lô uống hai ngụm.
Khuyết Thư nhìn bóng lưng của y, hai bên tay siết chặt, xoay người ra khỏi phòng.
Hà Dung Cẩm chờ đến khi tiếng bước chân của hắn đã đi xa, mới chậm rãi lăn bánh xe, thần sắc bất đắc dĩ nhìn ra phía cửa.
Chỉ sau công phu một nén nhang, Khuyết Thư bưng một chậu nước ấm trở lại, tự mình đặt lên kệ, vắt khăn đưa cho y.
Hà Dung Cẩm ngửa đầu nhắm mắt, không đáp cũng chẳng buồn để ý.
Khuyết Thư cầm lấy khăn lau lên mặt y.
Hà Dung Cẩm chụp được tay hắn, nhịn không được mở mắt ra.
Khuyết Thư nói: “Ngay cả chuyện cỏn con này ngươi cũng muốn tranh giành với ta sao?”
Hà Dung Cẩm rút khăn ra khỏi tay hắn, từ từ lau mặt.
Khuyết Thư ngồi sang một bên nhìn y. Nếu không phải tự mình trải qua, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ tin nổi, người như mình cũng có lúc thích một người đến độ chỉ cần nhìn thấy y thôi đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi
“Có nhớ không? Ngươi từng hỏi ta vì sao không giết ngươi.” Khuyết thư ngập ngừng nói, “Bởi ta không nỡ. Ta chưa bao giờ thôi hận Mẫn Mẫn Vương là do cha ta, do cả ngươi nữa. Vì các ngươi luôn đứng về phía hắn. Ta ghen tỵ với hắn, ghen tỵ đến phát điên.”
Hà Dung Cẩm ném khăn vào trong chậu, “Mẫn Mẫn Vương thật sự chưa chết ư?”
Khuyết Thư đứng dậy, đưa lưng về phía y, một hồi lâu mới nói: “Ta không muốn hắn chết dễ dàng như thế.”
Những lời này sâu xa trong đó lại mang một hàm nghĩa khác.
Nếu như Mẫn Mẫn Vương vẫn chưa chết, vậy thì những lời này chính là lý do giải thích tại sao Mẫn Mẫn Vương chưa chết.
Nếu như Mẫn Mẫn Vương đã chết thật rồi, những lời này chỉ là cảm khái.
Nhưng tư duy của con người vốn hay tiên nhập vi chủ [1]. Tựa như Hà Dung Cẩm lúc trước từng đọc qua lá thư quở trách Sát Long, liền cho rằng Mẫn Mẫn Vương đích thực đã tránh được một kiếp, bị Khuyết Thư giam lỏng, câu thoại trên đương nhiên sẽ được lý giải theo cách nghĩ đầu tiên.
Y nói: “Ngươi sẽ giữ lời chứ?”
Khuyết Thư xoay người, cẩn thận hỏi: “Ngươi đang nói về câu kia sao?”
Hà Dung Cẩm nói: “Nếu ta đi theo ngươi, ngươi sẽ rời khỏi đây đúng không?”
Khuyết Thư không dám tin nhìn y, mừng rỡ như điên hỏi ngược lại: “Ngươi đáp ứng ư?”
Hà Dung Cẩm gật đầu: “Ta đáp ứng.”
Khuyết Thư cảm thấy ***g ngực có một dòng nhiệt bắt đầu lan tỏa, cơ hồ muốn xé banh tim hắn ra. Hắn liền bắn một tràng ba tiếng ‘hảo’, kích động bước ra cửa vài bước, lại vòng về giải thích: “Ta đi nói Kỳ Địch lập tức xin diện kiến Khả Hãn, chúng ta ngày mai sẽ lên đường.”
Hà Dung Cẩm nói: “Hôm nay ta vẫn là tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn.”
Nụ cười của Khuyết Thư nhất thời cứng đờ, “Ngươi đáp ứng rồi.”
Hà Dung Cẩm nói: “Lấy giấy bút ra đây ta viết thư cho hắn, từ chức tổng quản.”
Sau khi ở phủ Tiểu Khả Hãn bắt gặp Xác Châu và Hà Dung Cẩm hình như có điều gì ám muội, Khuyết Thư đã sớm coi Xác Châu như cái đinh trong mắt, nghe vậy không nói nhiều lời vội vã lao ra khỏi phòng, chỉ trong chốc lát đã mang giấy bút quay lại.
Hà Dung Cẩm nâng bút viết.
Y viết bằng chữ Đột Quyết, Khuyết Thư ngay cả nửa chữ cũng không biết, nhưng cho dù thế nào hắn vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Hà Dung Cẩm viết xong rồi, bỏ thư vào phong bì, lăn xe ra ngoài.
Khuyết Thư ngẩn người hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Hà Dung Cẩm nói: “Nhờ người đưa thư.”
Khuyết Thư nói: “Giao cho ta được rồi, ta sẽ phái người đi.”
“Ngươi muốn ta gánh lấy tiếng xấu phản quốc sao?”
Khuyết Thư không vui nói: “Ngươi vốn là Đại Tướng của Tây Khương ta! Ngoại trừ Bản Vương ra ai dám phán ngươi phản quốc chứ?”
Hà Dung Cẩm không buồn để tâm tới hắn, thản nhiên nói: “Ta tối nay sẽ rời khỏi khách quán, đến quán trọ Thành Trung ở tạm, ngày mai ra khỏi thành, sẽ tới gặp các ngươi ở một trấn khác.”
Khuyết Thư nheo mắt lại hỏi: “Có thật là ngươi sẽ tới không?”
Hà Dung Cẩm đáp: “Nếu ngươi không tin, có thể phái người đi theo ta.”
Khuyết Thư hơi cuối người xuống, tay nắm tay vịn, nghiêng đầu nhìn, ôn nhu nói: “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, nhưng ngươi đi lại bất tiện, có người ở bên cạnh chiếu cố ta mới an tâm.”
Hà Dung Cẩm trào phúng nhìn hắn, dùng sức đẩy xe lăn, bỏ hắn lại đằng sau.
Lá thư được giao cho thủ vệ trong khách quán, thủ vệ báo lại cho quan trên xong liền vội vã chạy đi đưa thư.
Hà Dung Cẩm nhìn người đưa thư rời khỏi tầm mắt, không khỏi âm thầm phỏng đoán phản ứng của Xác Châu sau khi đọc bức thư đó.
Bữa tối được đưa vào trong phòng, Hà Dung Cẩm tùy ý ăn vài món, thừa dịp Khuyết Thư còn đang ở chỗ Kỳ Địch chưa trở lại, vội vã thu thập hành lý đi tới quán trọ Thành Trung.
Quán trọ Thành Trung y đã từng tới một lần khi đi tìm Thác Xích, không phải là một nơi quá xa xỉ, được cái u nhã tĩnh mịch.
Hà Dung Cẩm dùng khăn lau lau người, để nguyên áo nằm lên giường.
Sau một lúc, y liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Chất giọng thô lỗ của Ngạch Đồ Lỗ vang lên: “Mở cửa, là ta.”
Hà Dung Cẩm chậm chạp ngồi lên xe lăn, trước khi Ngạch Đồ Lỗ gỡ nguyên cánh cửa xuống, khoan thai mở cửa.
“Sao lâu vậy?” Ngạch Đồ Lỗ vừa vào cửa, đã theo thói quen quan sát bốn xung quanh.
Hà Dung Cẩm nói: “Người gãy chân, đi lại bất tiện, rất mong tổng quản thông cảm cho.”
Ngạch Đồ Lỗ thấy không có ai khác, mới thu hồi ánh mắt, đặt mông ngồi phịch xuống, cắm đầu cắm cổ rót nước nói: “Là Tiểu Khả Hãn lệnh cho ta đến đây.”
Hà Dung Cẩm thốt lên: “Nha.”
Ngạch Đồ Lỗ thay lời: “Tiểu Khả Hãn nói, nếu ngươi đã muốn thế thì cứ thế đi.”
Hà Dung Cẩm nói: “Thay ta đa tạ Tiểu Khả Hãn.”
Ngạch Đồ Lỗ hai mắt chặt chẽ theo dõi y: “Tiểu Khả Hãn có phải đã phó thác cho ngươi nhiệm vụ bí mật nào đó đúng không?” Đây mới là chuyện hắn để ý nhất. Chỉ một câu nói ngắn ngủi, lại mang ý nghĩ bình thường mà chỉ có Tiểu Khả Hãn và Hà Dung Cẩm mới hiểu, điều này khiến hắn cảm thấy có nguy cơ bị bài xích.
Hà Dung Cẩm trả lời: “Nếu đã là nhiệm vụ bí mật, làm sao có thể truyền đến tai người thứ ba được.”
Sắc mặt Ngạch Đồ Lỗ lập tức tái xanh, tức giận vỗ bàn đứng bật dậy nói: “Hà Dung Cẩm, ngươi chớ có ỷ được Tiểu Khả Hãn sủng tín, liền… liền không để ai vào mắt!”
Hà Dung Cẩm nói: “Ngài lo lắng quá rồi.”
Ngạch Đồ Lỗ nhìn vẻ mặt thản nhiên của y, chợt cảm thấy như thể mình bị khinh thị, một chưởng chẻ đôi cái bàn, lãnh đạm nói: “Hừ, rồi sẽ có một ngày ngươi phải mở to mắt, để xem ai mới là người mà Tiểu Khả Hãn cực kỳ tin tưởng.”
Hà Dung Cẩm trầm mặc không nói, từ lúc thấy hắn phẩy áo bỏ đi, cho đến khi cước bộ của hắn không còn nghe thấy nữa, mới nhìn sang cái bàn tự nhủ: “Người hắn tin tưởng nhất, cho đến bây giờ vẫn chỉ có mình hắn.”
Cửa đột ngột bị đẩy ra, tiểu nhị nghe thấy động tĩnh chạy tới, thấy cái bàn chẻ làm hai nửa, sợ hết hồn, run giọng hỏi: “Khách quan, này, này phải làm sao a?”
Hà Dung Cẩm từ trong ngực móc ra thỏi bạc ném cho y.
Sắc mặt tiểu nhị lúc ấy mới giãn ra, lên tiếng: “Ngài chờ chút, ta sẽ đổi cho ngài cái bàn khác.”
Hà Dung Cẩm nhìn ngoài hành lang người đến người đi, người nào cũng nhìn vào phòng y, liền đẩy xe lăn tính ra đóng cửa lại, nhưng cửa còn chưa kịp đóng đã bị một cái tay vươn tới cản lại.
Khuyết Thư đẩy cửa ra, thấy tình trạng trong phòng, sắc mặt lập tức âm trầm, “Xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Hà Dung Cẩm so với hắn còn âm trầm hơn, “Sao ngươi lại tới đây?”
Khuyết Thư thấy y không muốn nói, cũng không hỏi nữa, nhẹ giọng nói: “Ngươi chẳng phải đã bảo để ta phái một người đến chiếu cố ngươi sao?”
Hà Dung Cẩm ngẩn ra.
Khuyết Thư chống tay lên tay vịn, đẩy vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại rồi nói tiếp: “Ta nghĩ trên đời này không còn người nào thích hợp hơn ta đâu.”
Hà Dung Cẩm cau mày nói: “Thích khách tới hành thích còn chưa sa lưới, một mình ngươi tách ra khỏi hộ vệ của sứ đoàn, không sợ bất trắc sao?”
Khuyết Thư nói: “Chẳng phải đã có ngươi rồi ư?”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta hành động bất tiện, thời khắc mấu chốt không giúp được ngươi đâu.”
Khuyết Thư nói: “Vậy cứ để ta bảo vệ ngươi.”
Hà Dung Cẩm nghĩ tới công phu của hắn, lại nhìn sang vẻ mặt bình thản ung dung không chút xấu hổ ấy, nhất thời im lặng.
—
[1] Tiên nhập vi chủ: Đến trước là chủ, ý nói ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới) [